Sau đó A Hạnh mới biết, phụ thân đã lén lút đến tìm ông chủ Lăng, cùng ở trong thư phòng trò chuyện hơn một canh giờ, cụ thể nói cái gì thì trừ bọn họ ra bên ngoài không người nào có thể biết. Nhưng mà từ đó về sau, trước khi trời tối ông chủ Lăng sẽ nói lời ám hiệu thúc giục nàng về, còn phân phó nam đào hát ở rạp hát nhất định phải có thái độ cung kính với nàng, hơn nữa không thể lén đi tìm A Hạnh. A Hạnh biết đây là ý của phụ thân, vì khiến cho phụ thân an tâm, cũng không quá chung đụng với bọn họ.
Mà đối với Lăng Tử Phong thì việc A Hạnh vẫn có thể trở lại rạp hát dĩ nhiên là mừng rỡ vạn phần. Những người khác của rạp hát không biết chuyện này cho nên không có cảm giác gì. Hôm đó khi A Hạnh theo Lý Nhuận Phúc trở về, ông nghĩ rằng chắc là A Hạnh sẽ không trở lại nữa, rạp hát mới vừa đi vào quỹ đạo, đối với kịch nói ông vẫn chưa quá quen thuộc, trong lòng cũng vô cùng gấp gáp và lo lắng, chỉ sợ rạp ở trong tay mình sẽ xảy ra cái gì không may. Đêm hôm đó lo lắng đến mức không ngủ được. Cho nên khi ông biết Lý Nhuận Phúc cho phép A Hạnh tiếp tục ở lại rạp hát, trong lòng tất nhiên cảm kích không thôi, đối với điều kiện nào ông cũng đều đáp ứng, huống chi những yêu cầu này quả thật cũng là vì muốn tốt cho A Hạnh.
Vì thế A Hạnh tiếp tục ở lại rạp hát, ban ngày thì ở cùng các diễn viên bàn về kịch nói, bàn về biểu cảm như thế nào, điệu bộ thế nào, nên dùng giọng nói như thế nào để diễn tả tâm tình của mình. Kiếp trước A Hạnh xem kịch nói cũng không ít cho nên kinh nghiệm phong phú hơn bọn họ nhiều. Vừa đến hoàng hôn thì ngoan ngoãn về nhà, làm xong cơm tối, nấu sẵn nước nóng chờ phụ thân trở lại. Lý Nhuận Phúc thấy nàng tuân thủ cam kết, cũng an tâm không ít.
Mấy ngày sau nhà ở Tây thành đã sửa xong. A Hạnh và phụ thân trả lại nhà cho Lăng Tử Phong, dọn đồ về nhà của mình.
Vào trước nhà Lý Nhuận Phúc cười nói với nàng: “Phải chuẩn bị tâm lí cho tốt, kế tiếp có thể sẽ làm cho con giật mình.” A Hạnh dạo này bận chuyện của rạp hát, cho nên trừ lúc đầu có đến xem sửa chữa bên ngoài một chút thì lâu rồi cũng chưa có trở về nhà, bây giờ nhà thành ra thế nào nàng cũng không biết.
Lời của phụ thân làm lòng hiếu kỳ của nàng dâng lên, nàng cười với phụ thân một tiếng, rồi đẩy nhẹ cửa chính ra.
Cửa chính vừa mở ra đập vào mi mắt là một căn nhà khách hoàn toàn mới. Tường trắng ngói xanh, cửa chính chu tất, cửa sổ cũng dán giấy trắng, nhìn qua cho người ta cảm giác rất sáng mắt.
Trong sân một bên là chuồng ngựa, bên kia là đất mới xới, theo như yêu cầu của A Hạnh thì trồng lên một ít hoa cảnh. Bây giờ chính là mùa xuân, là thời gian vạn vật sinh trưởng tươi tốt, tỷ lệ sống sót của hoa cảnh rất cao, chỉ cần chút hạt giống đã có thể nảy mầm. Cái ghế cái bàn trong nhà cũng đã được làm lại, sạch sẽ mà chắc chắn, cái bàn và lưng ghế đều có chạm trỗ hoa văn, nhìn vào rất được.
A Hạnh nhìn chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, trong lòng rất thích, không ngừng cảm thán: “Thật xinh đẹp! Tốt quá!”
Lý Nhuận Phúc thấy con gái cao hứng trong lòng cũng vui vẻ, hắn nói với A Hạnh: “Đi vào trong phòng xem một chút.”
A Hạnh cao hứng gật đầu cùng phụ thân vào phòng.
Tất cả sàn nhà đều được lót đá xanh, cũng không phải mặt đất gồ ghề lồi lõm như trước đây. Ngẩng đầu nhìn, ngói lót cũng rất dày không chút khe hở: “Sau này không cần lo lắng trời mưa bị dột nữa!” A Hạnh cao hứng nói.
Trong phòng cũng có rất nhiều đồ dùng, cái ghế cái bàn cũng là mới làm, mùi gỗ mới có hương thơm nhàn nhạt, còn có một cái tủ gỗ có thể để rất nhiều thứ. Chỉ là cần phải quét dọn một phen thật tốt.
Lý Nhuận Phúc kéo con gái hướng gian phòng của nàng: “Đi vào phòng của con xem một chút.”
A Hạnh đi đến gian phòng của mình, mặc dù những thứ này đều là nàng thiết kế nhưng mà chính mắt thấy vẫn không tránh khỏi ngây người nhìn.
Giường gỗ chu tất, màn vải màu vàng. Chăn mềm bằng gấm màu đỏ cho người ta cảm giác nhu mì mơ mộng. Bên cạnh là một chiếc tủ, trên cửa có hoa văn hoa sen, tươi mới tinh xảo, sau đó thì đến bàn trang điểm, trên bàn có gương đồng đã đánh bóng một mặt, cả phòng nhã trí mát mẻ, nhìn qua giống như khuê phòng của thiên kim tiểu thư.
“ Thích không?” Lý Nhuận Phúc ở bên cạnh hỏi
A Hạnh gật đầu một cái: “ Rất thích ạ!”
Lý Nhuận Phúc nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái giống như trăng sáng, cười nói: “Phụ thân cũng biết con sẽ thích.”
A Hạnh còn đi qua phòng của phụ thân xem nhìn một chút thấy giường tủ tất cả đã ổn thỏa, toàn bộ đều là mới tinh, nhìn qua vô cùng thoải mái, A Hạnh vô cùng hài lòng.
Hai người quét dọn trong nhà một phen buổi tối hôm đó thì đến ở. Lúc ngủ A Hạnh nhìn màn trên đầu mới tinh xinh đẹp, so sánh với trước đây trong lòng có cảm giác rất phong phú.
Đây chỉ là mới bắt đầu, tương lai, nàng nhất định sẽ làm cho người nhà có cuộc sống tốt hơn.
Buổi tối, một đêm mộng đẹp...
Bên kia Hồ Lăng Hiên cũng không biết A Hạnh trời tối liền rời rạp hát. Từ ngày đó sau khi thấy được A Hạnh, trong đầu vẫn luôn xuất hiện gương mặt sáng như trăng của nàng, và vẻ mặt bất khuất khi đối mặt với cường địch, nàng như vậy thật sự là làm cho hắn mê say, làm cho hắn quyến luyến không quên. . Buổi tối ngày tiếp theo hắn không chịu được khát vọng muốn gặp nàng nên đi tới rạp hát.
Kể từ khi Thẩm Nhị công tử và một số quý công tử tới rạp hát thì gian phòng trên lầu cũng dần dần có người ghé thăm, và trở thành vị trí nóng, chạm tay có thể bỏng. Loại kịch nói này lập tức trở thành thú vui mới của người giàu, nhà quyền quý. Nhất là có nữ chủ nhân và nữ đào hát xinh đẹp như thế, càng trở thành đề tài của giới quyền quý lúc nhàn rỗi nói vui. Mà gian phòng kia đúng là nơi tiêu tiền, bình thường giá một gian phòng cho một tuồng kịch là 3 lượng bạc, có thể tiếp đãi hai vị khách nhân. Gian phòng lớn nhất kia thì là 6 lượng bạc, nhiều nhất có thể tiếp đãi 6 vị khách nhân. Ngày kế tiếp thu nhập của gian phòng được tới mấy chục lượng bạc, thật sự là dễ kiếm ngoài dự liệu của mọi người.
Số tiền này đối với những nhà quyền quý mà nói cũng không đáng kể, nhưng đối với bình dân mà nói là con số thấy mà không sờ được, cho nên gian phòng trên lầu trở thành nơi bí ẩn trong mắt giới bình dân, chỉ có thể nhìn lên lại vĩnh viễn không có cách nào chạm đến.
Buổi tối ngày tiếp theo Hồ Lăng Hiên đến gian phòng của rạp hát thì bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của A Hạnh, nhưng mãi cho đến khi kịch nói gần kết thúc cũng không thấy nàng, tinh thần không yên nên hỏi thăm gã sai vặt phục vụ trong gian phòng.Diệp Gia Quán
“ Sao không nhìn thấy A Hạnh cô nương của các ngươi?”
Gã sai vặt bái một cái trả lời: “A Hạnh cô nương chỉ ở rạp hát vào ban ngày, trước khi trời tối thì sẽ rời đi.”
Trong lòng Hồ Lăng Hiên vô cùng thất vọng, vốn tưởng rằng tối nay có thể thấy A Hạnh, không ngờ nàng không ở nơi này. Nhất thời cảm thấy cụt hứng. Vừa biết A Hạnh không ở nơi này hắn cũng không nhìn chung quanh nữa, tập trung ở trên sân khấu.
Trên sân khấu đang diễn tới đoạn mỹ nương tử đến ngục thăm ân công Lưu Tiểu Bảo. Nữ đào hát mặt mày thanh tú, mặc dù không bằng cảm giác A Hạnh mang cho hắn ở trong vườn mai hôm đó nhưng cô gái này mềm mại uyển chuyển, khí chất thoát tục ngược lại cũng hấp dẫn hắn.
Dần dần toàn bộ tinh thần Hồ Lăng Hiên cũng chuyển tới trên người của Xảo Oánh, lại thấy nàng đứng ở đại lao cúi đầu nước mắt lưng tròng, duyên dáng yêu kiều, yếu ớt động lòng người, mái tóc dài đen nhánh được búi đơn giản, lúc cúi đầu lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, mắt hạnh mày ngài, thật sự là mỹ nhân lệ chất trời sanh.
Nhìn một chút trong lòng Hồ Lăng Hiên vừa động. Gọi người hầu Vĩnh Hoa đến lấy ra một thỏi chừng 5 lượng bạc đưa cho hắn rỉ tai hắn nói mấy câu.. Vĩnh Hoa cười gật đầu.
Trên sân khấu Xảo Oánh sớm đã thấy vị công tử tuấn lãng này trên gian phòng, cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn. Xảo Oánh tâm tư xoay chuyển, mặt không đổi sắc, làm bộ như không chút cảm giác nào, cũng không ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Lăng Hiên.Diệp Gia Quán
Mãi cho đến khi kịch nói kết thúc, các diễn viên xuống đài trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của người xem, trở lại phía sau đài thay đổi y phục. Ở phía sau đài Xảo Oánh bị một thiếu niên mặt mũi nhanh nhạy ngăn lại.
Thiếu niên mỉm cười hướng nàng làm lễ nói: “Cô nương xin chờ một chút.”
Xảo Oánh hỏi: “Có chuyện gì mà ngăn ta lại?” Đào hát bên cạnh cửa nghe được lời của nàng cho là lại có người gây chuyện, cũng vây quanh. Mắt lom lom nhìn thiếu niên kia.
Thiếu niên không hoảng hốt không vội vàng nói: “Các vị xin yên tâm, ta không có ác ý, chỉ là công tử nhà ta ngưỡng mộ cô nương tài hoa đặc biệt phái ta đến thưởng bạc tới, kính xin cô nương lên lầu cho gặp mặt.” Vừa nói lấy bạc ra, đưa đến trước mặt của Xảo Oánh.
Bạc trắng lóa dưới ánh đèn lóe ánh quang, ước chừng 5 lượng bạc làm cho một đám đào hát cũng trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Khách nhân thưởng bạc cũng không phải là chuyện mới mẻ, trước kia Phương Mặc Trúc cũng được không ít bạc nhưng những đào hát không có danh tiếng như bọn họ hầu như không được thưởng bạc, cho dù có nhiều nhất cũng là chút bạc vụn, như vị này vừa ra tay chính là 5 lượng bạc, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua. Mặc dù rạp hát có tăng tiền lương cho bọn họ nhưng một tháng nhiều nhất cũng được tám lượng bạc, đây chỉ thưởng một cái đã 5 lượng bạc, gần bằng cả tháng của bọn họ, sao bọn họ có thể không hâm mộ!
Nhưng Xảo Oánh lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn bạc sau đó hướng về phía Vĩnh Hoa làm lễ, mặt không đổi sắc nói: “Tiểu nữ cảm tạ ý tốt của công tử nhưng công tử gia của ngươi đã chi tiền đến xem kịch, thưởng thức tiểu nữ biểu diễn là chuyện đương nhiên, tiểu nữ vạn không dám nhận lấy bạc công tử thưởng, huống chi nam nữ hữu biệt, tiểu nữ không tiện lên lầu gác tạ gặp công tử, kính xin công tử thứ lỗi.” Vừa nói chậm rãi xoay người cũng không nhìn bạc trong tay Vĩnh Hoa lần nữa.
Chỉ dùng chút bạc, một câu phân phó thì có thể làm cho nàng tới cửa sao, nàng còn có kiêu ngạo của mình, nếu như nàng cứ như vậy đi lên lầu ra mắt hắn, thì ở trong mắt của hắn nàng cũng chỉ là một đào hát rẻ tiền mà thôi. Hắn có lẽ sẽ dùng bạc để có được nàng nhưng đây cũng không phải là nàng muốn.
Nàng muốn cái gì? Nàng muốn một cơ hội, một cơ hội có thể giúp nàng thoát khỏi nơi hạ tiện này! Nàng dường như cảm thấy, quý công tử quần áo hoa lệ này có lẽ chính là cơ hội của nàng, còn nàng sẽ phải thăm dò lai lịch của hắn trước, nàng cũng không thể tự hạ thấp bản thân!
Nhưng Xảo Oánh lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn bạc sau đó hướng về phía Vĩnh Hoa làm lễ, mặt không đổi sắc nói: “Tiểu nữ cảm tạ ý tốt của công tử nhưng công tử gia của ngươi đã chi tiền đến xem kịch, thưởng thức tiểu nữ biểu diễn là chuyện đương nhiên, tiểu nữ vạn không dám nhận lấy bạc công tử thưởng, huống chi nam nữ hữu biệt, tiểu nữ không tiện lên lầu gác tạ gặp công tử, kính xin công tử thứ lỗi.” Vừa nói chậm rãi xoay người cũng không nhìn bạc trong tay Vĩnh Hoa lần nữa.
Chỉ dùng chút bạc, một câu phân phó thì có thể làm cho nàng tới cửa sao, nàng còn có kiêu ngạo của mình, nếu như nàng cứ như vậy đi lên lầu ra mắt hắn, thì ở trong mắt của hắn nàng cũng chỉ là một đào hát rẻ tiền mà thôi. Hắn có lẽ sẽ dùng bạc để có được nàng nhưng đây cũng không phải là nàng muốn.
Nàng muốn cái gì? Nàng muốn một cơ hội, một cơ hội có thể giúp nàng thoát khỏi nơi hạ tiện này! Nàng dường như cảm thấy, quý công tử quần áo hoa lệ này có lẽ chính là cơ hội của nàng, còn nàng sẽ phải thăm dò lai lịch của hắn trước, nàng cũng không thể tự hạ thấp bản thân!
Nhưng Xảo Oánh lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn bạc sau đó hướng về phía Vĩnh Hoa làm lễ, mặt không đổi sắc nói: “Tiểu nữ cảm tạ ý tốt của công tử nhưng công tử gia của ngươi đã chi tiền đến xem kịch, thưởng thức tiểu nữ biểu diễn là chuyện đương nhiên, tiểu nữ vạn không dám nhận lấy bạc công tử thưởng, huống chi nam nữ hữu biệt, tiểu nữ không tiện lên lầu gác tạ gặp công tử, kính xin công tử thứ lỗi.” Vừa nói chậm rãi xoay người cũng không nhìn bạc trong tay Vĩnh Hoa lần nữa.
Chỉ dùng chút bạc, một câu phân phó thì có thể làm cho nàng tới cửa sao, nàng còn có kiêu ngạo của mình, nếu như nàng cứ như vậy đi lên lầu ra mắt hắn, thì ở trong mắt của hắn nàng cũng chỉ là một đào hát rẻ tiền mà thôi. Hắn có lẽ sẽ dùng bạc để có được nàng nhưng đây cũng không phải là nàng muốn.
Nàng muốn cái gì? Nàng muốn một cơ hội, một cơ hội có thể giúp nàng thoát khỏi nơi hạ tiện này! Nàng dường như cảm thấy, quý công tử quần áo hoa lệ này có lẽ chính là cơ hội của nàng, còn nàng sẽ phải thăm dò lai lịch của hắn trước, nàng cũng không thể tự hạ thấp bản thân!