Trên con đường vắng lặng, dưới ánh trăng nhàn nhạt mà cảnh vật xung quanh như được khoác lên một màu trắng bạc. Gió đêm càng ngày càng lạnh thổi vào da thịt trên người làm cho người ta hơi rùng mình.
Lý Nhuận Phúc nghe được con gái nói như thế, kinh ngạc hỏi: “Con biết hắn?” Người Hồ ở Tấn thành cũng không chỉ một mình Tam công tử, nơi này là bến cảng của thành nên có rất nhiều người Hồ làm ăn, mặc dù Lý Nhuận Phúc cũng đã nghe nói qua Tấn vương có một Tam công tử mang dòng máu của người Hồ nhưng cũng không ngờ người bị thương trước mắt là Tam công tử.
Thẩm Nguyên Phong bị A Hạnh đột nhiên gọi ra thân phận như vậy cũng không kinh ngạc, nắm cổ tay A Hạnh càng không có nửa điểm lơi lỏng.
Hắn giống như là thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ngươi biết ta là ai vậy thì càng tốt vậy nhanh lên một chút, đưa ta đến một chỗ an toàn chữa thương! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, rất nhanh sẽ có người đuổi theo tới!”
Nói xong lập tức kéo A Hạnh lần mò muốn lên xe, vừa rồi khi A Hạnh xuống xe hắn cũng đã nghe ra vị trí cửa xe cho nên sờ một cái đã tìm được, chỉ là nhất thời không tìm được nơi mở cửa xe.
Mặt hắn chuyển hướng sang A Hạnh, giọng nói có chút vội vàng: “Nhanh lên một chút! Ta cũng không phải là đang đùa giỡn với các ngươi, ta cũng là vì muốn tốt cho các ngươi, những người đó lòng dạ độc ác nói không chừng ngay cả các ngươi cũng khó có cơ hội thoát khỏi! Chỉ cần các ngươi đến giúp, ta nhất định sẽ không bạc đãi các người!” Vừa nói lại hướng sang Lý Nhuận Phúc: “Phu xe, nhanh lên một chút lái xe rời đi!” Giọng nói kia giống như đang phân phó nô tài ở nhà mình. Sau đó lại nói với A Hạnh: “Ngươi đỡ ta lên xe trước!”
A Hạnh có chút nổi nóng, cũng có người da mặt dày như thế sao? Tốt cho bọn họ? Nếu như không phải hắn kéo nàng, bọn họ không phải đã sớm rời đi rồi sao?
Phía xa xa trong bóng tối loáng thoáng truyền tới một ít giọng nói hỗn loạn. Mặt Tam công tử liền biến sắc, trầm giọng nói: “Không xong, bọn họ đuổi theo tới rồi, mau lên xe!”
Sắc mặt của A Hạnh có chút trắng bệch, nàng không ngờ loại đuổi giết hay xem trên tivi cũng có một ngày xảy ra trước mắt của mình. Mà Lý Nhuận Phúc dù sao cũng là người từng trải trên chiến trường cho nên tương đối trấn tĩnh, hắn quyết định thật nhanh, nói với A Hạnh còn đang sợ run: “A Hạnh, lên xe! Chúng ta rời khỏi nơi này trước!”
A Hạnh vội mở cửa xe, Thẩm Nguyên Phong nghe được, hắn buông tay của A Hạnh ra, phốc một cái nhanh chóng nhảy lên, A Hạnh xoa xoa chỗ tay đau nhức, cũng bước lên xe.
Lý Nhuận Phúc thúc ngựa thật nhanh, con ngựa bị đau nhanh chóng chạy đi. Xe ngựa rất nhanh liền biến mất ở nơi cuối đường.
Trong toàn bộ quá trình, Thẩm Nguyên Phong luôn tập trung lắng tai nghe mãi cho đến khi nghe không còn âm thanh gì phía sau mới thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần mới buông lỏng xuống, cơn đau nơi cặp mắt và chỗ cánh tay bị thương đột nhiên xông tới, đặc biệt là đôi mắt bị đối thủ đánh lén ném vào chút bụi vôi, mặc dù hắn kịp thời tránh qua, bay vào mắt không nhiều nhưng thứ bụi đó chỉ cần một chút kết hợp với nước mắt thì rất đau rát. Phải nhanh chóng tìm nơi an toàn chữa thương bằng không đôi mắt này còn không biết có giữ được không nữa!
Hắn cắn răng nhịn đau hướng A Hạnh bên cạnh nói: “Bây giờ các người dẫn ta đi đến một chỗ an toàn, chờ sau khi thương thế của ta lành, ta nhất định sẽ trọng lễ hậu tạ các người!” Mặc dù trong miệng hắn nói là trọng lễ hậu tạ nhưng giọng nói lại lộ vẻ kiêu ngạo dường như đối với việc yêu cầu bọn họ làm là chuyện đương nhiên!
A Hạnh cắn răng nghiến lợi đem lời nói vừa rồi lặp lại một lần: “Chúng ta có thể đưa ngươi đến Tấn vương phủ!” Đùa sao, chờ hắn chữa xong phải mất bao lâu? Nghe khẩu khí của hắn dường như trước khi thương thế hắn khỏi thì bọn họ đừng hòng thoát thân. Tại sao phải bọn họ phải xoáy vào bên trong chuyện này, ai biết được chuyện này sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho họ? Mang hắn đến Tấn vương phủ là được rồi!
Thẩm Nguyên Phong không chút suy nghĩ chỉ lắc đầu: “Không được, bộ dạng ta thế này không thể trở về phủ!” Bị phụ thân hắn thấy được chẳng qua là trách mắng một trận nhưng bị mẫu thân hắn thấy được chỉ sợ mẫu thân mảnh mai yếu ớt của hắn sẽ lại hô to gọi nhỏ, lấy nước mắt rửa mặt, cái loại tấn công bằng nước mắt đó hắn không chịu nổi! Vẫn là chờ vết thương khỏi rồi trở về, dù sao mất tích một thời gian đối với hắn mà nói là chuyện thường xảy ra, cha mẹ hắn cũng đã thành thói quen, mặc dù mẫu thân sẽ tức giận nhưng còn hơn là thương tâm.
“ Vậy chúng ta đưa ngươi đến y quán.” A Hạnh lập tức nói lên một đề nghị khác.
Thẩm Nguyên Phong nghĩ thầm, y quán nhiều người phức tạp, dáng người mình lại đặc thù rõ ràng, ngay cả cô nương đối diện cũng có thể nhận ra mình, những người khác sao lại có thể không nhìn ra? Người ở đó một khi nhận ra mình nhất định không dám giấu giếm không báo, rất nhanh sẽ báo lên phụ thân hắn, cuối cùng không phải vẫn phải ngoan ngoãn trở về phủ sao?
Thẩm Nguyên Phong kiên quyết lắc đầu một cái.
Thật đúng là lại ỷ vào bọn họ nữa sao? A Hạnh tức giận vô cùng, nàng nén xuống lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Tam công tử, vết thương của ngươi không thể không tìm đại phu! Chúng ta không giúp được ngươi!”
Lý Nhuận Phúc ngoài xe vì quan tâm con gái cho nên luôn chú ý lắng nghe động tĩnh trong xe ngựa, hắn nghe được con gái hết lần này đến lần khác nhắc tới Tấn vương phủ, kết hợp với dáng ngoài người kia đặc thù như vậy đã mơ hồ đoán được người này chính là Tam công tử có mang dòng máu của người Hồ kia. Hắn nghe con gái mấy lần cự tuyệt đề nghị Tam công tử, không khỏi thầm sốt ruột: “A Hạnh làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của Tam công tử đây? Hắn là con trai của Vương gia! Hắn muốn đối phó bọn họ là chuyện vô cùng dễ dàng a!”
Thẩm Nguyên Phong bên trong cũng nghe ra A Hạnh không muốn giúp hắn, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc, biết rõ hắn là con trai của Vương gia mà còn không lập tức tới nịnh bợ tâng bốc hắn, phải biết ở nơi này là đất của Tấn vương, có thể nói phụ thân chính là vua của nơi này, mặc dù hắn chỉ là con trai thứ nhưng cũng là con trai, nịnh bợ giúp đỡ hắn đối với bọn họ không có chỗ nào là không tốt!
Nhưng hắn không biết kiếp trước A Hạnh xem qua rất nhiều sách tranh vì tranh ngôi vị hoàng đế, tranh vị trí thế tử mà cha con, huynh đệ chém giết lẫn nhau. Lúc thấy hắn cả người bị thương thì tự nhiên nghĩ đến phương diện kia, sau đó thấy hắn không chịu trở về phủ thì càng thêm chứng thực suy nghĩ trong lòng, loại chuyện này bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nàng như thế nào cũng không muốn bị cuốn vào.
Rất lâu sau này khi nàng và Thẩm Nguyên Phong đã thân quen, sau khi nàng biết lý do hắn bị thương không khỏi liếc mắt, sau đó trong lòng oán thầm, huynh đệ tranh giành? Phụ tử tương tàn? Nàng thật sự là quá đề cao hắn,.....