Ngày thứ nhất mức buôn bán vô cùng khả quan, mấy người góp vốn cũng vô cùng cao hứng, A Hạnh biết tiếp theo mới đúng là đấu cùng Hồ Lăng Hiên.
Buổi tối sau khi cửa hàng bách hóa đóng cửa, A Hạnh đang ở cửa chờ Trần Tĩnh, Trần Tĩnh vẫn còn ở trong cửa hàng chưa ra, mà Trần Anh thì có hẹn với Vương quản sự.
Ngay lúc này, Hồ Lăng Hiên khí thế hung hăng xông đến từ đối diện, một phát tóm lấy cổ tay A Hạnh, kéo nàng đến bên cạnh trong một cái hẻm nhỏ.
Chuyện xảy ra đột nhiên, mà sức lực Hồ Lăng Hiên lại mạnh mẽ, nhất thời A Hạnh không thể tránh thoát được. Đến hẻm nhỏ, Hồ Lăng Hiên mới buông tay ra.
A Hạnh thấy hắn không có động tác quá đáng, cũng không vội hô lên. Trong bóng tối nàng không thấy rõ mặt hắn, nhưng nàng có thể cảm giác được sự tức giận của hắn. Xem ra cửa hàng bách hóa của nàng khai trương tạo thành áp lực không nhỏ cho hắn, điều này làm cho A Hạnh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ban đêm tháng mười hai vô cùng lạnh, gió lạnh thổi từng luồng vào trong ngõ hẻm, vang lên tiếng vù vù, A Hạnh cũng run lập cập.
“A Hạnh, ta nghe nói nàng là người phía sau màn của cửa hàng bách hóa này, rốt cuộc nàng muốn làm gì?” Giọng nói của hắn so với gió rét còn lạnh hơn.
A Hạnh nhẹ nhàng ôm chặt mình, cảm giác được không còn lạnh như vậy nữa, mới cười lạnh một tiếng, nói: “Hồ Lăng Hiên! Chẳng lẽ ngay cả cái này ngươi còn không nhìn ra được sao? Ta muốn cửa hàng nhà ngươi đóng cửa, ta muốn ngươi không có đất đặt chân ở thương giới Thiên Đô!”
Hồ Lăng Hiên trầm mặc một lát, mới nhẹ nhàng nói: “A Hạnh, tại sao phải làm như vậy? Ta dành cho nàng một tấm chân tình, tới bây giờ cũng không đành lòng tổn thương nàng, tại sao nàng phải đối với ta như vậy?”
A Hạnh cảm thấy hắn thật sự có tài nói chuyện tiếu lâm, đến bây giờ, hắn vẫn có thể nói ra những lời này!
Nàng khẽ cười mấy tiếng, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống: “Hồ Lăng Hiên, ngươi sẽ không quên mất là ngươi đã làm gì với ta, Hồ gia các ngươi đã làm gì với tỷ muội chúng ta chứ!” Giọng nói của nàng lạnh lùng, toát ra một loại hận ý: “Ngươi có biết tỷ muội chúng ta phải trả giá bao nhiêu mới có thể an toàn vượt qua những cửa ải khó khăn này! Đến bây giờ buổi tối tỷ ta sẽ thấy ác mộng, nghe được tên của người Hồ gia các ngươi sẽ run sợ! Mà ta, ngươi có biết bởi vì Hồ gia các ngươi nên ta mất đi cái gì không? Ngươi vẫn có thể vô sỉ nói ra những lời này? Hồ Lăng Hiên, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta càng không thể tha thứ cho Hồ gia các ngươi! Ta muốn cho các ngươi thống khổ giống như chúng ta vậy!”
Trong giọng nói của A Hạnh lộ ra hận ý làm cho tim hắn lạnh buốt, hắn không nhịn được lui về phía sau một bước: “A Hạnh, tại sao nàng không chịu tin tưởng tấm chân tình của ta với nàng. Ta hận không thể đem hết những thứ tốt nhất trên đời cho nàng. Coi như ta đã từng làm một ít chuyện khiến nàng tức giận, nhưng tới bây giờ ta chưa bao giờ tổn thương lòng nàng, nguyên nhân chỉ vì ta quá yêu nàng!” Giọng nói của hắn giống như xuất phát từ một tấm chân tình, chẳng qua thật lòng của hắn làm cho nàng không cách nào tiếp nhận.
“Hồ Lăng Hiên, ngươi luôn miệng nói yêu ta, đến bây giờ cũng không dừng lại. Nhưng ngươi hiểu yêu là gì sao? Yêu của ngươi là chiếm làm của riêng, là xâm phạm, thậm chí là giam cầm. Vì đạt tới mục đích yêu của ngươi, không tiếc làm bất kỳ chuyện gì với ta, ngươi có từng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa? Ta bị ngươi yêu, phải chịu đựng ngươi liên tiếp tổn thương ta, mỗi lần đều đau khổ, ta muốn loại yêu này làm gì? Ngươi thu lại tình yêu của ngươi đi, thích yêu ai thì yêu người đó, không cần lại tìm tới làm ta ghê tởm!” Nàng yên lặng nhìn về hướng hắn đứng, âm trầm nói: “Từ trước đến giờ ta luôn ân oán rõ ràng, người ta đối tốt với ta thì ta vĩnh viễn sẽ không quên, sẽ nghĩ hết biện pháp báo đáp đối phương. Nhưng người hại ta thì ta sẽ không bỏ qua, chỉ cần ta sống một ngày ta sẽ không ngừng trả thù hắn. Hồ Lăng Hiên! Tới bây giờ, từ khi ngươi bức bách ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có cục diện hôm nay đúng không! Đau khổ sắp tới, ngươi từ từ hưởng thụ đi!”
A Hạnh xoay người không để ý hắn nữa, đi ra đầu hẻm. Hồ Lăng Hiên ở phía sau kêu nàng mấy tiếng, nàng cũng không quay đầu lại. Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân, Hồ Lăng Hiên vọt tới, ôm eo nàng, đầu chôn thật chặt ở cổ nàng, giọng nói vừa thống khổ vừa vội vàng: “A Hạnh, đừng hận ta, đừng không để ý tới ta. Quá khứ đều là ta sai, ta biết lỗi rồi, nàng tha thứ cho ta, sau này ta sẽ không làm chuyện gì tổn thương nàng. Xin nàng cho ta một cơ hội nữa. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã thích nàng, ta nằm mơ cũng muốn nàng trở thành thê tử của ta. Chỉ cần nàng chịu gả cho ta, coi như không có cửa hàng Hồ gia này cũng không sao, nhưng mà… A Hạnh, đừng mặc kệ ta!”
Hắn ôm lấy nàng thật chặt, dùng hết tất cả sức lực điên cuồng, làm cho A Hạnh hít thở không thông.
A Hạnh giãy giụa mấy lần đều không cách nào tránh thoát khống chế của hắn. Hồ Lăng Hiên dường như đã không phải là người trước kia nàng có thể tùy ý vật ngã xuống đất. Nàng hổn hển kêu lên: “Hồ Lăng Hiên, ngươi muốn làm gì! Ngươi là loại háo sắc, ngươi mau buông ta ra!”
Hồ Lăng Hiên gầm nhẹ bên tai nàng: “Ta không buông, tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ buông tay!” A Hạnh nói chuyện tuyệt tình khiến hắn mất đi lý trí, vào giờ phút này hắn chỉ muốn ôm lấy nàng thật chặt, giống như chỉ cần buông lỏng tay một chút thì sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.
Đúng lúc A Hạnh muốn gào thét, đột nhiên, từ đầu hẻm vọt vào một người, như một trận gió vọt tới bên cạnh Hồ Lăng Hiên, một tay kéo hắn, tay kia vung mạnh quả đấm đánh về phía gương mặt hắn:“ Tên tiểu nhân hèn hạ này, nhanh buông A Hạnh ra!”
Hồ Lăng Hiên rên rỉ lên một tiếng, bất đắc dĩ buông lỏng tay, bụm mặt lui qua một bên.
Người đó đi tới, kéo A Hạnh lại bên người, nắm cổ tay nàng, vội vàng hỏi: “A Hạnh, nàng có sao không? Hắn không làm gì ngươi chứ!”
A Hạnh nghe ra là giọng của Dung Tranh, lập tức an tâm một chút, vội vàng nói: “Ta không sao.”
Trong bóng tối Hồ Lăng Hiên không thấy rõ mặt đối phương, hắn nhìn đối phương, oán hận hỏi: “Ngươi là ai?”
Dung Tranh kéo A Hạnh ra sau lưng, thân thể thẳng tắp, lạnh lùng nói: “Nói cho ngươi biết thì sao? Ta là Dung Tranh, sau này nếu ngươi còn dám dây dưa không ngớt với A Hạnh, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Hồ Lăng Hiên hừ hừ cười lạnh hai tiếng: “Dung Tranh, Dung Tranh?” Bỗng nhiên giọng nói của hắn thay đổi, hắn nhớ lúc A Hạnh hôn mê tới hai năm trước, một mực nhớ mãi không quên cái tên, Tranh... Dung Tranh? Chẳng lẽ chính là hắn? Người A Hạnh quan tâm không phải Thẩm Nguyên Phong mà là hắn?
Hắn nhìn về phía A Hạnh: “Chỉ vì hắn mà nàng mới hết lần này tới lần khác từ chối ta?”
A Hạnh lạnh lùng nói: “Ta từ chối ngươi không vì bất kỳ kẻ nào!”
Mặc dù A Hạnh nói vậy, nhưng trong lòng hắn đã chắc chắn suy nghĩ như thế, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Dung Tranh, trong lòng thoáng qua một loạt ý niệm, mỗi một cái đều cực kỳ ác độc. Hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, “Dung Tranh, ta nhớ kỹ ngươi!” Tiếng cười vang vọng trong bóng tối ở ngõ hẽm chật hẹp, tạo cảm giác âm trầm u ám.
Hồ Lăng Hiên xoay người đi ra đầu hẻm, đi hai bước, lại bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn A Hạnh nói: “A Hạnh, ta thật sự muốn nhìn nàng sẽ làm thế nào khiến cho cửa hàng của ta đóng cửa! Cẩn thận chẳng những không đạt được mục đích, còn đem đá đập vào chân!”
Hắn thua trên tay nàng một lần, tuyệt sẽ không thua lần thứ hai, lần này, hắn phải mang tôn nghiêm của mình, cùng lòng nàng thắng trở về!