A Hạnh

Chương 36: Chương 36: Tiểu phu xe




Về đến nhà, A Hạnh bắt tay vào làm cơm trưa.

Lúc đưa cơm trưa cho phụ thân thì nói đến tình hình của tỷ tỷ, A Hạnh nói cho ông biết tỷ tỷ tất cả đều tốt, thân thể khỏe mạnh, người của Hồ gia đối với tỷ tỷ cũng tốt, còn chuyện nàng gặp phải công tử Hồ gia cũng không nói ra.

A Hạnh có thể khẳng định công tử Hồ gia chắc chắn sẽ không nói chuyện kia ra, hắn là một người kiêu ngạo như vậy, sao có thể để cho người khác biết chuyện đáng xấu hổ của mình, nói không chừng hắn còn lo lắng mình nói chuyện này ra kìa! Chỉ là không biết hắn có ghi hận chuyện này trong lòng không? Nhưng lúc ấy dưới tình huống đó, nếu như nàng không làm gì cả mà chỉ biết chịu đựng, thì ai mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra, cho dù là lớn giọng gào thét gọi người tới cứu, như thế chắc hẳn sẽ kinh động đến phu nhân, chỉ sợ trong mắt các nàng thì cuối cùng vẫn là mình sai.

Nàng cũng không lo lắng Hồ công tử sẽ vì vậy mà ghi hận Lý Ngân, thứ nhất Lý Ngân chẳng có chút liên quan gì đến chuyện này, hắn không có lý do gì đem lửa giận đổ lên đầu nàng, thứ hai bây giờ Lý Ngân vừa mới có thai, trên căn bản lại lấy được sự tín nhiệm của phu nhân, tương lai của hắn sớm đã định là chủ nhân của Hồ gia nên sẽ không vì chuyện này mà tới làm khó một di nương không có bất cứ uy hiếp gì đối với hắn. Nếu quả thật hắn là một người không phân biệt được nặng nhẹ như vậy thì đoán chắc hắn cũng không thể lấy được sự coi trọng của Hồ lão gia và Tấn vương, càng không thể trở thành người thừa kế của Hồ gia trong tương lai. Hồ gia cũng không chỉ có mình hắn là con trai, Nhị di nương cũng có một đứa con trai hơn 12 tuổi là Nhị thiếu gia của Hồ gia.

Cho nên lúc này A Hạnh không lo lắng sẽ liên lụy đến Lý Ngân, chỉ là công tử Hồ gia được di truyền rất nhiều từ cha hắn, háo sắc lại dám lớn gan làm xằng làm bậy, xem ra sau này muốn đến Hồ gia cũng phải cẩn thận một chút, thấy bóng dáng của hắn thì phải đi đường vòng!

A Hạnh vốn đang sợ công tử Hồ gia sẽ chuẩn bị hành động gì để trả thù nhưng mấy ngày trôi qua, cuộc sống của nàng bình thản không chút sóng gió, cũng không có chuyện gì xảy ra, nàng không khỏi nghĩ chắc là chuyện lần trước mất mặt quá nên nói không chừng cả đời công tử Hồ gia cũng không muốn gặp lại nàng!

Chuyện này dần bị nàng ném qua sau gáy nhưng có một chuyện khác làm nàng lo lắng.

Cổ họng Lý Nhuận Phúc vì liên tục hô to mấy ngày qua, buổi sáng hôm nay, cổ họng đã không thể phát ra được âm thanh nào!

Lý Nhuận Phúc dùng sức há to mồm, cho dù cố đến đỏ mặt cũng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn rất nhỏ, tìm đại phu đến khám, đại phu nói vì cổ họng hoạt động quá nhiều, lấy trong hòm thuốc ra một ít thuốc chữa đau họng, đặc biệt dặn dò mấy ngày này không được nói chuyện.

A Hạnh liền khuyên cha: “Cha, mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi đi, không thể đi ra ngoài kiếm khách!”

Lý Nhuận Phúc khoát khoát tay không đồng ý, mấy ngày nay làm ăn kiếm khách tốt như vậy, mỗi ngày đều có hơn một hai lượng, trước kia ở bến tàu chuyển hàng một tháng cực kỳ mệt nhọc cũng chỉ có 2 lượng bạc, bọn họ khổ lâu như vậy, mắt thấy cuộc sống đang tốt lên, mình thế nào chịu ở nhà trơ mắt nhìn bạc trước mắt chạy đi? Cổ họng mình có chuyện cũng không phải là tay có chuyện, muốn mình nghỉ ngơi, ông không muốn!

Lý Nhuận Phúc không để ý A Hạnh khuyên can, kiên trì chạy xe ngựa đi ra ngoài.

A Hạnh kéo cha lại không được, ở sau lưng ông lo lắng sốt ruột, lần đầu phát hiện thì ra phụ thân cố chấp như vậy! Nàng không thể làm gì khác hơn là đi sau lưng ông nói: “Cha, vậy người ngàn vạn lần đừng dùng cổ họng, nếu không cổ họng không khỏi được!”

Lý Nhuận Phúc khoát tay một cái bảo con gái yên tâm.

Đến buổi trưa đưa cơm đến cho phụ thân, xa xa A Hạnh thấy xe ngựa phụ thân đi chầm chậm từ cổng Tây đến, còn ông thì ngồi ở trên xe ngựa cúi thấp đầu.

Lúc này một vị khách nhân đến gần xe ngựa hỏi hắn: “Này phu xe, xe này có đi đến thành Nam hay không? Bao nhiêu tiền vậy? “

Lý Nhuận Phúc liền vội vàng gật đầu, lại đưa ngón tay ra dấu con số 5, chỉ chỉ sau lưng xe ngựa, A Hạnh hiểu ý phụ thân là: Đi, 5 văn tiền, mời lên xe. Nhưng chuỗi động tác liên tiếp lại làm cho khách nhân đó mơ hồ: “Này phu xe, hỏi ngươi bao nhiêu tiền, tại sao ngươi lại không đáp a?”

Lý Nhuận Phúc nóng nảy, không có cách nào nói ra được, càng ra dấu càng loạn.

Khách nhân không nghe được ông nói gì, lại xem không hiểu mấy dấu hiệu của ông, nhịn không được vung tay áo: “Thì ra là người câm!” Xoay người rồi rời đi. Lý Nhuận Phúc sau lưng hắn liên tiếp phất tay, mở miệng ra mấy lần lại không thốt lên được âm thanh nào, ông ảo não bỏ roi trong tay xuống đất.

A Hạnh vội bước nhanh tới, nhặt roi lên, sau đó leo lên xe ngựa, để roi ở một bên, lấy nước trong giỏ ra đưa cho ông.

“ Cha, uống nước trước đã!”

Lý Nhuận Phúc thấy con gái, trên mặt lộ vẻ chán nản, nặng nề thở dài, sau đó dùng giọng nói rất nhỏ: “Sáng giờ chỉ chạy được hai chuyến. . .” Giọng nói nhỏ nhẹ như hơi gió, ngồi sát bên cạnh mới nghe được.

Ông nhận nước uống vài hớp.

A Hạnh thấy tình huống vừa rồi đã biết là chuyện gì xảy ra, cổ họng phụ thân không phát ra được âm thanh nào, rất nhiều người hỏi thăm lại không thể trả lời được, cho dù là trước kia có một số người từng đi xe đã biết tình hình nhưng vì không thể chở đầy được 4 chỗ, không thể lái xe, mà người chờ cũng không thể chờ mãi đành phải bỏ đi cho nên một buổi sáng chỉ chạy được có hai chuyến.

Bình thường có thể chạy tám chuyến bây giờ chỉ có hai đương nhiên Lý Nhuận Phúc không vui, ăn cơm cũng không thấy ngon, ăn vài miếng liền đưa cho A Hạnh, lắc đầu thở dài . . .

A Hạnh thấy dáng vẻ của cha như vậy trong lòng cũng rất khó chịu.

Lúc này lại có một khách nhân đi tới: “Phu xe, đi thành Đông bao nhiêu tiền?”

Lý Nhuận Phúc thấy có khách đến lập tức ngẩng đầu đưa năm ngón tay lên. Khách nhân kia lại hỏi: “Nếu như đến đường Lê Hoa có thể bớt một chút hay không?”

Vậy thì vô phương biểu đạt được rồi, Lý Nhuận Phúc lại gật đầu rồi làm ra dấu tay còn cố gắng phát ra chút âm thanh, gương mặt phồng đến đỏ bừng nhưng khách nhân kia sao mà hiểu được ý của ông.

Đang muốn rời khỏi đột nhiên A Hạnh mở miệng nói: “Đại thúc, đi thành Đông 7 văn tiền, nếu như chỉ đi đến đường Lê Hoa thì đưa 6 văn tiền là được rồi. Đại thúc mời lên xe trước, một lát nữa là đi!” Giọng nói trong trẻo, vị khách nhân kia liền hiểu quay đầu lại bước lên xe.

“Tưởng đâu bị câm, bây giờ mới chịu mở miệng nói”

A Hạnh quay đầu lại cười nói với phụ thân: “Cha, mấy ngày này để cho con làm tiểu phu xe đi! Con có thể trả lời câu hỏi của khách nhân.” Như vậy có thể giúp phụ thân đỡ bận rộn, cũng có thể ngồi xe ngựa đi chung quanh một chút, ngày ngày không nằm lì ở nhà thì cũng là theo Tam thẩm học thêu thùa may vá rất nhàm chán.

Lý Nhuận Phúc thấy con gái làm cho khách nhân trở lại xe vốn là rất vui vẻ nhưng nghe con gái nói lại lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý, ông nhẹ nói: “Cô nương xuất đầu lộ diện thì thành ra cái gì!” Vừa nói vừa ngồi xích lại ý bảo A Hạnh xuống xe, muốn nàng về nhà. Cứ như vậy, chỉ một lát lại có mấy khách nhân tới, hỏi thăm giá tiền và tuyến đường, A Hạnh trả lời từng việc, bốn chỗ rất nhanh đã đầy, Lý Nhuận Phúc thúc ngựa, trước khi đi bảo A Hạnh mau trở về nhà.

A Hạnh đứng ở nơi đó nhìn bóng xe dần dần đi xa, quả thực rất lo lắng cho phụ thân. Làm thế nào vừa có thể giúp phụ thân, vừa có thể làm cho phụ thân không còn lo lắng vì mình đây? Trên đường trở về, A Hạnh suy nghĩ vấn đề này mãi.

Cho đến khi trời tối Lý Nhuận Phúc mới về nhà.

Khuôn mặt ông mệt mỏi, mặt mày ủ rũ chán nản, buổi chiều ngoại trừ A Hạnh giúp một chuyến kia thì chỉ chạy thêm được có hai chuyến, thu nhập còn chưa bằng một phần ba so với bình thường!

Mặc dù nói cổ họng qua một hai ngày sẽ ổn nhưng vấn đề là sau này có còn xảy ra chuyện tương tự nữa không? Nếu như cứ vài ba ngày lại mất giọng một lần vậy sẽ tổn thất bao nhiêu đây?

Lý Nhuận Phúc buồn rầu đến mức tóc cũng muốn bạc đi.

Hay là nhờ người đến rao giúp mình? Nhưng tiền công ít nhất cũng hai lượng bạc.

Hai lượng bạc a! Chỉ cần hô to mấy tiếng, thật sự là Lý Nhuận Phúc không bỏ được.

Lúc này ông không khỏi lại nghĩ nếu có con trai thì thật là tốt, có thể đi theo đánh xe cùng mình . . . Con gái thì không thể như vậy, con gái còn phải lập gia đình, đi theo mình xuất đầu lộ diện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.

Ông thở dài kéo xe ngựa vào sân, vừa vào cửa thì thấy một nam hài đứng đưa lưng về phía mình, còn con gái A Hạnh lại không thấy bóng dáng đâu!

Trong lòng Lý Nhuận Phúc căng thẳng, tiểu tử này là ai? Con gái đâu? Đã xảy ra chuyện gì?

Ông vội bước nhanh đến kéo tay nam hài kia, xoay người hắn lại, đang chuẩn bị hỏi thăm nhưng sau khi nhìn rõ mặt mũi của nam hài kìa thì chết trân tại chỗ.

Gò má bôi đen kịt, đôi mắt to trong suốt linh động, chân mày lá liễu thanh mảnh xinh đẹp lại được vẽ dày lên nhưng dù như vậy ông vẫn nhận ra người này là con gái A Hạnh của mình.

Lúc này, A Hạnh cười híp mắt nhìn ông, nói: “Cha, con có giống như một nam hài tử không? Như vậy con đi theo người làm tiểu phu xe chắc là không có vấn đề gì!”

Lý Nhuận Phúc bật cười, buông nàng ra, nghĩ thầm, con gái của mình đúng là càng lớn càng tinh quái, cách này mà nàng cũng nghĩ ra được !

Ông nhìn con gái từ trên xuống dưới một lượt, áo ngắn vải thô, ở giữa hông có đeo một đai lưng màu đen, quần dài cũng màu đen. Tóc được búi lên như một nam hài tử, hơn nữa thân người còn chưa nẩy nở cộng với việc cố ý trang điểm sửa lại mặt mũi mình một chút, quả thực giống như một nam hài tử!

“Cha, khi con trở về ghé sang chợ mua y phục này, con mặc thế này đi tới đi lui trong ngõ hẻm mấy lần ngay cả Tam thẩm cũng không nhận ra!” A Hạnh nhìn phụ thân, đắc ý cười nói.

Lý Nhuận Phúc lắc đầu cười, bộ dạng này nếu như không nhìn kỹ đúng là nhìn không ra.

A Hạnh thấy vẻ mặt phụ thân giãn ra liền đi lên trước đứng ở bên cạnh phụ thân, nâng mắt lên nhỏ giọng nói: “Cha, cho con đi đánh xe cùng người đi mà! Con thực sự có thể phụ giúp mà, người có thể nói với người khác con là cháu nhỏ của người, sẽ không ai quan tâm con là nam hay nữ! Con cũng muốn đi ra ngoài đi một chút, ngày ngày ở nhà buồn chết mất.” Chỉ có nhõng nhẽo nói như vậy mới có thể làm cho phụ thân mềm lòng, nàng không muốn lại nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ cúi đầu của phụ thân.

Lý Nhuận Phúc vẫn còn chút do dự chưa quyết.

“ Cha, ít nhất cứ để con giúp người mấy ngày này, chờ cổ họng cha khỏi thì con sẽ trở lại như thường. Mỗi ngày đều ở bên cạnh người, không chạy loạn, không gây chuyện, có cha bên cạnh con nhất định sẽ không có chuyện gì!”

Lý Nhuận Phúc không chịu nổi con gái năn nỉ mãi, hơn nữa ông cũng cần người giúp, nhìn lại A Hạnh một chút, chần chờ một hồi mới nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chờ cổ họng ta khỏi con phải về nhà!”

A Hạnh mừng rỡ, dùng sức gật đầu: “Con biết rồi cha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.