A Hạnh

Chương 118: Chương 118: Triền miên




A Hạnh dán thật chặt vào khối băng kia. Khối băng ban đầu lành lạnh rất thoải mái nhưng từ từ khối băng này cũng dần dần nóng lên. Nhưng cho dù có nóng lên A Hạnh vẫn không nỡ rời khỏi, khối băng này dường như có sức dụ dỗ vô hạn, hơn nữa trên khối băng tán ra mùi rất dễ chịu làm cho nàng khó có thể kháng cự. Thậm chí còn muốn dựa vào gần hơn.

Tay nàng vô ý thức vuốt ve trên người hắn, không cẩn thận trợt vào y phục của hắn, cảm xúc trơn nhẵn làm cho trong lòng nàng dâng lên một khát vọng, tay nàng vô ý thức trượt qua lại, tràn đầy quyến luyến.

Khát vọng đáy lòng càng ngày càng lớn, nàng cũng không biết mình khát vọng cái gì, nàng chỉ biết là nàng muốn dính chặt hơn, không chỉ là những thứ này, nàng muốn nhiều hơn, nàng muốn dán thật chặt vào cái ôm đó, nhiệt độ nóng rực làm cho ngọn lửa trong lòng nàng càng ngày càng lớn, nàng khó chịu giãy dụa, gò má dán chặc vào lồng ngực của hắn, đôi môi thỉnh thoảng ma sát trên da, chợt nàng cảm giác được có người nói với nàng gì đó, giọng nói kia dường như truyền tới từ nơi xa, mờ ảo, rất nhỏ, nàng nghe không rõ những giọng nói này nhưng nàng cảm giác được từng trận hơi thở nóng rực phả vào gò má của nàng, làm cho da của nàng tê dại, nàng ngẩng đầu lên tiến đến hơi thở đó, đôi môi lại đụng phải thứ gì đó rất mềm mại.

Bây giờ tâm trí nàng mơ mơ màng màng, không biết mình đang làm gì, tất cả động tác đều là khát vọng từ nội tâm, đến từ sự mê hoặc của thuốc, đến từ bản năng của thân thể.

Nàng tiếp xúc được môi của hắn, nhẹ nhàng đụng chạm, sau đó há mồm ngậm, hút, động tác êm ái từ từ biến thành kịch liệt, nàng đưa tay ra ôm cổ hắn, thân thể dán thật chặt vào người hắn, làn da nóng bỏng, kịch liệt khiêu khích đầu óc, môi lưỡi mềm mại, hơi thở nóng rực. Toàn bộ khát vọng của nàng dường như tìm được chỗ phát tác, nàng giống như là người nghiện thuốc phiện, tràn đầy đói khát muốn lấy được giây phút thỏa mãn ngắn ngủi.

Thẩm Nguyên Phong đầu tiên còn có chút kháng cự, hắn có ngạo khí, hắn cho dù thích A Hạnh muốn lấy được A Hạnh nhưng hắn hy vọng là A Hạnh từ trong đáy lòng tiếp nhận hắn, mà không phải như thế này, hắn xem thường người thừa dịp khó khăn mà đục nước béo cò, hắn không muốn làm chuyện để cho A Hạnh hận hắn.

Nhưng vào giờ phút này, ánh trăng đẹp như vậy, ánh sao sáng ngời như vậy, mùi thơm của nàng ngát hương như vậy, hơi thở nóng bỏng của nàng, giống như là muốn hòa tan hắn.

Nàng hôn điên cuồng lại dây dưa triền miên, kịch liệt lại tinh tế, nàng giống như một trận lửa lớn muốn đốt cháy hắn đến không còn cái gì.

Hắn dần dần nhắm hai mắt lại, từ kháng cự lúc đầu chuyển thành chủ động, thân thể càng ngày càng nóng, dường như có một loại cảm giác nuốt mất hắn, chiếm giữ tinh thần hắn.

Tim của hắn đập kịch liệt giống như là muốn nhảy ra ngoài, một cái lại một cái, làm cho hắn rất phấn khởi, làm cho hắn hoàn toàn đánh mất lý trí, tay hắn từ từ buông dây cương ra, cánh tay có lực choàng ôm chặt lấy nàng, để cho nàng dán sát vào mình hơn.

Tay hắn chậm rãi vuốt ve ở sau lưng nàng, bàn tay vì luyện võ quanh năm mà có vết chai, xúc cảm thô sơ kích thích làn da nhạy cảm của nàng, làm cho nàng không nhịn được nhẹ run sợ, hai tay càng là không chút kiêng kỵ, bơi ở trên người hắn, từ từ vén lên y phục thật mỏng của hắn, lộ ra vòm ngực trắng nõn bóng loáng, nơi ngực phơi bày dán chặt vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng dường như có thể đem đối phương hòa tan.

Hắn dịu dàng hôn nàng, mới đầu động tác của hắn có chút non nớt nhưng từ từ động tác của hắn càng thuần thục. Hắn nhẹ hút đôi môi mềm mại của nàng, chiếc lưỡi mềm mại của nàng, hút trong miệng của nàng, trong lòng hắn tràn đầy kích tình, hắn hận không thể nuốt nàng vào trong miệng, điên cuồng đòi hỏi, nhưng cho dù vào lúc này theo bản năng nhưng hắn vẫn khống chế động tác và lực đạo của mình, dịu dàng, tỉ mỉ, chỉ sợ làm bị thương nàng.

Hơi thở nóng bỏng tràn ngập giữa hai người, môi và môi dính vào nhau, đầu lưỡi như con linh xà dây dưa, thật lâu cũng không tách ra.

Cho đến lúc nàng như sắp không thở được hắn mới thôi buông nàng ra, hắn thở hổn hển, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng dưới ánh trăng, cặp mắt nhu mì dường như có thể chảy ra nước, trong lòng hắn tình ý ngậm tràn, lại cúi đầu trong miệng nỉ non một tiếng: “Một lần nữa...” Đôi môi lại che lấp cánh môi sưng đỏ của nàng, lần này động tác kịch liệt hơn lần trước, lưỡi hắn tung hoành trong miệng nang, mỗi một phần không khí, giữa môi bọn họ thỉnh thoảng phát ra âm thanh làm cho người ta đỏ mặt.

Chân của ngựa từ từ chậm lại, trong rừng từ từ đi lại, nó dường như biết chủ nhân đang làm gì, thỉnh thoảng hí vang một hai tiếng, giống như vì chủ nhân của mình cao hứng.

Ánh trăng sáng ngời xuyên qua tầng lá cây chiếu vào thân thể bọn họ thứ ánh sáng nhàn nhạt, vì bị kích tình nuốt mất, bọn họ đã không quan tâm tất cả xung quanh, bọn họ ôm hôn thật chặt, hoàn toàn đắm chìm trong lửa nóng môi lưỡi của đối phương.

Tay của Thẩm Nguyên Phong từ từ rời khỏi lưng của nàng, kìm lòng không được mà di chuyển đến trước ngực của nàng, vuốt ve mềm mại của nàng, trêu chọc hai điểm hồng, thân thể A Hạnh vì tác dụng của thuốc vốn là cực kỳ nhạy cảm, lại trải qua kích tình ôm hôn, thân thể lâm vào cảm giác phấn khích cực hạn, lúc này động tác của Thẩm Nguyên Phong không khác nào thêm dầu vào lửa, thân thể A Hạnh khẽ run, đôi môi phát ra một tiếng khó nhịn, vô cùng sức dụ dỗ.

“Ưm...”

Một tiếng rên rỉ giống như một quả cầu lửa đánh thẳng vào người hắn, toàn thân hắn run rẩy, trọng tâm không vững, hai người ôm nhau lăn xuống ngựa.

Trên đất lá rụng thật dầy, cho nên cũng sẽ không cảm thấy đau. Lúc ngã Thẩm Nguyên Phong đặt nàng ở trên người, mà tứ chi nàng thuận thế quấn ở trên người của hắn.

Thẩm Nguyên Phong thiếu niên nhiệt huyết, làm sao còn nhịn được, hắn cúi người xuống, tỉ mỉ hôn thân thể của nàng, vừa cởi xuống y phục trên người của hắn.

Nụ hôn của hắn dịu dàng, triền miên, đầu lưỡi mịn liếm trên da thịt của nàng, làm cho nàng yêu kiều rên rỉ, tiếng kêu của nàng khiến cho hắn phấn chấn hơn, hương thơm của nàng khiến cho hắn mê say, nàng nóng rực thiêu đốt hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.