Nhóm dịch: Diệp Gia Quán
Chương 184: Trở về
Mười ngày kể từ khi vương tử Bố Nhĩ Thái đi, Dung Tranh trở về.
Đó là một buổi chiều đầy nắng, A Hạnh cùng Lý Ngân đưa hai đứa nhỏ ra sân phơi nắng. Ánh mặt trời đầu mùa đông chiếu lên người ấm áp. A Hạnh nằm trên chiếc ghế tựa tự chế, thoải mái nhắm mắt hưởng thụ. Tiếng cười của hai đứa nhóc bên cạnh hòa cùng tiếng nói dịu dàng của Lý Ngân, tiếng gió nhẹ nhàng lay động lá cây và giọng đọc thư chậm rãi của Vân Đóa.
Là thư của phụ thân.
“....Cha nương vẫn mạnh khỏe, đứa nhỏ cũng rất khỏe, đến giờ vẫn chưa đặt tên. Chờ tháng sau chúng ta đến kinh thành, phải nhờ vào tài nữ A Hạnh nhiều rồi...”
Giọng nói của Vân Đóa tràn ngập vui mừng hân hoan: “Quá tốt rồi, tháng sau cha mẹ sẽ tới kinh thành, vậy là chúng ta có thể cùng nhau ăn mừng năm mới rồi...”
Vân Đóa bỗng ngừng lại.
A Hạnh cảm thấy có chút kỳ lạ, khẽ mở mắt ra, đập vào mắt là ánh nắng mặt trời bên ngoài và cả khuôn mặt không chút khuyết điểm của Dung Tranh. Hắn cúi đầu, tóc dài đen nhánh buông xuống óng ánh như tơ lụa, đuôi tóc nhẹ lướt trên mặt nàng, ngứa ngứa tê tê.
Hắn nhìn nàng mỉm cười, nụ cười so với ánh nắng còn lấp lánh hơn.
“A Hạnh....”
Hắn khẽ gọi một tiếng. Thời gian hai năm trôi qua đã khiến vẻ bề ngoài của hắn hoàn mỹ hơn, thay đổi cả khí chất của hắn, giọng nói của hắn càng nam tính hơn.
Đây là tình nhân trong mơ của mọi người, là thành quả của nàng.
A Hạnh khẽ cười, trong giọng cười có chút lười biếng, cũng trở nên uể oải: “Dung Tranh, trở về lúc nào vậy?”
A Hạnh ngồi dậy. Dung Tranh ngồi xuống đối diện nàng, tròng mắt đen nhánh dưới ánh mặt trời phát sáng. Khóe miệng cong nhẹ lên cười như có như không.
“Vừa mới về. Vào đến cửa thì chạy thẳng tới đây, ta rất muốn gặp...” Hắn kéo dài âm cuối, mỉm cười, sau đó quay đầu đi, nhìn Phấn Đoàn và Phong Nhi: “Ta rất muốn gặp hai cháu của ta. Phấn Đoàn, Phong Nhi, nhanh lại đây với thúc thúc nào, nói cho thúc thúc xem có nhớ thúc thúc không?” Hắn xoay người về phía bọn nhỏ, giang hai cánh tay.
Sau khi nô đùa cùng bọn nhỏ, Dung Tranh lấy quà đã chuẩn bị sẵn đưa cho hai đứa trẻ cùng Lý Ngân và Vân Đóa. Đồ đưa cho hai đứa nhỏ là đồ ăn, đưa cho Lý Ngân và Vân Đóa đều là chuỗi dây chuyền trân châu. Hai người đều vui vẻ cười cảm ơn hắn. Hai đứa nhỏ la hét đòi ăn ngay, Lý Ngân vội vàng đưa chúng vào rửa tay trước. Vân Đóa thấy ánh mắt của Dung Tranh nhìn về A Hạnh, biết hắn có lời muốn nói với nàng hoặc có thể là có quà muốn đưa riêng cho nàng.
Mỗi lần như vậy, quà của nàng và Lý Ngân sẽ giống nhau, chỉ có A Hạnh là sẽ khác biệt. Đương nhiên đây chẳng phải là điều ngạc nhiên gì. A Hạnh trong lòng hắn căn bản đã khác mọi người rồi. Còn mình, Vân Đoá chỉ có thể tự an ủi bản thân, hắn vẫn nhớ mang quà về cho mình, điều này nghĩa là hắn vẫn nhớ đến mình, thế là đủ rồi...
Đúng, chỉ cần như thế là đã đủ rồi.
Vân Đóa buồn bã cúi đầu, nói: “Ta còn có việc, phải về thư phòng đây. Các ngươi nói chuyện đi!” Nàng đi vào phòng, trước lúc vào nàng không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn.
Dưới ánh mặt trời, dáng người Dung Tranh chói mắt như vậy. Thân hình cao lớn cân xứng. Chiếc áo dài xanh lam đơn giản khoác bên ngoài càng khiến hắn trở nên thoát tục. Đó là vẻ đẹp mà dù cho đi tới đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt người khác. Chỉ có nữ nhân như A Hạnh mới xứng đáng đứng bên cạnh hắn mà không bị hào quang đó làm cho lu mời. Còn nàng đứng bên cạnh hắn, chỉ như một tiểu nha đầu mà thôi!
Lòng Vân Đóa có chút chua xót, lặng lẽ đi vào phòng.
Bên kia, A Hạnh nhìn Dung Tranh từ trên xuống dưới một lượt, hai năm trôi qua đã biến hắn từ một thiếu niên lột xác thành một nam tử mà mỗi hành động đều tràn đầy mị lực. Nàng đã tốn không biết bao nhiêu thời gian dạy cho hắn từ cử chỉ đến ánh mắt để toát ra được mị lực như vậy. Giống như minh tinh ở hiện đại, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều có thể khiến tim người khác đập nhanh không thôi.
Hôm nay, những gì nàng dạy cho hắn đã hoàn toàn thấm vào tận xương máu. Mọi cử động đều rất tự nhiên, hoàn toàn không có chút cảm giác ra vẻ nào. Đây cũng chính là lý do vì sao Dung Tranh có thể dựa vào vai diễn Lệnh Hồ Xung mà nổi danh khắp Đường Quốc. Cũng không thể bỏ qua công lao bộ truyện của Kim Dung. Nhưng sự hấp dẫn tự nhiên ở hắn cũng là yếu tố rất quan trọng. Bây giờ Dung Tranh đã trở thành đào hát nổi tiếng nhất rạp hát Thính Tùng, tiền quảng cáo của hắn dù chỉ một lần cũng là một ngàn lượng, muốn hắn đến phủ diễn cũng phải chi gấp hai.
A Hạnh cười hỏi hắn: “Đã đi hai tháng rồi, giờ đã quen chưa?”
Dung Tranh cười đáp: “Cũng không phải lần đầu tiên ta đi ra ngoài, có gì mà không quen chứ! Chỉ là nơi lần này tới, nữ tử khá nhiệt tình. Một lần ta đi trên đường bị mọi người nhận ra, liền bị vây kín. Những nữ tử đi theo kia thiếu chút nữa là kéo rơi đầu ta!” Vừa nói, hắn cũng đi qua ghế tựa bên cạnh ngồi xuống.
A Hạnh tưởng tượng cảnh Dung Tranh bị nữ tử đuổi theo bấu víu, phì cười một tiếng: “Dung Tranh, tại sao ta cảm giác ngươi giống như đang khoe mẽ vậy?”
Dung Tranh tựa vào ghế, thoải mái híp mắt: “Đúng đấy, đúng là ta đang khoe mẽ đấy, ta muốn cho ngươi biết...” Hắn quay đầu, nhìn nàng, tròng mắt dưới ánh mặt trời hiện lên màu nâu nhạt, nhẹ nhàng tỏa sáng, tựa như viên ngọc trong suốt: “Đối với rạp hát, đối với ngươi, ta quan trọng đến mức nào...” Hắn mỉm cười, nhướng mày: “Đúng không? Bà chủ của ta!”
A Hạnh đứng dậy, lôi miếng tựa lưng đằng sau ra đánh vào hắn. Dung Tranh một phát bắt được, sau đó cầm lấy sờ sờ: “Đây là cái gì? Sờ tới sờ lui thật thoải mái.”
A Hạnh tỏ vẻ cảnh giác: “Này này, cái gối tựa này ta mới dùng được một tháng, bản thân còn chưa dùng đủ đâu. Ngươi đừng có mà mưu mô.”
“Gối tựa?” Khuôn mặt Dung Tranh lộ vẻ hứng thú: “Chính là cái này sao?” Tay của hắn vuốt ve cái gối, lại dùng sức đập hai cái: “Hình như rất thú vị. A Hạnh, mỗi lần ngươi làm ra đồ nào mới đều rất thú vị. Ta rất thích! Cái này mang đến phòng ta dùng hai tháng đi!”
A Hạnh giận: “Này! Dung Tranh. Chăn lông ngỗng, giường lót niệm của ta ngươi đều cướp đi, bây giờ đến cái gối tựa cũng muốn lấy! Đừng có mơ!”
Dung Tranh thở dài: “A Hạnh! Ta ở bên ngoài bôn ba lâu như vậy, chịu biết bao khổ cực. Ta vì rạp hát mới vất vả như thế, chẳng qua sau khi về muốn mượn ngươi cái gối tựa dùng hai tháng, vậy mà ngươi không cho. Thật khiến ta thất vọng và đau khổ...” Hắn lắc đầu, trên mặt làm như vẻ rất buồn bực.
A Hạnh nhìn hắn cười lạnh hai tiếng, im lặng một lúc rồi nói: “Được, vậy cho ngươi mượn hai tháng. Nhưng đừng có như giường niệm với chăn lông ngỗng, mượn mà không chịu trả.”
Dung Tranh lập tức cười tươi như hoa: “Yên tâm, ta cam đoan sẽ trả lại!“. Sau đó nói: “Giường và chăn sẽ trả ngay bây giờ.”
“Ngươi dùng để ngủ rồi thì ai mà thèm nữa.”
“Nhớ câu này nhé, sau đừng nói ta không trả đấy!“.