Nam chính lên sàn. Đề nghị mọi người nhiệt liệt hoan nghênh
Edit: Hiệp Thái Tử
Beta: Diệp Nhược Vân
Một buổi sáng ngày đầu tháng năm, A Hạnh theo lời dặn của cha, xách theo một giỏ trứng gà đến Hồ phủ thăm tỷ tỷ.
Lần này không có xe ngựa Hồ gia đưa đón, A Hạnh phải tự đi bộ đến Hồ phủ, A Hạnh nhà ở tây thành, mà Hồ phủ lại nằm giữa khu vực phồn hoa ở đông thành, đi bộ đến cũng mất không ít thời gian. A Hạnh nhớ trước đây khi còn là Tống Thiệu Lâm chưa từng đi bộ một quãng đường xa đến như vậy, sau khi xuyên qua phần lớn thời gian cũng ở nhà, đôi khi sang nhà hàng xóm xung quanh xem một chút, nhưng dù đi xa nhất cũng chỉ đến khu chợ lân cận mua thức ăn, liên tục đi bộ đến hơn nửa canh giờ thật đúng là lần đầu tiên. A Hạnh chỉ cảm thấy đôi chân vừa đau vừa nhức, khổ không thể tả.
Vất vả lắm mới đến được Hồ phủ. Cửa chính Hồ phủ sơn đỏ, có không ít xe ngựa sang trọng ra vào, xem ra là có khách quý tới. A Hạnh nhìn mấy lần liền thu hồi ánh mắt, vòng qua cửa chính đi về phía cửa hông lần trước vào phủ. Cửa chính Hồ gia đương nhiên sẽ không vì muội muội của một di nương gia thế bần hàn như nàng mà mở ra, vẫn nên thức thời một chút tốt hơn, không cần thiết tự đi kiếm chuyện không vui!
A Hạnh nói rõ ý tới với gác cửa đồng thời cũng cho gác cửa mấy quan tiền như khen thưởng, vốn nhờ vào gác cửa có thể phái người dẫn đường cho nàng, gác cửa nhìn mấy đồng trong tay cân nhắc, lại nhìn A Hạnh một chút, y phục trên người mộc mạc, khóe miệng nhếch lên, lười biếng đưa tay chỉ vào trong nói: “Tự đi vào đi!”
Đến từ cửa hông đều không phải là khách quý, những loại chuyện này bọn gác cửa cũng coi tiền mà làm việc, thưởng nhiều sẽ ân cần chu đáo một chút, như A Hạnh chỉ giống như dạng học trò nghèo, vậy thì ngại quá! Đều là cùng một dạng thân phận thấp kém như nhau cũng không sợ bọn họ đi tố cáo!
A Hạnh trong lòng tức giận nhưng cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao đây cũng là Hồ phủ, chẳng lẽ nàng có thể đứng ở đây mà lý luận với một tên gác cửa sao? Lần trước theo Thúy Hồng đi vào nên có thể nhớ, cũng không để ý tên gác cửa nữa, cất bước vào Hồ phủ.
Dựa theo trí nhớ của A Hạnh lần trược Thúy Hồng mang nàng đi qua con đường kia chính là hướng tiểu viện của Lý Ngân. Có thể Hồ phủ thật sự là quá lớn, đường cong cong nhiều khúc rẽ cộng thêm A Hạnh chỉ đi qua một lần, thời gian lại lâu như vậy, chân bước đi cũng có chút mơ hồ. Bất tri bất giác đi đến một rừng cây, A Hạnh nhìn trước mắt thấy rừng cây này xanh tươi um tùm, hoàn toàn có thể khẳng định mình lạc đường!
A Hạnh khóc không ra nước mắt, như thế rất tốt, vốn là mệt mỏi muốn chết còn phải ở chỗ này quay vòng vòng. Nàng nhìn khắp nơi một chút nhìn xem chung quanh xem có nha đầu hay gia nhận nào đi ngang qua hay không, có thể hỏi đường một chút. Nhưng không biết có phải nơi này quá vắng vẻ hay không ngay cả bóng của một người cũng không thấy.
A Hạnh không nhịn được kêu rên một tiếng khom người xuống xoa xoa đôi chân đau nhức rã rời, cũng may trời hôm nay ấm áp cộng thêm luôn vận động nên không cảm thấy lạnh. Nàng xoa một chút lại đứng thẳng người lên đang chuẩn bị đi trở về đến chỗ nhiều người hơn hỏi đường chợt nghe trong rừng mơ hồ có tiếng nói chuyện.
Đầu tiên là nghe được một giọng nữ mềm mại uyển chuyển, giọng nói không phải là quá rõ ràng: “Bảo huynh đi vườn mai huynh không chịu, hết lần này tới lần khác muốn tới nơi vắng ngắt này. . .” Giọng nói này A Hạnh cảm thấy có chút quen tai.
Tiếp theo đó là một giọng nam dễ nghe: “Hoa mai thì có gì hay? Ta chỉ thích rừng cây này của nhà các ngươi!”
“ Thật đúng là quái thai!” Giọng nữ ôn nhu, như có ý giận dỗi làm cho người nghe rợn cả người.
Giọng nam ngạo nghễ cười một tiếng: “Ta có phải là quái thai hay không! Ngươi cũng không phải là người đầu tiên nói như vậy!” A Hạnh lại cảm thấy giọng nói này lại có ý tự diễu.
Cô gái nóng nảy vội nói: “Nguyên Phong ca ca, muội không phải là có ý này, huynh đừng giận ta. . . Ca ca, cũng không nói giúp muội một tiếng!”
Lại truyền tới thanh âm của một nam tử khác: “Thật là, không phải muội không để cho ta nói sao?” Giọng nói thanh lãng. Trong đầu A Hạnh mơ hồ hiện ra một màu xanh biếc như cây Tùng.
“ Ca ca. . .” Nghe được giọng nói này là có thể tưởng tượng ra được hình ảnh một thiếu nữ giậm chân hờn dỗi.
Vốn là nghe được tiếng người A Hạnh rất vui, nghĩ thầm cuối cùng có thể tìm được người hỏi đường. Nhưng càng về sau nàng cùng dần nghe ra được một trong ba người nói chuyện là đại thiếu gia Hồ gia, một người là đại tiểu thư Hồ gia, còn có một người không nghe ra được. A Hạnh nhíu mày một cái, trong ba người này có hai người nàng đều là không muốn gặp, Hồ tiểu thư thì cũng không cần phải nói, Hồ thiếu gia mặc dù đã từng giúp đỡ nàng nhưng ánh mắt của hắn nhìn nàng làm nàng không thoải mái, nàng thực sự cũng không phải chỉ mới mười tuổi, làm sao lại không hiểu ánh mắt đó có hàm ý gì? Nhớ tới phụ thân hắn là một tên háo sắc chỉ sợ hắn cũng không khá hơn chút nào!
Giọng nói ba người càng ngày càng gần, rất nhanh sẽ ra khỏi cánh rừng, A Hạnh vội xoay người bước sang bên kia. Hy vọng bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng ông trời dường như cũng không đứng về phía nang, còn chưa đi được hai bước liền nghe phía sau lưng có âm thanh truyền tới: “Nô tài nào dám to gan ở chỗ này nghe lén!”
A Hạnh biết nếu như mình không dừng bước lại chỉ sợ vị đại tiểu thư này sẽ phái người đến bắt mình, bị loại đãi ngộ này thực vô cùng khó chịu, A Hạnh không thể không dừng bước lại. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cái Hồ phủ này và nàng thật sự không hợp, mỗi lần tới dường như đều không có chuyện gì tốt xảy ra!
A Hạnh hít một hơi thật sâu, chậm rãi xoay người, nhìn thẳng bọn họ, trên mặt bình tĩnh không chút dao động. Lúc này, tuyệt đối không thể hốt hoảng, bằng không sẽ bị cho rằng là chột dạ!
Hồ Nhã Tình thấy rõ khuôn mặt A Hạnh, gương mặt đang tươi cười mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: “Thì ra là ngươi!” Chính nàng cũng không biết tại sao lại ghét cô nương tên A Hạnh này, mỗi lần thấy nàng ta tâm tình luôn khó chịu!
Bên cạnh Hồ Nhã Tình chính là đại ca nàng Hồ Lăng Hiên, hôm nay hắn một thân cẩm bào màu lam đậm, ngang hông có một dây đai lưng trắng bạc, trên đai có đeo một ngọc bội phỉ thúy, ngọc bội tung bay đang theo gió. Ăn mặc như thế này hắn lại có bề ngoài xuất chúng lộ ra bốn chữ ngọc thụ lâm phong trong truyền thuyết.
Nhưng A Hạnh cũng không phải là chưa từng thấy qua mỹ nam, kiếp trước chồng nàng mặc dù phong lưu thành tánh nhưng cái khối thịt kia nói thật là nhìn rất được, Còn có Kiều Tranh, người đó trong lòng nàng căn bản không phải chỉ dùng hải từ “Không tệ” mà hình dung, hắn là hoàn mỹ. Vừa nghĩ tới Kiều Tranh lòng A Hạnh liền từng trận đau nhức.
Hồ Lăng Hiên nhìn thấy A Hạnh trên mặt thoáng qua vẻ vui mừng: “A Hạnh, là Ngươi!”
Hồ Nhã Tình kinh ngạc quay đầu nhìn ca ca của mình: “Đại ca, huynh cũng nhận ra nàng?”
Hồ Lăng Hiên chắp hai tay sau lưng mỉm cười trả lời muội muội: “Từng có duyên gặp mặt!” Nhưng ánh mắt vẫn không rời A Hạnh.
Hồ Nhã Tình thấy biểu hiện của đại ca không khỏi nhíu mày, lại nhìn A Hạnh, trong ánh mắt đã mang theo tia chán ghét, quả nhiên là muội muội của hồ ly tinh, rất có bản lĩnh quyến rũ đàn ông. Tỷ tỷ trở thành tiểu thiếp của phụ thân, muội muội lại muốn đánh chủ ý trên người đại ca sao? Thật không biết xấu hổ!
“ Ngươi làm gì mà lại lén lén lút lút nghe trộm chúng ta nói chuyện!” Hồ Nhã Tình nhìn chằm chằm A Hạnh, giọng nói lạnh lẻo tựa như băng, hoàn toàn bất đồng so với giọng nói mềm mại trong rừng khi nãy!