A Khánh

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

 Đại trưởng lão đã mua một tiểu trạch ở phía Đông Nam phường Thường An của kinh thành nhằm tặng Thành Tội coi như quà đáp tạ. Thành Tội lại khước từ không nhận nhưng đồng ý sẽ ở đó một thời gian cho đến khi A Khánh hồi phục lại, như thế sẽ tiện cho việc chăm sóc. Tiểu trạch trang nhã tinh tế, có thư phòng riêng, rất thích hợp cho việc đọc sách. Đại trưởng lão còn làm lại giấy tờ chứng minh thân phận cho cậu. Bếp lò trong bếp lúc nào cũng có cơm canh thơm ngon nóng hổi. Y phục thay ra bỏ trong thùng gỗ ngoài hiên, cứ cách ngày lại thấy sạch sẽ tinh tươm.

Thành Tội thấy là lạ, nhưng trên hết vẫn là cảm giác cảm kích không thôi, vận may bất ngờ ập đến thế này khiến cậu không biết nên đón nhận thế nào mới phải, nên càng ra sức làm tốt việc đã được nhờ vả.

Mấy ngày đầu A Khánh cứ ngủ suốt, khi trời dần chuyển lạnh, Thành Tội ôm lấy y, giống như túi giữ ấm vậy. Ban ngày có thể che tay làm ấm đầu gối, đêm xuống thì làm ấm chăn mền, vô cùng dễ chịu.

Đại trưởng lão đưa cho Thành Tội một túi hoàn dược, mỗi ngày hai buổi sáng tối, cạy miệng nhét cho A Khánh uống một viên.

Vào ban trưa ngày nọ, đương lúc Thành Tội ăn bữa cơm trưa thì cục lông trên đầu gối đột nhiên cử động, vành tai đen bóng khẽ rung rung.

Thành Tội cúi đầu xuống, hồ ly ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, đôi mắt vàng kim lim dim một lúc liền lập tức ngó tô canh gà đầy ắp trên tay Thành Tội.

Thành Tội vội vàng xoa xoa đầu y: “Huynh tỉnh lại thật tốt quá. Cái này…Đại trưởng lão nói, huynh không thể uống được.”

Mí mắt A Khánh ngước lên nhìn Thành Tội, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào tô canh.

Thành Tội thoáng mềm lòng, đặt tô canh xuống ôm lấy A Khánh, đoạn rút ra lá bùa truyền tin và cây bút đỏ mà đại trưởng lão đã đưa cho, vội vàng viết:

[A Khánh đã tỉnh lại, liệu có thể ăn uống được hay không?]

Lá bùa phát ra một loạt tiếng động rền vang rồi hoá thành một tia sáng vàng, sau đó lan rộng ra thành một vòng tròn, tiếp theo liền hiện ra gương mặt tràn đầy nhẹ nhõm vui mừng của đại trưởng lão: “Tỉnh rồi thì thật tốt. Công tử quả nhiên là phúc tinh của A Khánh mà. Vừa mới tỉnh dậy, khí tức thân thể vẫn còn yếu, nếu ăn uống ngay sợ sẽ không tiêu hoá được, trước mắt cứ tiếp tục uống thuốc, đợi qua dăm ba bữa nữa đã. Sau dăm ba bữa này, công tử không cần phải bên nó suốt, mỗi ngày 4, 5 tiếng là được rồi.”

Hư ảnh của đại trưởng lão biến mất, A Khánh hừ một tiếng, đầu đặt xuống cạnh chân trước, Thành Tội lại xoa lên đầu y an ủi rồi sực nhớ ra, vẫn còn chỗ thắc mắc nhưng quên chưa hỏi.

Dăm ba ngày, rốt cuộc là 3 ngày hay 5 ngày đây?

Không biết là do không uống được canh gà nên không vui, hay do cơ thể còn mệt mỏi, mà sau khi A Khánh tỉnh lại cứ uể oải mệt mỏi.

Thành Tội đem chuyện thiên kiếp, rồi chuyện đại trưởng lão nhờ cậy kể hết cho A Khánh nghe, rồi lại xin lỗi y. Bản thân cảm thấy thật nhạt nhẽo, vừa không dịu dàng lại cũng chẳng có tác dụng an ủi gì cả. A Khánh híp mắt nằm bất động trên tay nó, Thành Tội không biết là y có nghe không nữa.

Đến ngày thứ hai, Thành Tội thức dậy vệ sinh tắm rửa xong thì nhìn thấy A Khánh ngồi trước gương.

Hình ảnh một cục lông đen thùi lùi, vô cùng xa lạ trong gương đả kích rất lớn đến y. A Khánh lại càng thêm ỉu xìu, nằm ườn ra trên giường, hai mắt khép lại. Thành Tội cho y uống thuốc, hai mắt y cũng chẳng động đậy, trưng ra bộ dáng không còn gì đáng thương hơn nữa.

Thành Tội xoa xoa y, nhẹ nhàng nói: “Đệ cảm thấy, màu đen này rất đẹp. Màu trắng tất nhiên sạch sẽ đáng yêu, nhưng màu đen lại mang đến cảm giác vững chắc thần bí. Và có chút gì đó ngang ngạnh nữa.”

Đôi tai A Khánh khẽ rung.

Thành Tội lại nói tiếp: “Trên đời này hồ ly màu trắng rất nhiều, còn có màu đỏ, màu vàng nữa, mấy màu này đệ đều nhìn thấy trong sách hết rồi nhưng đây là lần đầu tiên đệ nhìn thấy hồ ly màu đen đấy. Cho nên tất nhiên càng thêm tôn quý rồi.”

Mắt A Khánh từ từ mở ra một đường dài.

Thành Tội lại vội nói tiếp: “Bộ lông của Lý huynh sau khi biến thành màu đen thì tính chất hình như cũng thay đổi luôn đấy, đen bóng này, cũng không dễ bị dơ nữa.”

A Khánh nghiêng đầu nhìn nó, chớp chớp mắt.

Gương mặt Thành Tội đầy vẻ khẳng định nói: “Tóm lại là, đệ cảm thấy, hình dáng hiện nay của Lý huynh đẹp hơn trước nhiều, anh tuấn hơn nhiều!”

A Khánh ngước cổ, ngồi dậy, ngậm viên thuốc trong tay Thành Tội nuốt xuống, sau đó ngồi thẳng ưỡn ngực lên.

Còn tiếp

Lảm nhảm:

Méo A Khánh dễ thương quá cơ, vừa tỉnh lại đã tia ngay tô canh gà, thấy lông biến thành màu đen thì cả ngày ủ rũ, nghe Thành Tội nịnh nọt một hồi, khen tuấn tú đẹp giai mới tươi tỉnh lại =))

Đại Phong Quát Quá viết

Phan Phan Sao Hỏa dịch

Thủy beta

Chương 11

A Khánh cũng xem như đã lên tinh thần đôi chút, điều này khiến Thành Tội thở phào đầy nhẹ nhõm. Cậu luôn cảm thấy có lỗi khi ăn cơm trước mặt A Khánh, nên cứ tới giờ ăn là lại lao vào nhà bếp, lùa đại vài đũa vào miệng, chùi mép sạch sẽ rồi đi ra. Lúc này A Khánh hoặc là uể oải nằm trên đệm lót trong phòng ngủ hoặc ở trong vườn, thỉnh thoảng nhướng mắt nhìn Thành Tội từ bếp chui ra với ánh mắt “Tôi biết tỏng huynh vừa mới làm gì rồi đấy.”

Có một lần, Thành Tội vừa mới ăn cơm tối xong đi ra, A Khánh lườm nó một cái, đặt đầu cạnh chân trước, thở một cái thật dài. Thành Tội lòng đầy áy náy, lấy thuốc ra cho y uống, A Khánh chán chường ngậm lấy, nuốt xuống rồi lại nằm ườn ra. Thành Tội giúp y chải lông thật lâu, nhưng y vẫn không vui vẻ lên chút nào, đến tối liền chui vào chăn nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thành Tội tỉnh dậy thì nhìn thấy chăn đệm trống không, A Khánh đi đâu mất tiêu.

Thành Tội vội trở mình nhổm dậy. Phòng ngủ, không có. Phòng khách, không có. Cậu lao ra khỏi phòng, cuối cùng cũng nhìn thấy một cục đen thùi lùi đang ngồi trên chạc cây to trong vườn.

A Khánh cúi đầu nhìn xuống cái đốm là Thành Tội đang luống cuống bên dưới, rồi nhảy một cái xuống đất, giũ giũ lông, vài hạt sương bám trên lông y văng lên người Thành Tội, y đi thẳng qua trước mặt cậu.

Từ đó về sau, A Khánh thường xuất hiện trên chạc cây, hoặc trên bờ tường. Thành Tội nghĩ, y nhất định rất cô đơn, lúc trước y là một hồ ly tự do tự tại, vậy mà bây giờ lại bị nhốt trong cái tiểu viện này, mỗi ngày lại phải nhìn cái bản mặt vô vị của cậu, chắc chắn là chán bỏ xừ rồi. Thế nên y phải đứng ở mấy chỗ cao, ngắm phong cảnh xa xa để giải toả nỗi cô đơn này.

Cậu xoa xoa đỉnh đầu A Khánh do mới nhảy từ trên cây xuống ban nãy vẫn còn dính vài giọt sương lành lạnh, nói: “Hôm nay, huynh với tôi đi ra ngoài chơi đi, huynh đồng ý không?”

Đầu A Khánh hơi nghiêng, hai mắt sáng rỡ.

Thành Tội không nhịn được mà cười: “Để tôi nghĩ xem nên lấy gì để đưa huynh đi.”

Thành Tội tìm một vòng trong nhà, sực nhớ lần trước đi mua sách có tiện tay mua luôn một cái gùi đeo bằng trúc, hôm nay có thể sử dụng được rồi. Vì trời đang dần lạnh, trúc lại là vật có tính hàn, Thành Tội sợ A Khánh lạnh nên đã lót một tấm thảm dày bên trong, rồi rút vài cây trúc ra, A Khánh vào nằm, không cảm thấy khó chịu, lại có thể nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, liền lập tức vẫy đuôi, cho thấy y vô cùng vui vẻ.

Thành Tội đeo gùi sách ra khỏi nhà. Đường phố ồn ào náo nhiệt, quả thật phồn hoa đến mức có mười con mắt cũng nhìn không xuể. Đã gần xế trưa, nhưng các cửa tiệm bán thức ăn vẫn đông đúc vô cùng, mùi hương của điểm tâm và trái cây hoà lẫn vào nhau làm Thành Tội không kìm được mà chảy nước miếng, cảm thấy A Khánh đang nhảy lên bám vào thành gùi sách sau lưng mình.

Thành Tội vội vàng đặt gùi sách xuống, ôm y trước ngực, chạy đến một góc tường khuất, nhỏ giọng nói: “Lý huynh, kinh thành có rất nhiều người giỏi đạo thuật, mấy hôm trước đệ có gặp một người rồi, cẩn thận vẫn hơn.”

A Khánh phát ra vài tiếng khó chịu.

Cách đó không xa, bánh rán chiên vừa mới ra lò, bốc mùi thơm phức. Một chỗ khác đang dỡ những mẻ bánh vừng ngon tuyệt. Thành Tội nghe thấy bụng mình réo ầm ĩ.

Cậu lại vỗ vỗ lên đỉnh gùi sách: “Lý huynh, lúc tôi rời khỏi nhà, đầu tiên là dùng tiền của nhà cho, từ đó cho đến nay, đều là nhờ sự giúp đỡ chiếu cố của các vị hồ tiên. Tôi đã lớn như thế này rồi, nhưng chưa một lần dựa vào sức mình để kiếm tiền.”

Từ trước đến nay, cậu đã gặp qua rất nhiều người đồng tuổi với mình nhưng đã kiếm tiền phụ giúp gia đình. Đến mấy hàng sạp ở chợ rất hay nhìn thấy nhiều đứa trẻ chưa đầy mười tuổi đã phải chạy đôn chạy đáo buôn bán. Thành Tội tự so sánh mình với họ, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Bản thân từ nhỏ chỉ quanh quẩn trong tiểu viện, lại luôn than thân trách phận, chưa từng nghĩ qua bản thân đã giúp đỡ chuyện gì cho gia đình hay chưa, nếu so với Nhiễm ca và các huynh đệ khác thì thật kém cỏi, là một kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi. Theo lý phải cảm ơn công ơn dưỡng dục của tổ phụ và cha mẹ, cậu có tư cách gì mà oán trời hận đất chứ?

Cậu vốn chỉ lấy kinh thành làm lý do để thoát khỏi cuộc sống bị giam cầm, thay đổi cuộc sống ngày ngày như một đó thôi, nhưng khoảng thời gian bôn ba khắp nơi này, trải qua mọi chuyện, đã khiến cậu từ từ có quyết định rõ ràng hơn đối với những chuyện nên làm trước mắt và trong tương lai.

Thành Tội nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh gùi.

“Lý huynh, đợi tôi tự mình kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ mời huynh ăn hết các món trên phố, được không?”

A Khánh trong gùi chộn rộn một chút, con ngươi ló ra ở khe giỏ sáng long lanh.

Thành Tội đương đeo gùi lên lưng thì bỗng nghe thấy một thanh âm rất quen tai từ phía xa: “Ố, Thành huynh? Trùng hợp ghê, huynh đang làm gì vậy?”

Diệp, Diệp Sư Pháp?

Thành Tội giật bắn người, che cái gùi lại.

Vừa mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến, câu này linh thật đấy. Thành Tội cuống quýt che cái gùi lại, cười ngượng ngạo: “Ơ, a, Diệp chân nhân, trùng hợp quá.”

Ngàn vạn lần không được phá hiện ra A Khánh, ngàn vạn lần không…

Ông trời không hề nghe thấy lời cầu khẩn đầy thành tâm của Thành Tội, Diệp Sư Pháp cúi người xuống, nhìn thẳng vào cái gùi phía sau lưng Thành Tội: “Thành huynh, gùi này của huynh à? Sao bên trong lại có một con hồ ly?”

Thành Tội khẽ run, kéo Diệp Sư Pháp: “Diệp chân nhân!”

Diệp Sư Pháp nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, cười tươi rói: “Thành huynh đừng sợ, tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi, hoàn toàn không có ý làm hại người bạn hồ ly này của huynh đâu.” Rồi người nọ cúi sát xuống nhìn gùi sách, hai mày khẽ nhíu lại, sau đó lại cười tủm tỉm: “Đây là…tiên hồ?”

A Khánh trong gùi nhảy chồm lên vẫy vẫy đuôi.

Thành Tội nhẹ giọng nói: “Thân thể của huynh ấy không tốt, nên đang dưỡng sức.”

Diệp Sư Pháp gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhẹ nhàng mở hé cái gùi ra: “Là một con tiên hồ màu đen huyền à, màu lông này đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy.” Y xoa đỉnh đầu của A Khánh.

Đôi tai của A Khánh run run, nghiêng đầu nhìn y, đối với hành động xoa đầu này không tỏ vẻ bất mãn gì cả, còn chủ động dụi dụi vào lòng bàn tay của Diệp Sư Pháp.

Diệp Sư Pháp đứng dậy: “Cậu bạn hồ ly này của Thành huynh thật là dễ thương. Đúng rồi, hôm nay Thành huynh đi báo danh kỳ thi Nho đúng không?”

Thành Tội đứng hình, đúng rồi, tính ra hôm nay chính là ngày 16 tháng 9.

Diệp Pháp Sư nhướng mày: “Chẳng lẽ Thành huynh vẫn chưa quyết định có đi thi hay không à?”

Thành Tội lập tức nói: “Tất nhiên là đi rồi. Chỉ là tôi nhất thời quên ngày thôi, cảm ơn Diệp huynh đã nhắc nhở.” May quá may quá, lúc ra khỏi nhà đã tiện tay mang theo giấy tờ bên mình rồi.

Diệp Sư Pháp cười nói: “Vậy tôi không làm phiền Thành huynh nữa. Hiện tại Thành huynh đang ở đâu vậy? Bữa nào rảnh rỗi, tôi đến tìm huynh uống trà.”

Chương 12

Thành Tội đem địa chỉ nói cho Diệp Sư Pháp nghe, sau đó cáo biệt y, lập tức đeo gùi sách lên, đến tiểu lâu lần trước ở đường Chu Tước. Đến nơi cậu chỉ thấy toàn đầu người là đầu người, so với lần trước đông hơn rất nhiều, thị vệ và mấy vị thuộc Lễ Bộ Văn Lại đang đứng canh ngoài tiểu lâu, hướng dẫn những người đến khảo thí đứng xếp hàng vào trong ghi danh.

Thị vệ bảo Thành Tội bỏ gùi sách lên bàn dài bên ngoài cửa, nhìn vào khe hở của giỏ nói: “Bên trong hình như là động vật à?”

Thành Tội cười nói: “Là mèo nhà học sinh, nó bị bệnh nên đem đến đại phu khám. Xin đại nhân tránh xa nó chút, kẻo nó lại cào trúng ngài.”

Thị vệ cười một cái: “Mèo ngày nay như người ấy nhỉ, bệnh là kiếm đại phu ngay.” Sau đó cũng không chú ý đến cái gùi sách nữa, ra hiệu Thành Tội tiến vào trong sảnh, rồi lệnh cho người sau đứng chờ.

Thành Tội bước vào trong sảnh, nhìn thấy một cái bàn dài trên cao, phía sau bàn là ba vị quan, hai vị ngồi trái phải mặc quan bào đỏ tươi, đầu đội hiền quan, trên mũ có hai gạch, ngồi chính giữa là một vị quan mặc áo màu tím, trên mũ có ba gạch, chính là vị đại nhân lần trước đã nói chuyện với Thành Tội. Ông ta nhìn cậu nói: “Ồ, là cậu thanh niên bữa trước đây mà. Đã hạ quyết tâm đi thi rồi à?”

Vị quan lại đứng bên nói với Thành Tội, vị này chính là Lễ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân chủ trì kỳ thi lần này, hai bên trái phải là Lễ bộ Hứa Thị lang và Lễ bộ Viên Ngoại Lang Tôn đại nhân phụ trách kỳ thi tân Nho năm nay.

Thành Tội cung kính hành lễ.

Nghiêm thượng thư mỉm cười nói: “Thi tuyển sơ khảo vốn là do Tôn viên ngoại phụ trách, nhưng do cuộc thi Nho này còn mới, vả lại hôm nay lại là ngày đầu, cho nên hoàng thượng lệnh bản bộ đường đến xem xem, không ngờ là lại gặp lại cậu, xem ra chúng ta cũng có chút duyên đấy.” Ông ra dấu vị quan lại đem giấy tờ của Thành Tội đưa lên.

“Người quận Bột Hải, trẻ như vậy à. Đến tham gia kỳ thi Nho học là vì muốn báo hoàng ân, giúp triều đình trị thiên hạ, hay vì vinh quang phú quý của bản thân? Nhớ lần trước cậu nói với bản bộ đường là không muốn ứng thí, tại sao lại tham gia rồi? Nho học, học là phải dùng, cậu vốn là nho sinh, đối với hoài bão kiến giải như thế nào?”

Thành Tội thi lễ đáp: “Hồi bẩm đại nhân, học trò xúc động trước sự oai vệ của hoàng thượng, đã tổ chức kỳ thi này cho các Nho sinh. Học trò ngu muội ứng thí, vô cùng biết ơn. Học trò vốn là người vô dụng, lúc nhỏ được phán mệnh không lành, lớn lên trong trạch sâu, nhận được công ơn dạy dỗ của tổ phụ và cha mẹ, ơn sư thầy chỉ dạy, theo lối Thánh Nhân, học thói thánh hiền. Lúc tới ứng thí, học trò đã từng do dự, là bởi vì…trong lòng học trò, trước đây hoàn toàn không có cái hoài bão mà đại nhân đã nói. Mặc dù học trò thuộc lòng nhiều văn chương ‘Văn Võ chi chính, bố tại phương sách’, ‘Phàm tiên hạ quốc gia giả hữu cửu kinh’ (đại ý là ‘Công việc chính trị của Châu Văn Vương, Châu Vũ Vương đều đã được ghi trong sách xưa.’, ‘Xử lý quốc gia thiên hạ, có 9 quy tắc quan trọng, gồm có: Tu chỉnh bản thân, tôn trọng hiền tài, yêu thương gia tộc, lễ kính đại thần, thương xót chúng dân, yêu dân như con, chiêu gọi các thợ thủ công thuộc nhiều ngành nghề, yên bề nhân dân vùng xa, ổn định chư hầu các nơi.’), nhưng chỉ là đem lời thánh nhân ghi nhớ trong lòng, kiến giải cũng là kiến giải của thánh nhân. Học trò kiến thức nông cạn, không vì thế mà sinh ra giác ngộ thừa thãi. Cho nên, mặc dù đã muốn ứng thí nhưng lại cảm thấy bản thân không xứng để đi thi.”

Nghiêm thượng thư vuốt vuốt râu: “Nói cách khác, cậu thấy kỳ thi Nho được tổ chức, muốn đến ứng thí, nhưng lại không hiểu chuyện quốc gia, sợ rằng một khi đã được chọn, bước vào quan trường, làm không tốt chuyện cần làm, cho nên có chút do dự, đúng chứ?”

Thành Tội cúi đầu.

Nghiêm thượng thư cười ha ha: “Vẫn chỉ là đứa nhóc. Có rất nhiều Nho sinh đến tham dự, đây là lần đầu tiên bản bộ đường nghe thấy mấy lời này.” Ông nhìn trái phải, “Hai vị thấy thế nào?”

Hứa thị lang nói: “Bẩm đại nhân, hạ quan cảm thấy, lời học trò này nói, nghe thì có vẻ chỉ nhắm đến công danh, nhưng cũng rất thực tế.”

Tôn đại nhân nói: “Lúc hạ quan ở tầm tuổi y cũng luôn cảm thấy mờ mịt, người học trò này đã thẳng thắn nói ra, sự thành thật này là đức của bậc quân tử, thành thật phải từ kiến thức và đạo đức. Hiểu biết nhưng có giác ngộ, giác ngộ tất có thể dùng.”

Thành Tội vội nói: “Đại nhân quá khen, học trò vạn lần không dám.”

Nghiêm thượng thư vuốt râu cười với Tôn đại nhân nói: “Bản bộ đường chỉ là phụng mệnh hoàng đế đến xem, việc khảo tra vẫn là do ngài quyết định.”

Sau đó Tôn đại nhân hỏi vài câu trong mấy đoạn kinh sử, chờ Thành Tội trả lời, nhưng khi nhìn thấy cậu đáp trả trôi chảy, có thể thấy tất cả kinh sách cậu đều đã thuộc nằm lòng. Ông lại hỏi mấy câu liên quan đến văn phú, Thành Tội trả lời không phải thuộc dạng hoa mỹ sâu sắc nhưng lại mới mẻ độc đáo, thêm vào đó trả lời lại nhanh nhẹn, rành mạch rõ ràng, có khả năng phân tích vấn đề. Thấy thế, ông không kìm được mà âm thầm gật đầu, lại trộm nhìn sắc mặt của Nghiêm Thượng Thư, mặc dù không biểu lộ rõ ràng nhưng trong ánh mắt vẫn thầm chứa ý thích thú vui vẻ.

Kỳ thực lúc Thành Tội mới vào, Nghiêm, Hứa, Tôn ba người đối với cậu đã vô cùng hài lòng. Vốn triều đình tôn sùng đạo Hoàng Lão, các viên quan học Nho có thể tiến thân vào triều rất ít, các Nho sinh đã trải qua nhiều năm thất bại, người trẻ học Nho càng thêm ít, từ đầu cho đến giờ, những kẻ mà ba người họ gặp đều là những ông già râu mọc thành chùm hoặc tuổi cũng ngũ tuần. Còn mấy người trẻ tuổi tất có nhiều oán hận, một khi đã thành công, vào triều rồi cũng chẳng biết sẽ như thế nào. Ba người họ nghĩ các quan Nho nên ra sức chiêu mộ nhân tài nhiều hơn, như Thành Tội tuổi vẫn còn trẻ, từ nhỏ đã học Nho, tính tình đơn giản thuần khiết, quả chính là viên ngọc thô được phát hiện ngoài dự liệu.

Chỉ là Nghiêm đại nhân thân là thượng thư, chỉ có thể nói qua loa vài câu. Hứa đại nhân thân là thị lang, cũng không thể quá sỗ sàng. Mấy chuyện khen ngợi, cổ vũ đều phải nhờ Tôn đại nhân lo rồi.

Tôn đại nhân lại cho Thành Tội bút đáp vài câu. Ông nhìn nét bút của cậu, rất rõ ràng thanh nhã, sau đó bèn nói, sĩ tử quận Bột Hải Thành Tội qua vòng sơ thí, rồi cho thư lại ghi vào.

Thành Tội thật không dám tin vào tai mình nữa, lúc nhận mấy lời khen vẫn cứ như đang mơ.

Nghiêm đại nhân ngậm cười nói với cậu: “Không cần phải nhớ tới bút nghiên mấy thứ to nhỏ dài ngắn đó. Thử một lần trông xa, có thể chạm đến bội ngọc của cậu đấy.”

Thư lại kéo kéo Thành Tội đang đứng ngây ngốc ở đó thì cậu mới sực tỉnh, lập tức liên tục hành lễ tạ ơn, loạng choạng bước ra khỏi sảnh đường trong ánh mắt yêu thích của ba vị quan lại.

Sau khi đeo gùi sách lên, nghe thấy mấy tiếng chúc mừng của những người bên cạnh, Thành Tội vẫn cảm thấy chuyện này thật không thể tin nổi. Lần đầu tiên có nhiều ánh mắt chú ý đến cậu như thế này, và hơn hết là rất nhiều tiếng chúc mừng và ngưỡng mộ. Thành Tội càng không biết phải làm sao cho đúng. Cậu nhận mấy tiếng chúc mừng, đeo gùi sách, không ngẩng đầu liền vội chen ra khỏi đám đông, chạy vụt ra đường Chu Tước, rồi vội vã đi vào con hẻm, cho đến khi về đến nhà mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cậu lục tìm chìa khoá trong túi, vừa tính mở cửa thì bà cụ hàng xóm kế bên đột nhiên xông đến.

“Này cậu, cuối cùng thì cậu cũng về rồi, tôi tính hỏi cậu chuyện này. Con chó nhà cậu, sao lại có thể leo cây thế?”

Đầu óc và đôi chân của Thành Tội còn đang mơ mơ màng màng thì nghe xong câu này chợt sững sờ tại chỗ.

Bà cụ cầm một cây gậy, nheo mắt nhìn cậu.

“Chính là con chó đen nhà cậu đấy, mỗi ngày đều ngồi trên chạc cây và đầu tường, nhìn sang đám gà nhà tôi. Có bốn, năm con sợ đến nỗi không đẻ trứng được kìa. Rốt cuộc nó là giống chó gì thế hả?”

Thành Tội há hốc miệng, gùi sách sau lưng cậu sao mà yên tĩnh đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.