CHƯƠNG 23
Sau khi Thành Tội vào Hàn Lâm Viện, mọi thứ đều rất suôn sẻ. Mỗi ngày đều cắm đầu chỉnh sách, về nhà thì ăn no rồi ngủ, không có việc gì thì ra phố đi dạo, nhàn nhã thoải mái.
Cận Thư đã lấy vợ ở Linh Lăng nên ở lại đó luôn. Muốn tìm một tiểu đồng mới thật không dễ, dù sao Thành Tội cũng chẳng cầu kỳ gì, cố gắng chút là được.
Qua năm mới, Nghiêm thừa tướng cho gọi Thành Tội đến phủ ăn một bữa cơm, ông nói với cậu, chuyện năm xưa là do con phạm lỗi quá lớn, thầy cũng không cách nào bảo vệ được, mong con đừng trách thầy.
Thành Tội vội vàng nói, ơn dạy dỗ của thừa tướng, hạ quan suốt đời không báo đáp hết, mong thừa tướng đừng nói những lời như thế.
Nhiều năm nay Nghiêm thừa tướng đã trải qua nhiều chuyện bể dâu, tựa như con người ta trải qua bốn năm thì với ông lại là mười năm.
Thành Tội cũng biết, vị trí thừa tướng này chính là mục tiêu công kích của nhiều người, thật không dễ dàng gì. Cậu cũng nghe nói rằng, hoàng đế ngày càng không vừa ý Nghiêm thừa tướng. Đến ông cũng đã biết, có thể thấy đã vô cùng vướng tay vướng chân.
Kết quả là, sau khi qua tết, Nghiêm thừa tướng chủ động dâng sớ từ chức, hoàng đế liền chuẩn. Vị trí còn trống, hoàng đế liền tự phong bản thân là Đạo Thánh Thần Quân, xây Thánh Hiển thần điện ngay trong cung, đúc một cái Hoả Trì âm dương theo hình bát quái, phía trên đặt một cái đỉnh to đúc từ tử kim, luyện đan trường sinh bất lão.
Các quan Nho quỳ xuống ngăn cản, kỳ thực chuyện này đến các đại thần của phái Hoàng Lão cũng chẳng tán thành, nhưng trước mắt cứ ngồi yên quan sát, lấy vô vi làm chuyện hữu vi, để các quan Nho hành động trước đã.
Các quan can gián quỳ khắp cả Ngự Thư Phòng, dập đầu đến chảy cả máu, hoàng đế vô cùng buồn bực. Đúng lúc Thành Tội lại đem đạo kinh Hàn Lâm Viện vừa chỉnh sửa xong dâng lên cho hoàng đế xem, hoàng đế nhớ tên học sĩ trẻ tuổi này hình như là người viết quyển “Linh Lăng tiểu độc”, xuất thân từ Nho, là môn sinh của Nghiêm Dực, nhiều năm trước trình thư lên ngăn cản phá dỡ đạo quán, nhưng bị Nghiêm Dực tịch thu rồi, hôm nay lại ở trong Hàn Lâm Viện chỉnh sửa kinh đạo, còn viết quyển sách nhỏ về mấy truyền thuyết thất truyền về thần quỷ yêu ma, bèn nói: “Khanh dừng bước đã, trẫm muốn hỏi khanh, trẫm thân là thiên tử, lấy thân nhập đạo để cầu phúc cho bá tánh, nhưng có đúng như lời bọn họ nói là hao tài tốn của?”
Thành Tội quỳ xuống đáp: “Thần khởi bẩm hoàng thượng, đạo là pháp của thế gian, thánh thượng vốn là thiên tử, tự nhiên đã vạn thọ vô cương, phúc duyên dồi dào thâm sâu, hành động vốn là thiên ý, theo đạo mà làm, chính là phúc của vạn dân. Cần chi phải cầu. Trong “Xuân Thu” có nói, “Thiên đạo xa, nhân đạo gần, không thể chạm đến được”. Lão Tử nói, “Chính vì không sống cho mình, vì thế nên trường tồn”. Đối với một kẻ phàm tục như thần, càng biết mệnh mình, nhân sinh trăm năm, tất có điểm cuối.”
Hoàng đế đập bàn: “Ý ngươi là, gặp trẫm thì hô vạn tuế vạn vạn tuế nhưng trong lòng lại nghĩ đó chỉ là lời xuẩn ngốc? Người đâu, lôi hắn đi cho trẫm!”
Thành Tội bị nhốt vào thiên lao, chúng thần đều kính trọng cậu là một nam tử hán đại trượng phu, dám nói thẳng với hoàng đế là đời người trăm năm tất có điểm cuối. Không ít người đã dâng thư bảo vệ cậu, ở thiên lao cậu cũng không bị giày vò gì nhiều. Hoàng đế luôn giữ thể diện, năm xưa có một Diệp Sư Pháp, có thể lấy tội khi quân ra để chặt đầu hắn, nhưng tên này ngoài việc nói mấy câu đại nghịch bất đạo ra, cũng chẳng tìm thấy bất cứ lỗi lầm gì ở tên Tứ Phẩm Hàn Lâm này, nói chém là chém thì có chút khiên cưỡng.
Thành Tội trước biết chắc sẽ bị lưu đày, đi đến vùng biên cương lạnh giá, nhưng cậu cũng biết rằng, bản thân nhất định sẽ đến không được nơi đó.
Binh lính áp giải đối với cậu cũng xem như tử tế. Sau khi ra khỏi thành, cứ thẳng hướng Bắc mà đi, mặt đất bị bao phủ bởi mùa đông day dẳng cũng đã nhú những mầm xanh mươn mướt, trên những nhánh cây đã thấy lác đác vài nụ hoa hé nở. Ngày nọ, cả đám tới một dịch quán, tên lính mở gông xiềng cho Thành Tội, để cậu tắm rửa, thay quần áo rồi bưng lên hai mâm cơm, trong lòng Thành Tội đã hiểu.
Tên lính lại bưng lên một bình rượu: “Thành đại nhân, người quả thật là một người tốt. Chúng huynh đệ không muốn làm khó người, người cũng đừng làm khó chúng tôi. Xin dùng thong thả, một canh giờ sau chúng tôi sẽ lại đến.”
Thành Tội gật gật đầu: “Cám ơn đã chu toàn. Xin các vị cứ an tâm.”
Cửa phòng vừa khép, Thành Tội cầm bình rượu lên, rót đầy ly, hương rượu thơm ngát, thật hợp với sắc xuân ngoài cửa sổ.