Cận Thư kéo nhẹ góc áo, cẩn cẩn dực dực nhìn sắc mặt của Thành Bái: “Chó ở trên nóc nhà là điềm xấu, theo lý thì ở nơi này không thể nhìn thấy chó mực được.”
Thành Bái nói: “Xác định là màu đen, chó, ở trên nóc nhà? Có ở trên cành cây không?”
Cận Thư lắc đầu: “Chỉ nhìn thấy nó ở trên nóc nhà, nhưng…. Nhưng mấy người Trương thúc có nói, lúc chúng ta ở trên thuyền, bọn họ cũng mơ hồ thấy chó mực vài lần. Hỏi chủ thuyền họ đều nói không nuôi chó….. Cho nên Chu thúc và Trương thúc mới đi hỏi người ta cách áp chế, nói ta không nên kinh động đến đại nhân, nên mới lặng lẽ ở đây đốt phù chú mấy canh giờ.”
Thành Bái trấn định gật gật đầu: “Thôi, đốt xong thì đem tro đổ đi, đừng làm nữa. Ta thân là mệnh quan triều đình, nếu ở trong phủ làm ra loại chuyện này bị người ta biết được thì sẽ dẫn đến đại họa. Mặc dù Linh Lăng cách xa kinh thành, nhưng cũng không thể không cẩn thận.”
Cận Thư vâng dạ.
Thành Bái bước nhanh trở lại phòng ngủ, đóng cửa nhìn bốn phía rồi nhìn lên trên xà nhà, hắn giũ giũ đệm chăn mới tinh vừa được xếp xong, nhẹ giọng gọi: “Ly huynh, Ly huynh? A Khinh? A Khinh?”
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Thành Bái lại gọi hai tiếng, ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân, Cận Thư cách cánh cửa hỏi với vào: “Đại nhân đang nói gì vậy ạ?”
Thành Bái mở cửa ra: “À, ta cảm thấy có chút đói bụng, ngươi đi bảo trù phòng hấp nửa cái đùi?”
Cận Thư lắp bắp nói: “Đại, đại nhân, ngài vừa mới dùng bữa tối không lâu…… Nửa cái đùi ấy ạ?”
Thành Bái nghiêm mặt: “Ừ. Đem thêm thịt xông khói và ruột ướp ngũ vị, mỗi món một đĩa lớn.”
Cận Thư không dám nhiều lời, gã không thể làm gì khác hơn là vâng lời rời đi chuẩn bị, Thành Bái ở phía sau gã liền bổ sung một câu: “Nhanh lên.”
Cận Thư vắt chân chạy như bay.
Thành Bái khép cửa phòng, trong phòng liền có ánh nến vụt lên, hắn xoay người thì nhìn thấy một cục lông đen như mực đang ngồi chồm hổm trên giường ưỡn cao ngực nhìn hắn.
Thành Bái lập tức nhào tới giường: “A Khinh!”
A Khinh, thực sự là A Khinh.
Y lớn hơn rồi, lại còn mập nữa, bộ lông dày bóng mượt, lông đuôi rối xù như cây chổi lông gà, Thành Bái ôm y bất động một lúc.
Thành Bái hết sờ rồi lại sờ, A Khinh híp hai mắt hưởng thụ. Thành Bái gãi gãi lông tơ sau tai y: “Mấy năm nay huynh sống tốt không, mà tại sao lại ở đây?”
A Khinh lầm bầm trong yết hầu, quẩy đuôi: “Cũng được.”
Nghe lời này từ miệng y nói ra, Thành Bái không khỏi nhớ tới vị Đông Lăng Thượng Quân cao quý khó có thể lại gần từng thấy năm xưa.
Tay hắn không khỏi dừng lại. A Khinh run run bộ lông, y nhảy xuống giường, trên người ánh sáng chợt lóe hóa thành hình người.
“Ta…..” Y mới nói một từ liền lập tức ngừng lại, ngón trỏ đặt trên môi, y chớp mắt cười với Thành Bái, biểu tình đó thoáng chốc liền mất tăm.
Thành Bái đang sửng sốt thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa, là Cận Thư đem đồ ăn từ trù phòng đến đây.
Trong bồn là nửa cái đùi đã được cắt lát nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng, hai đĩa thịt xông khói và ruột ướp, còn có mấy món ăn khác.
Cận Thư nói: “Đùi và thịt xông khói, ruột ướp vị đều là món ăn mặn, tiểu nhân sợ ngài mặn miệng nên tự mình chủ trương để nhà bếp làm thêm mấy món ăn nhẹ và đồ ăn ngọt.” Gã lại đặt thêm một bát canh suông và một bầu rượu rồi cáo lui rời đi.
Thành Bái đóng cửa phòng, A Khinh lại xuất hiện ở trên ghế.
Hình dạng của y so với lần đầu gặp Thành Bái thì cũng chỉ là bộ dáng của người phàm chênh một hai tuổi với hắn, y vẫn mang hình hài của thiếu niên. Lúc này Thành Bái mới phát hiện, khuôn mặt của y và Đông Lăng Thượng Quân cao quý tao nhã lại vô cùng giống nhau, chỉ khác là y còn trẻ, vẻ mặt lúc nào cũng lanh lợi hoạt bát nên không có cảm giác xa cách cao cao tại thượng.
A Khinh dí mặt vào bàn, hít hít mũi: “A nha, thơm quá, thơm quá.” Tay y cầm lên một miếng đùi. Bộ dạng tham ăn giống y như hồ ly khi trước.
Thành Bái không khỏi mỉm cười: “Chậm một chút, coi chừng nghẹn.” Y chén sạch luôn bàn ăn, còn uống thêm một chén canh.
A Khinh ăn xong đùi trên tay, lại lấy thêm hai miếng thịt xông khói và ruột ướp, vừa cắn vừa gật đầu, lời nói mơ hồ không rõ ràng: “Không tệ không tệ. Huynh tới nơi vô cùng tốt. Ăn ngon.”
Thành Bái nhúng chiếc khăn bằng vải bố vào nước rồi dùng tay vắt khô, đưa tới tay y, nhân lúc y ăn xong hai miếng thịt thì giúp y xoắn tay áo.
“Là một nơi tốt. Ta tưởng sẽ là một mảnh đất nhiều khí độc, không nghĩ tới lại là một nơi tốt lành. Coi như là ta kiếm được lời. Được rồi, sao huynh lại tới đây?”
A Khinh lại cầm lên một cái đùi nhét vào miệng: “Hả…. Thiên hồ chúng ta tới một độ tuổi nhất định rồi không phải nên rời tộc để đi du ngoạn hay sao. Mỗi ngày đại trưởng lão cứ lải nhải miết, ta liền ra ngoài thăm thú luôn.”
Thành Bái nén cười nói: “Huynh….. bỏ đi du ngoạn, trưởng lão đã biết chưa?”
A Khinh khoát tay: “Đương nhiên là biết. Yên tâm đi.”
Vậy lần này huynh tới sẽ ở lại bao lâu, lúc nào thì trở về? Thành Bái không hỏi y.
A Khinh tiêu diệt hết tất cả món ngon mới thỏa mãn mà dùng tay xoa cái bụng no căng. Thành Bái gọi Cận Thư, hắn làm bộ không thấy cái dáng vẻ kinh ngạc của gã, phân phó gã đem chén đũa đi rồi mang nước tắm tới đây, A Khinh lại biến về hình dạng của hồ ly, Thành Bái giúp y tắm rửa, A Khinh biểu diễn một ít phép thuật mới mà y học được cho Thành Bái coi, chớp chớp vài cái, bộ lông đã khô ráo.
Nửa đêm Thành Bái tỉnh lại từ trong mộng liền thấy trong chăn có một con hồ ly đang ngáy khò khò, hắn không khỏi mỉm cười vui vẻ.