A Khinh

Chương 1: Chương 1




Edit: Diệp Chiêu Nhi

Beta: Siu Nhơn Mèo

Thành Bái hơn năm tuổi, hiểu được rằng mình là một oa suy ().

() oa suy: đứa bé mang đến xui xẻo không tốt lành.

Ngày đó là mười tám tháng tám, Thành gia mở yến hội để chúc mừng tiểu đường muội Thành Bái đầy tháng, tân khách chật ních cả sảnh đường.

Thành gia luôn luôn ở trong cảnh dương thịnh âm suy, tổ phụ của Thành Bái – Thành Viên Ngoại chỉ có năm người con lại không hề có nữ nhi, năm người con thành thân, sau đó nạp thiếp, liên tiếp sinh ra đều là nam oa, có được đứa cháu gái này so với có được long châu còn vui vẻ hơn.

Mà khi ngũ thẩm của Thành Bái mang thai, việc buôn bán của Thành gia trở nên phi thường tốt, các cửa hàng chi nhánh vượt qua cả Hoàng Hà lan đến cạnh Trường Giang. Bé gái sinh vào ngày mười tám tháng bảy, cũng chính là ngày Vương Mẫu nương nương được sinh ra, khi lâm bồn, vừa đúng lúc thư của đại bá Thành Bái truyền về, trong thư nói đã thu mua được mấy cửa hàng tơ tằm ở Giang Nam với giá thấp, chuyện càng vui gấp bội. Thành lão viên ngoại càng cảm thấy rằng tiểu tôn nữ này chính là phúc tinh giáng thế, trời ban cát tường, cho nên tiệc rượu mừng đầy tháng đặc biệt phô trương. Toàn thành người người đều biết cháu gái Thành viên ngoại đích thị là một bảo bối, ngay cả quận lão thái gia Cam gia cũng tự mình tới cửa chúc mừng, muốn thay tôn tử () quyết định việc thành gia với thiên kim này.

() tôn tử: cháu trai.

Thành lão viên ngoại thụ sủng nhược kinh (). Cam lão gia tổng cộng có tám tôn tử, chuyến này đi dẫn theo một vị tướng sĩ, muốn xem vận mệnh cho tiểu thiên kim, cẩn thận tính toán, tính xem cùng tôn tử nào hợp nhất thì định duyên với người đó.

() được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Thành viên ngoại vội vàng sai người ôm cháu gái vào tĩnh thất, đợi vị tướng sĩ đem ngày sinh tháng đẻ của thiên kim tính toán một lượt, thật sự là sắc màu rực rỡ, vinh hoa phú quý, mà còn là số mệnh vượng phu vượng gia. Tính đến cuối cùng, tướng sĩ lại nhăn mày.

“Số mệnh tiểu thư thực sự hiếm có, trong trăm ngàn năm hiếm có loại phúc khí này. Chẳng qua…… Bần đạo đường đột, có thể thỉnh giáo sinh thần viên ngoại hay không?”

Thành viên ngoại nói ra, tướng sĩ bấm ngón tay tính toán, hai hàng lông mày lại nhíu nhíu một cái: “Có thể đem sinh thần an nhân cùng mấy vị tiểu viên ngoại nói lại cho bần đạo?”

Thành viên ngoại lại nhất nhất nói ra. Chân mày tướng sĩ càng nhíu chặt, lẩm bẩm nói: “Kì quái kì quái, viên ngoại và mấy vị tiểu viên ngoại mệnh cách đều là đại quý, thứ cho bần đạo nói thẳng, gia cảnh vốn không chỉ thế này, tại sao…..”

Thành viên ngoại nhất thời không hiểu ra sao, liền thành thật nói: ” Lão phu được trời phù hộ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kiếm được một phần sản nghiệp nhỏ, nhưng mấy năm trước gặp nhiều trắc trở, có vài lần làm ăn luẩn quẩn không tốt, suýt nữa thì bại gia, trong nhà còn có không ít chuyện.”

Tướng sĩ nghe nói thế, trong lòng bảy tám phần đã hiểu rõ ngọn ngành là do trẻ con, tất nhiên trong nhà có một thứ suy vật (), phòng khắc vận thế, gã liền nhắm lại mắt trần, tạm mở Thiên nhãn, bỗng nhiên thấy một cổ hắc khí theo khe cửa ào ạt xông vào. Chao ôi! Vật ấy không cần phải tìm, gần ngay trước mắt!

() suy vật: hiểu nôm na là mấy thứ xung khắc với gia chủ, đem lại những điềm xấu.

Tướng sĩ chợt kéo cửa phòng ra, khói đen xông vào mắt rồi xông thẳng lên trời, gã thấy không rõ khói đó rốt cuộc là thứ gì đành phải đem mắt phàm mở ra, chỉ thấy bên tường là một đứa trẻ đang ló đầu rụt rè len lén nhìn vào trong.

Tướng sĩ run giọng nói: “Đây là…..”

Thành viên ngoại ngoắc tay với tiểu nhi kia, đứa bé chạy vội tới bên chân Thành viên ngoại, gọi to tổ phụ (), Thành viên ngoại vuốt ve đầu nó nói: ” Đây là hài tử của đứa con trai thứ ba nhà ta, tên là Thành Bái.”

() tổ phụ: ông nội.

Tướng sĩ lại hỏi: “Thiếu gia mấy tuổi?”

Thành viên ngoại nói: “Năm tuổi.”

Tướng sĩ nhìn kĩ tướng mạo đứa bé, mặt trắng môi mỏng, lỗ tai vô thùy, hai mi đạm bạc, cánh mũi hẹp, cằm dưới nhọn, lại hỏi ngày sinh tháng đẻ, gã càng thêm kinh hãi vì đơn giản là trăm năm khó gặp Tang Môn quỷ, hiếm thấy sao chổi xui xẻo, không biết tại sao, cuối cùng lại thất lạc nhân gian rơi vào đại viện Thành gia.

Tướng sĩ động lòng trắc ẩn không đành lòng nhìn Thành gia chống đỡ vật tai họa này, buộc phải hi sinh đạo hạnh thu lấy Tang Môn tinh, nhân tiện nói: “Người này cùng phàm thế không duyên phận, viên ngoại cho hắn cùng bần đạo tu đạo đi.”

Thành viên ngoại thấy sắc mặt cử chỉ tướng sĩ đã hiểu được bảy tám phần, vừa nghe lời này càng triệt để thấu hiểu, hồi ức đủ loại đại bất thuận, tỷ như bồi thường việc làm ăn, phòng ở xảy ra hỏa hoạn, còn có đập vỡ đồ cổ, trộm cướp vào nhà, hàng hóa nửa đường bị cướp linh tinh, quả thực là bắt đầu từ năm sáu năm trước. Nhưng một hai năm sau có thêm mấy đứa tôn tử, lão chưa từng nghĩ đến là do Thành Bái. Thành viên ngoại cúi đầu nhìn cháu trai bên chân, lòng kinh hãi vô cùng nhưng vẫn thương tiếc: “Đứa nhỏ này mới sinh ra không lâu, mẹ nó lại mang tâm bệnh mà mất. Năm trước khuyển tử tái giá, dù kế mẫu có tốt cũng không so được với mẹ ruột. Ngoại tổ phụ nó cùng ta vốn là bạn cũ, mẫu thân nó đi không bao lâu ông ấy liền mắc chứng bệnh quái dị, ngay cả cậu mợ nó cũng không tránh thoát đều lần lượt ra đi, nay chỉ còn có nó như một niệm tưởng, bất kể thế nào cũng không thể bỏ.”

Tướng sĩ thở dài một tiếng, trong bụng kính phục ý chí của Thành viên ngoại—- đối với việc đem mẹ ruột, ông ngoại, cậu mợ đồng loạt khắc chết, diệt cả nhà ngoại tổ bởi suy tôn tử vậy mà trong lòng vẫn yêu thương—— gã lại nói: “Trong nhà viên ngoại hầu hết đều là người phúc trạch thâm hậu, vì vậy trong phủ luôn luôn chỉ có trở ngại nhỏ không hại lớn. Viên ngoại nhân thiện bậc này trời xanh tất sẽ bảo hộ, nhưng nếu không chịu bỏ nó thì hãy nhớ lấy mấy điều sau thứ nhất, đem nó đến trạch viện phía đông nam độc dưỡng, chỉ người mệnh thổ, mệnh kim, mệnh hỏa mới được tới gần, người mệnh thủy, người mệnh mộc, cần phải hết sức cẩn thận thứ hai, không cho nó tiếp cận từ đường và bài vị tổ tiên ba là, việc gia nghiệp buôn bán chớ để dính đến nó, chỉ để nó rãnh rỗi an nhàn suốt cuộc đời mà thôi.”

Cam lão gia bổ sung thêm: “Thân gia a, chúng ta còn có tiểu bảo bối này, ngàn vạn lần đừng để cho suy tinh chạm vào.”

() suy tinh: sao xấu.

Thành Bái ngừng níu vạt áo trước của tổ phụ, hắn nghe tướng sĩ và Thành viên ngoại nói chuyện mà mịt mờ, không hiểu được rõ nghĩa của đoạn đối thoại kia, nhưng Cam lão gia nói hai chữ suy tinh, lọt vào lỗ tai hắn, như đâm vào trong trái tim nhỏ bé của hắn một nhát, ngẩng đầu nhìn tổ phụ sắc mặt âm trầm, trong lòng càng khó chịu, không khỏi có chút ủy khuất.

Thành viên ngoại vẫn vuốt ve đỉnh đầu Thành Bái, bàn tay có phần run rẩy, trong lòng muôn vàn tư vị, sau cùng lão nói bằng giọng khàn khàn: “Được, đạo trưởng đã nói, lão phu nhất định nhớ kỹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.