Mời vị cao nhân kia đến đây quả là hiệu nghiệm.
Sau khi y rời đi, đại nhân lập tức trở lại bình thường.
Cận Thư lén quan sát hồi lâu rồi cho ra kết luận, con phi thiên dạ xoa kia chắc là đã bị cao nhân bất động thanh sắc mà hàng phục.
Hai mắt đại nhân không hề tỏa sáng nữa, cũng không còn đầy đủ tinh thần, lại không mạc danh cười đùa hoặc nói chuyện. Sau khi cao nhân rời đi, đại nhân cũng không có ăn cái gì. Sáng hôm sau ngài lại quay về là vị đại nhân của trước đây, chỉ là người tiều tụy đi một chút, nhất định là đã bị phi thiên dạ xoa hút đi không ít nguyên khí.
Cận Thư lặng lẽ ở trong lòng thắp một nén nhang cho cao nhân.
A Khinh đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên rời đi, thoáng như một giấc mộng giữa ngày hè.
Từ đó về sau, Thành Bái lại hết sức tránh tin tức liên quan đến hồ hoặc tiên. Hắn vẫn tiếp tục tận chức tận trách làm một huyện lệnh nho nhỏ. Sau khi hắn đến huyện Linh Lăng, thuế ruộng nộp lên triều đình cũng nhiều lên hẳn. Thành Bái đến nhậm chức không bao lâu, tri phủ Bản Châu cũng được đổi mới, ông đối với chính tích () của Thành Bái rất là tán thưởng, còn nhiều lần ca ngợi hắn. Thành Bái sống ở huyện Linh Lăng quả thật là thư thái, lúc rãnh rỗi còn viết một ít truyền thuyết dân gian ít người biết, ghi lại thành một quyển “Độc tiểu Linh Lăng”.
() thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại.
Thành Nhiễm tới Linh Lăng để thăm hắn, lúc nhàn rỗi sờ tới quyển sách này, thấy vô cùng thích thú, liền sai người chép một bộ để mang về nhà đọc. Đúng lúc em trai Cam lão gia đến Thành gia làm khách, thấy quyển sách này lại rất thích, mượn về phủ để đọc, lại được một vị bạn cũ của Cam lão gia đến bái phỏng nhìn thấy.
Người nọ mở hiệu sách trong kinh thành, nhìn thấy quyển sách này liền yêu thích, vì vậy nói với Thành Nhiễm là muốn sao chép bộ này mang về kinh thành để in bán. Thành Nhiễm nghĩ đây là chuyện tốt liền tự chủ trương mà đồng ý, lại viết thư gửi cho Thành Bái.
Thành Bái cũng không quá để ý, triều đại đương thời không ít người viết thể loại tùy bút những chuyện ít được biết đến, mà phía nam của giang sơn thì lại càng ít có văn chương đề cập tới, “Độc tiểu Linh Lăng” vừa mới xuất ra, người đọc truyện này ngày càng nhiều. Có thương nhân đi ngang qua Linh Lăng chọn mua sách nói về đặc sản để đem về kinh bán, cũng có thi sĩ có chút phong nhã đến Linh Lăng mua điền trạch vì xem sách nói đây là một nơi phong cảnh hữu tình.
Triều đình đang khích lệ nhân sĩ Trung Nguyên nam chinh, biết được tình hình này thì vô cùng vui mừng, lại phát hiện quyển sách này là do huyện lệnh Linh Lăng Thành Bái viết. Lại Bộ kiểm tra những chính tích mấy năm nay của Thành Bái, quả thật chính xác. Nhiệm kì bốn năm làm huyện lệnh của Thành Bái đã mãn, liền có người dâng tấu với hoàng thượng, khi xưa Thành Bái từ hàng tứ phẩm Ngự Sử bị biếm thành thất phẩm tri huyện, thật là đại tài tiểu dụng, nay người có công nên được ban thưởng, phục hồi quan giai () còn thăng thêm nửa bậc, phong làm Tri phủ Linh Châu.
() Bậc quan lại thời xưa
Mấy năm nay tuổi hoàng đế ngày càng cao, lần nữa lại thích thuật luyện đan trường sinh, trong triều phái Hoàng Lão học dần dần có dấu hiệu ngẩng đầu. Thành Bái là môn sinh được Nghiêm thừa tướng một tay đề bạt, vì ngỗ nghịch với ân sư và phái Nho học nên mới bị cách chức. Năm đó hắn mới hơn hai mươi tuổi, giờ ở cái tuổi này thì được thăng chức tri phủ, làm quan lớn chưởng quản một phương, nếu lại lập thêm mấy công trạng nữa thì sẽ được hồi triều, tiền đồ tất vô lượng. Bất luận là phái Nho học hay là phái Hoàng Lão học cũng không muốn tình huống không thể kiểm soát được phát sinh.
Vì vậy hai phái liền cử ra một lúc hai người nói với hoàng đế, người tuổi trẻ tài cao như thế không thể nào mai một ở một vùng đất phía nam nhỏ bé, mà phải triệu hồi vào triều để có thể cống hiến nhiều hơn cho xã tắc.
Một tháng sau, một đạo thánh chỉ được truyền đến Linh Lăng.
Tri huyện Thành Bái, chính tích xuất sắc, ban cho đái bào () tứ phẩm, phong làm Hàn Lâm Viện Biên tu () học sĩ.
() đai lưng và áo bào.
() sử quan thời xưa.
Thành Bái rất luyến tiếc huyện Linh Lăng, nhưng hắn cảm thấy Hàn Lâm Viện Biên tu học sĩ rất thích hợp với mình nên liền lĩnh chiếu tạ ơn vua rồi lập tức khởi hành quay về kinh thành.
Nước chảy từ Bắc tới Nam.
Năm xưa khi đến Linh Lăng là xuôi dòng thuận gió, hôm nay là ngược dòng mà đi, lại không có con cá nào nhảy lên mạn thuyền. Tiết trời đang là cuối thu, vào ban đêm đệm chăn nhiễm hơi nước nên có phần rét lạnh, may mà sông nước vẫn tươi đẹp êm đềm.
Thời gian đến kinh thành vừa vặn từ những ngày giá lạnh của mùa đông chuyển sang xuân, bờ sông xanh biêng biếc, nhuộm màu làn ngân sương.
Từ giã bốn năm, kinh thành càng thêm phồn hoa. Phủ đệ khi xưa của Thành Bái trong kinh đã được bán trước khi hắn rời khỏi kinh thành, bây giờ chỉ đành ở tạm trong quán trọ. Trộm lúc nhàn hạ đi dạo phố, hắn phát hiện tiểu trạch ngày xưa vẫn còn.
Đại trưởng lão nói tặng tòa nhà này cho hắn nhưng hắn không muốn, sau khi trúng cử liền dọn đi. Tòa nhà vẫn bỏ không, Thành Bái thử cắm cái chìa khóa cũ vào ổ, nó vẫn còn dùng được.
Gần mười năm trôi qua, mọi thứ trong nhà vẫn vô cùng sạch sẽ như trước, như có người định kì đến đây quét dọn. Nhưng trên bếp lại không có đồ ăn, trước cửa cũng không có thùng gỗ chờ quần áo để giặt, xem ra trong nhà không có thuật pháp của hồ tiên. Càng không có con hồ ly mang bộ lông đen tuyền và hắn thời niên thiếu.
Thành Bái đứng trong viện hồi lâu, vừa chuẩn bị rời đi, lúc ra cửa lại đụng phải bà cụ ở sát vách. Thành Bái mỉm cười thi lễ: “Lão nhân gia, nuôi gà vẫn tốt chứ ạ?”
Bà cụ sửng sốt một chút mới nói: “Tốt, mọi thứ đều tốt. Mỗi ngày đều đẻ trứng. Vị đại nhân này vẫn khỏe chứ?” Như là không còn nhớ rõ Thành Bái.
Thành Bái xoay người khóa cửa lại, từ khe cửa liếc vào trong viện, hắn dường như thấy được một bóng đen lóe lên trên nóc nhà, hắn đẩy cửa ra chạy vào trong viện, ngẩng đầu nhìn lên trên, ngói phòng và tường viện được bao phủ bởi một lớp tuyết phẳng thật dày, không có bất cứ dấu vết nào trên đó, kể cả một con chim cũng không.
Chắc vừa rồi hoa mắt thôi.
Thành Bái ra khỏi cửa, khóa nhà lại, bung dù đi vào làn tuyết rơi.