Hôn rồi!
Editor: Iris N
A Kiều cởi giầy, ngồi khoanh chân, bên ngoài là phong cảnh ven đường, nên cạnh là Hạng Vân Độc. Chỗ ngồi này chẳng thể nào thoải mái bằng khoang hạng thương gia nhưng ngửi thấy mùi vị của Hạng Vân Độc, A Kiều liền an tâm vô cùng.
Về phần người đã đổi vé với A Kiều, từ ghế ngồi ở khoang hạng hai thăng cấp thẳng lên khoang hạng thương gia, người nọ đã vui vẻ đi luôn, không hỏi thêm một câu nào. Để theo đuổi trai đẹp, cô bé này đúng là mạnh tay chi tiền.
Cả người Hạng Vân Độc đã cứng đờ trên ghế ngồi, lần này không phải bởi A Kiều tựa lên vai anh, cũng không phải do mấy lọn tóc dài mềm mại của cô đã chui vào trong cổ áo anh.
Mà đó là bởi làn tử khí quanh quẩn xung quanh cô mãi không đi kia.
Hạng Vân Độc cố lấy lại bình tĩnh, anh lập tức nhìn thấy điệu bộ của Lão Hàn lúc nhìn thấy A Kiều lần đầu tiên, nhất định là anh ta đã biết từ trước
A Kiều cầm máy tính bảng, đang xem một bộ phim ma đạo sĩ bắt cương thi. Đám cương thi đó con nào con nấy hình thù kì quái, nhảy tới nhảy lui buồn nôn vô cùng, cô cau mày, lúc cương thi trong phim há to miệng bao phủ hết cả màn hình, A Kiều tắt phụt máy tính bảng.
Cô nhai nửa gói snack khoai tây mới bình tĩnh lại được. Đợi Sở Phục tỉnh, thể nào cô cũng phải nói với nàng ta rằng cô không cho phép nàng ta ăn những thứ buồn nôn như thế.
Chơi một lúc mới lấy lại tinh thần nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không ổn. Thế mà Hạng Vân Độc không phân tích khuyên bảo gì cô cả, anh thích nhất là dạy dỗ cơ mà. Cô lén ngẩng đầu lên nhìn anh, nhận ra ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
A Kiều lập tức nhận sai: "Lần sau em không dám thế nữa." Cô nói dối trắng trợn, có lần sau thể nào cô cũng dám.
Cô vặn vẹn trên ghế ngồi, ghế ở khoang hạng hai không rộng rãi như ở hạng thương gia, vặn vẹo thế nào cũng thấy không đủ khoảng không, đến nửa người cô dựa vào người Hạng Vân Độc, áp tai vào sát ngực anh.
Hạng Vân Độc không nói gì nhưng A Kiều có thể nghe thấy tiếng tim anh đập.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch" càng lúc càng nhanh.
Hạng Vân Độc xoa đầu A Kiều, mồm miệng cứng đờ, đây là lần đầu anh nhìn thấy tử khí, vậy mà lại là tử khí trên người cô.
"Em đói rồi à? Muốn ăn gì không? Có muốn ăn kem không?"
A Kiều nghiêng đầu, lần nào anh nói như thế cũng có nghĩa là không trách cô. Thái độ này khiến cô hài lòng, A Kiều nhếch môi lên, khen ngợi rất thật lòng: "Hạng Vân Độc, em thích anh ghê."
Nói xong, cô dựa vào vai Hạng Vân Độc, chờ ăn kem.
Hạng Vân Độc mua cho cô một hộp rồi nhìn cô mở nắp hộp ra ăn vui vẻ. Anh dùng thần thức gọi Lão Hàn, anh hỏi: "Có phải anh đã biết từ trước rồi không?"
Đúng là Lão Hàn biết thật, lầu đầu tiên nhìn thấy A Kiều anh ta đã thấy rồi. Anh ra cũng biết Hạng Vân Độc sớm muộn gì cũng biết nhưng không ngờ ngày này lại tới sớm như thế.
Lần này Hạng Vân Độc thăng chức là vì đưa Ngọc Đường Xuân về.
Thời đại đó chết chóc rất nhiều, quỷ sai ở nhân cũng không kéo hết nổi vong hồn về, nghe nói thời đó thẻ sinh tử tung ra theo ống.
Quỷ sai cầm ống thẻ chẳng khác gì cầm bó củi, thấy chỗ nào đổ nát thê lương, chó hoang chạy xung quanh kiếm ăn thì sẽ rải thẻ ra, những thẻ này sẽ cố định vong hồn lại một chỗ rồi lần lượt quấn xích sắt cho từng vong hồn một rồi những quỷ sai này sẽ đưa vong hồn vào Địa Phủ, cầu cho kiếp sau được đầu thai vào một thời đại thái bình.
Loạn thế là gì, đó chính là loạn thế.
Ngọc Đường Xuân chính là một linh hồn sót lại từ thời loạn thế, cũng may cô ta bị chấp niệm mê hoặc, vẫn cứ ở lại nhà tổ nhà họ Bạch, ngoài sở thích làm lễ cưới ban đêm ra thì cũng không làm loạn gì cả nên tới tận giờ vẫn chưa có quỷ sai nào phát hiện ra.
Hạng Vân Độc sửa lỗi cho người đi trước, bắt được vong hồn đáng lẽ phải đi vào Địa Phủ từ lâu nên mới lập tức đủ tư cách chuyển sang vị trí chính thức, nếu không có khi phải nửa năm nữa anh mới có thể nhìn thấy làn tử khí xung quanh Trần Kiều.
Hàn Cương nhìn anh đầy vẻ tiếc nuối, thương xót. Khác với mấy người Khương Thần, Tiểu Chu, gần như vừa tiếp xúc Lão Hàn đã nhận ra ngay, suy nghĩ của Hạng Vân Độc không qua được ánh mắt anh ta.
Lão Hàn cũng biết chuyện Khương Mật, khi ấy người trong đội còn lén bàn luận với nhau, đánh cược xem bao lâu nữa sẽ được uống rượu mừng của Hạng Vân Độc nhưng Hạng Vân Độc lại chỉ động lòng với cô gái đã cận kề cái chết này.
"Cô ấy... Cô ấy còn bao lâu nữa?" Khó khăn lắm Hạng Vân Độc mới nói ra được câu này.
Công việc của anh là như thế, thường xuyên phải tiếp xúc với những cái chết bất ngờ nhưng vào giờ phút này, anh thậm chí không nói nổi một câu bình tĩnh, nói chữ nào cũng phải đè nén cảm xúc.
Lão Hàn thở dài một tiếng, tử khí đậm đặc như thế, đã ngưng tụ thành sương mù, dương thọ cũng không còn tới một năm.
"Nhưng mà cô ấy khỏe mạnh như thế." Ăn nhiều, ngủ ngon, lúc nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng lại là lén nheo mắt nhìn người khác nhìn tinh quái lém lỉnh, làm gì có cô gái nào giàu sức sống hơn cô nữa.
Lão Hàn làm quỷ sai chưa lâu nhưng đã từng nhìn thấy rất nhiều cái chết, chỉ nhìn đã nhận ra, mỗi người sống theo một cách khác nhau, chết cũng theo những cách khác nhau. Anh ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói với Hạng Vân Độc: "Người mạnh khỏe, không bệnh tật gì mà chết chắc chắn là đột nhiên có tai họa bất ngờ."
Trong đủ loại chết, cái chết đột ngột là khó đoán trước nhất, không ai có thể ngăn chặn nổi những tai nạn có thể xảy ra.
Ví dụ như Lão Hàn, anh ta cũng chết do một sự kiện đột ngột như thế.
Hạng Vân Độc không nói nên lời, cánh tay ôm lấy A Kiều cũng siết chặt lại, A Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, ngậm thìa kem đào, nhìn ngoan ngoãn như một chú cừu non.
"Liệu có cách nào để tránh được không?" Cô giàu sức sống thế này, làm sao có thể gặp phải tai họa bất ngờ cơ chứ.
"Vân Độc, anh hiểu ý cậu nhưng chuyện này thực sự không phải chuyện mà cậu hay anh có thể quyết định được." Lão Hàn thở dài nhìn anh. Diêm Vương muốn bạn chết vào canh ba thì có bao giờ giữ bạn lại tới tận canh năm đâu.
Chết lúc nào, chết chỗ nào, chết bằng cách nào, trong sổ sinh tử chỉ có mấy nét bút đơn giản, nhiệm vụ của quỷ sai chỉ là kéo vong hồn về.
"Liệu có, liệu có ai vốn là phải chết vì tai họa bất ngờ nhưng lại sống sót được không?" Hạng Vân Độc siết chặt tay. A Kiều đã ăn hết một hộp kem, đã tựa vào ngực anh ngủ.
Cô hơi nhăn, chọn một tư thế thoải mái dễ chịu. Bởi Hạng Vân Độc không dạy dỗ gì cô, cô lại càng thích anh hơn, bởi vậy nên càng áp người vào người anh, úp tai nghe tiếng tim anh đập rồi chìm vào giấc ngủ.
Lão Hàn trầm mặc không nói, Hạng Vân Độc ôm chặt A Kiều vào lòng. Lúc này anh không quan tâm thân phận, tuổi tác gì nữa, anh sợ anh mà buông tay, cô sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Lão Hàn lắc đầu khuyên anh: "Vân Độc, hiện giờ cậu tích phúc, có lẽ kiếp sau hai người vẫn còn duyên phận."
Kiếp sau? Kiếp sau thì xa quá, anh và cô ở kiếp sau làm sao có thể giống như hiện giờ?
Hạng Vân Độc biết Lão Hàn sẽ không nói cho anh biết nhưng anh ta không nói không có nghĩa là không thể, anh gật đầu với Lão Hàn: "Em biết rồi, để em xem rồi làm vậy."
Thể nào cũng có cách để kéo dài tuổi thọ của cô.
Lão Hàn nhíu mày, nhưng cũng không khuyên nữa. Đợi anh dẫn độ thêm nhiều vong hồn một chút thì sẽ hiểu ra sống chết là chuyện không thể khống chế nhất, Lão Hàn thở dài một tiếng rồi ẩn thân đi mất.
Tàu đi qua đường hầm ù ù, khoang xe đột nhiên tối sầm lại, A Kiều nằm trong lòng anh hơi động đậy, Hạng Vân Độc đưa tay che tai cho cô.
Lòng bàn tay che lấy vành tai, bọn họ gần nhau như vậy, giờ tối như vậy, ầm ĩ như vậy, như thể thế gian này chỉ có hai người họ.
Hạng Vân Độc đột nhiên cúi đầu, ngón tay vén sợi tóc xòa ra trên trán A Kiều, đặt một nụ hôn ấm áp xuống khuôn mặt lành lạnh của cô.
Tàu nhanh chóng ra khỏi đường hầm, ánh sáng mặt trời lại chiếu rọi vào cửa sổ xe, trong tai lại vang lên tiếng hành khách nói chuyện, như thể khi nãy trong khoang tàu này chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hạng Vân Độc rút một chiếc áo khoác ra, khoác lên người anh và A Kiều, kéo qua đầu, muốn bóng tối dừng lại lâu hơn một chút.
A Kiều bỗng mở bừng mắt, ngón tay cong lên, cố gắng lắm mới kiềm chế được, không vuốt ve chỗ anh vừa hôn lên, mắt cô mở to, trong lòng lại mờ mịt. Hạng Vân Độc đang làm gì thế?
Mãi cho đến khi đoàn tàu vào ga, A Kiều vẫn ngơ ngác, Hạng Vân Độc nắm tay đưa cô xuống tàu, A Kiều định tránh ra nhưng Hạng Vân Độc nắm chặt tay cô.
Xuống ga, anh mới nói với cô: "Tới thì cũng tới rồi, cứ chơi cho vui một chút rồi về cũng được. Mấy ngày tới tôi sẽ rất bận, tôi tìm một khách sạn, em ngoan ngoãn ở khách sạn chờ, chờ tôi làm xong việc rồi đưa em đi chơi, được không?"
"Em tìm được khách sạn rồi." A Kiều quả quyết.
Tiền Nhị kéo hai cái vali lớn tới. Gã vừa thở dốc vừa cười gượng, ánh mắt dừng lại ở hai bàn tay đang nắm lấy tay nhau của hai người, đã bảo là đội trưởng Hạng đi công tác, không làm gì được cô ấy cơ mà? Hóa ra là tới tìm người yêu.
"Đội trưởng Hạng, lần này... cô Trần bảo cô ấy muốn tới tìm anh, tôi nghĩ không thể để cô ấy đi một mình cả đoạn đường xa như thế, tôi đưa cô ấy tới đây thôi, cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi mà. Tôi đi đây, đi đây."
Hạng Vân Độc nói: "Đến rồi à? Có mối làm ăn hả?"
Tiền Nhị lắc đầu. Trước mặt Hạng Vân Độc, gã vốn lùn hơn rất nhiều, bị ánh mắt của anh chiếu tới lại càng không dám ngẩng đầu lên.
"Như thế này đi, ông đừng nhận mối làm ăn nữa. Mấy ngày tới cô ấy muốn đi đâu thì ông đi cùng, thời gian bỏ ra tính tiền theo ngày." Hạng Vân Độc nhìn Tiền Nhị một cái đã biết Tiền Nhị là kẻ lừa bịp, còn chẳng bằng mấy người ở tòa nhà nhà họ Bạch hôm trước, gã không nhận mối thì hơn, không bị mấy "mối làm ăn" hại chết vẫn là còn may.
Tiền Nhị đã bị bà cô nhỏ hại, ngoại trừ chấp nhận thì còn cách nào khác nữa. . ngôn tình hài
Nhưng gã lại nghĩ đến món đồ bằng ngọc mà A Kiều tùy tay cho gã. Khi nãy, suốt đường đi, trên tàu, gã đã quan sát một hồi, hận không thể lấy trang bị mang theo người ra nhìn kĩ hơn, cái đó là đồ thật đấy!
Nếu như có thể khiến bà cô nhỏ vui lòng, mấy đồ nhỏ nhặt trong tay cô thôi có khi cũng đủ để gã ăn ba mươi năm, mối làm ăn này vừa ổn định lại vừa có lãi.
"Đội trưởng Hạng, anh nói những lời này là coi tôi là người ngoài rồi. Tôi thật lòng coi anh là chỗ bạn bè, sao có thể lấy tiền của anh cơ chứ. Ở đây tôi có mấy người bạn, đón tiếp một chút có gì khó đâu."
Để một mình A Kiều đi tìm khách sạn, tìm điểm tham quan, còn phải xếp hàng đi mua đồ ăn, Hạng Vân Độc thực sự không an tâm, Tiền Nhị ở đây thì lúc nào cũng có thể liên lạc được.
Hạng Vân Độc đưa hai người họ tới khách sạn rồi lại nhìn A Kiều thật sâu: "Tôi đi làm đây, em có việc gì phải lập tức liên lạc với tôi."
Giọng điệu của anh dịu dàng hơn bất kỳ lúc nào trước đây, A Kiều nhìn xuống, hơi xấu hổ "Ừm" một tiếng. Lúc này, Hạng Vân Độc mới đi.
"Thấy thế nào vui thì sống thế đó, sống thì phải vui vẻ mới được."
Hạng Vân Độc vẫn còn nhớ giọng điệu của A Kiều khi nói những lời này, anh sẽ không nhốt cô lại, không cho cô ra đường, hạn chế sự tự do của cô để đề phòng tai nạn bất ngờ. Sống như vậy thì còn gì vui vẻ nữa?
Anh thuận theo tính tình của cô, để cô muốn làm cái gì thì làm cái đó.
A Kiều dạo một vòng quanh khách sạn, vành tai vẫn còn nóng rực, cô hoàn toàn không biết Hạng Vân Độc đã trải qua đấu tranh nội tâm kịch liệt thế nào, lặng lẽ gọi điện thoại cho Hồ Dao, vẫn hơi đề phòng, không nói thẳng, giả vờ hỏi Hồ Dao: "Yêu tinh các cô ấy mà, có thể yêu đương với con người không?"
Cô từng xem một bộ phim, trong đó yêu và người kết hôn với nhau, còn sinh cả con nữa!
Từ khi dạy cho A Kiều thuật mị hoặc, Hồ Dao đã coi mình gần như là thầy của A Kiều, đồ đệ hiểu sai như thế, cô đương nhiên phải dạy dỗ lại cho cẩn thận: "Đương nhiên là không được rồi! Giữa yêu tinh với yêu tinh còn khác tộc khác đàn, chúng tôi cũng chẳng kết hôn với nhau nữa là."
Trẻ con sinh ra không có huyết thống thuần khiết, yêu lực suy yếu, có đứa trẻ căn bản không trở thành yêu tinh được, bị coi là dị dạng. Về sau, trưởng lão trong tộc không cho phép kết hôn khác chủng tộc nữa.
Hiện giờ tư tưởng thoáng hơn xưa nhiều rồi, ví dụ như yêu tinh cùng họ mèo có thể kết hôn với nhau, hổ này, báo này, mèo này, con cái đẻ ra cũng chẳng khác nhau là mấy, trong đó yêu tinh mèo là được ưa chuộng nhất họ mèo.
Họ chó cũng có thể kết hôn với nhau nhưng sói coi thường chó. Hồ ly chỉ kết hôn với hồ ly nhưng Hồ Dao xuất thân từ tộc lớn như thế, không cần lo nghĩ việc hôn nhân. Ngược lại, có rất nhiều hồ ly tinh hoang dã muốn được gả vào Thanh Khâu, rất mong được tộc đàn bảo vệ.
Hiện giờ tuy không giống trước kia nữa nhưng có tộc đàn thì cũng có những chuyện dễ làm hơn, ví dụ như Hồ Dao, tới tuổi thì tốt xấu gì cũng có thể được sắp xếp cho một vị trí công chức.
"Yêu tinh và người mà yêu nhau thì chắc chắn không phải chuyện tốt rồi, cô xem Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ rồi còn gì nữa." Hồ Dao thuận miệng nói, "Yêu tinh mà không tu hành cho tốt thì trên người vẫn còn yêu khí, Tiểu Thanh trải qua một đêm xuân với con người, chẳng phải suýt nữa hại chết người kia sao, cuối cùng đành phải uống nước vong tình. Cô nói xem, khổ thế chứ lại."
Hồ Dao thuận miệng nói lung tung, dùng phim truyền hình làm ví dụ dạy đồ đệ, vừa nói mấy câu đã phát hiện ra Liễu Vạn Thanh đang ở phía sau, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. Cô thì thầm: "Tôi phải đi làm đây, nói sau nhé." Nói xong, cô gác điện thoại luôn.
Khóe môi Liễn Vạn Thanh hơi nhúc nhích, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cứ thế này thì xem ra mộng nhà vàng được hoàn thành chắc rồi.
Anh ta liếc nhìn Hồ Dao, cái cô hồ ly ngốc này, mấy chuyện vớ vẩn như thế mà cô cũng tin cho được. Anh ta đặt một chồng danh sách khách hàng lên bàn Hồ Dao, tùy tay biến ra một giá sách nhỏ, trên đó xếp đầy sách cổ: "Cô vẫn nên đọc nhiều sách thì hơn đấy."
Hồ Dao thấy khó hiểu. Đợi Liễu Vạn Thanh đi khỏi, cô mới hiểu ra, lập tức bùng nổ trong tức giận: "Mẹ nó anh dám nói bà đây xấu xí à???"
Tùy tay biến hóa ra một chiếc gương, Hồ Dao soi kỹ mặt mình, từ lông mày đến miệng, chỗ nào xấu chứ? Bà đây xinh đẹp lắm đấy biết chưa? Cây liễu thành tinh mắt mù, sớm muộn gì cũng bị người ta chặt làm củi đốt.
A Kiều nằm trên chiếc giường lớn ở khách sạn, thở vắn than dài, vậy thì phải làm sao bây giờ. Hạng Vân Độc thầm thích cô. Cô đặt tay lên trái tim mình, nơi này từ lâu đã không còn đập thình thịch nữa rồi.
Tiền Nhị ở bên ngoài phòng, khom người gõ cửa: "Xe đã được chuẩn bị xong cả rồi, đồ đạc cũng đã mua đủ, chúng ta xuất phát luôn bây giờ được không?"
A Kiều lăn một vòng rồi ngồi dậy, đúng rồi, cô phải đi viếng mộ cho bản thân mà.