A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 10: Chương 10: A Kiều, hôm nay cứu người không?




Cứu chứ!

Editor: Iris N

Hạng Vân Độc cần một lúc mới có thể tiêu hóa được chuyện này.

A Kiều ngồi vắt chân uống hai túi sữa đậu nành, ăn hai cái bánh quẩy và hai lồng tiểu long bao.

Từ sáng sớm, Khương Thần đã tới xếp hàng trước cửa tiệm tiểu long bao nối tiếng nhất ở khu cũ của thành phố. Cửa tiệm nay đắt khách, gói xong là hấp luôn. Cậu mua ba lồng nhân thịt cua, ba lồng nhân thịt lợn. Nước súp gạch cua vừa dính lên đầu lưỡi, A Kiều lập tức cắn vào lớp vỏ bánh, nheo nheo mắt.

Hạng Vân Độc ngồi phía đối diện bàn ăn, im lặng quan sát cô, bản năng nghề nghiệp của anh chính là hoài nghi, hoài nghi hết thảy những gì có thể hoài nghi, kiểm tra kỹ càng hết thảy những gì tưởng như chẳng có gì đáng để hoài nghi. Bài học đầu tiên mà Lão Hàn dạy anh chính là không được thấy chuyện gì hợp với lẽ thường liền xác định ngay nó bình thường.

Trải qua nhiều năm huấn luyện và kinh nghiệm thực tế, ở những tình huống bình thường, anh rất dễ dàng xác định được một người nói cho cùng có phải đang nói dối hay không. Những lời A Kiều vừa nói quá giật gân, nhưng anh lại chẳng thể nào tìm được bất cứ sơ hở nào của cô.

Cô nói như thể tất cả đều là chuyện thường tình, giống như người ta đói thì phải ăn, khát thì phải uống, là lẽ thường mà ai cũng biết.

Hạng Vân Độc không tới gần Hắc Tử nữa, Hắc Tử dần dần trở nên bình tĩnh, nó rình cơ hội nhảy ra khỏi lồng mèo, chui tọt vào gầm sô pha, dựng hai cái tai nhọn lên, đôi mắt xanh sáng lòe ngó ra bên ngoài quan sát vẻ đầy cảnh giác.

Hạng Vân Độc lại đặt câu hỏi lần nữa: “Anh ấy... trông thế nào?”

A Kiều quay đầu sang, thành ma thì đương nhiên phải trông giống ma rồi, nhưng mà cái con ma này trông chả ra sao, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Trông không ra hình ma.”

“Tôi có thể nhìn thấy anh ấy không?” Những gì nhìn thấy chưa chắc đã là thật nhưng chưa tận mắt nhìn thấy thì anh không thể tin được.

A Kiều thoải mái gật đầu: “Có thể chứ.”

“Làm sao thấy được?” Cô không từ chối ngay lập tức mà còn đồng ý một cách thoải mái như thế đã nằm ngoài dự kiến của Hạng Vân Độc.

Câu hỏi này thực sự không làm khó được A Kiều, tuy cô không nhớ rõ mình đã nghe thấy đám ma quỷ nói thế lúc nào, nhưng cô vẫn có thể trả lời một cách chính xác: “Để người sống có thể gặp được ma, một là bôi nước mắt trâu, hai là châm hương sừng tê giác.” A Kiều nhìn anh, “Có một trong hai thứ này thì anh cũng có thể nhìn thấy được.”

Cả hai thứ này đều tương đối hiếm, Hạng Vân Độc trầm mặc một lát: “Được, tôi sẽ chuẩn bị.

Ở Giang Thành anh quen biết đủ hạng người trong xã hội, có được mấy thứ này cũng chẳng dễ dàng, nhưng rốt cuộc thì vẫn có thể lấy được.

Quá trình đột phá giới hạn của mối quan hệ quen biết sơ sơ giữa một người một ma vẫn đang tiếp tục. Mí mắt Hạng Vân Độc giật giật, anh hỏi tiếp: “Anh ấy có đau đớn không?”

Khóe miệng A Kiều cong lên: “Yên tâm đi, anh ta cũng chẳng phải chịu đau đớn bao lâu nữa đâu.”

“Có nghĩa là gì?”

“Sau rằm tháng bảy, nhất định sẽ có mấy ngày trời nắng chói chang, anh ta cũng sẽ... không sống nổi thôi.”

Vẫn thường có một số linh hồn ở lại nhân gian, nhất định không chịu đi, quỷ sai thì chỉ có mấy người thôi, dù có làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm cũng không bắt được nhiều như thế, bởi vậy sau rằm tháng bảy, sức mạnh của ánh nắng sẽ ép mấy con ma đó quay lại Hoàng Tuyền.

Mấy ngày nay, âm ty đang cho những con ma đó thời gian để trở lại, nếu như quá ngày còn chưa chịu về thì sẽ phái quỷ sai ra trận, dùng xích sắt kéo về.

Giọng điệu của A Kiều càng nói càng nhẹ bẫng, một tàn hồn như thế này, giữ lại cũng không có ý thức, cuối cùng chỉ có thể tan biến như một làn khói, tan biến rồi mới được giải thoát.

Hạng Vân Độc phải mất một nhịp mới hiểu được “không sống nổi” nghĩa là gì.

Anh nhìn A Kiều trân trối, không nói nên lời. A Kiều chớp mắt, cô tiếp xúc với ma nhiều hơn tiếp xúc với người, đã quên mất cách nhận biết biểu cảm trên gương mặt con người, vẻ mặt này của Hạng Vân Độc là đang... đau lòng sao?

Lúc nói chuyện về chủ đề này, cô gái này cực kỳ máu lạnh. Rõ ràng là cô bị khiếm khuyết lòng đồng cảm, điều này sẽ khiến cô gặp khó khăn trong việc giao tiếp xã hội, nghiêm trọng hơn sẽ có nguy cơ dẫn đến việc hình thành nhân cách phản xã hội.

Hạng Vân Độc vẫn đang phân tích cô bằng bản năng nghề nghiệp nhưng lại không ý thức được rằng đây là lần đầu tiên sau hơn nửa năm anh có thể bắt đầu chủ đề về Lão Hàn một cách bình thản, tự nhiên như vậy.

“Vậy thì làm thế nào mới giữ anh ấy lại được?”

A Kiều cảm thấy cô càng ngày càng thích cái kiếp sau này của Lưu Triệt, người này biết trước biết sau hơn Lưu Triệt nhiều, nhưng mà làm gì có cách nào như vậy, mà cho dù có đi chăng nữa cũng sẽ có hại cho người này. Mộng nhà vàng của cô còn chưa hoàn thành thì không thể để chuyện gì xảy ra với Hạng Vân Độc được.

Bởi vậy, cô đặt nửa túi sữa đậu nành vị táo đỏ xuống, tận tình khuyên bảo anh: “Anh và anh ta âm dương cách biệt, chưa nói đến việc anh ta hiện giờ chỉ là một tàn hồn, cứ coi như là toàn bộ linh hồn đi, thì cũng nên nghĩ cách niệm kinh siêu độ cho anh ta, để anh ta được đầu thai cho tốt mới là cách làm đúng đắn. Nếu anh cố giữ anh ta lại, không những anh ta không thể đầu thai mà còn chẳng có lợi gì cho anh cả.”

Ép hồn ma ở lại cũng chẳng có tác dụng gì, đến khi đó âm ty sẽ ghi lại món nợ này, sẽ gây ảnh hưởng xấu tới nhân quả kiếp sau.

Hạng Vân Độc nhìn cô, hóa ra cô cũng có lòng đồng cảm, chỉ có điều sự đồng cảm của cô chỉ dành cho “ma” mà thôi: “Không phải tôi định giữ anh ấy lại, tôi chỉ muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với anh ấy.”

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không thấy người cũng không thấy xác, thì dù có thấy ma đi chăng nữa anh cũng phải biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

“Anh định minh oan cho anh ta à?”

Hạng Vân Độc không trả lời nhưng A Kiều có thể nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt anh.

Cô suy nghĩ một chút, gõ cằm như ông cụ non: “Anh nghĩ thế cũng đúng, anh ta chịu đựng một thời gian dài như vậy, đã kiệt sức từ lâu, không chịu nổi ánh mặt trời sau rằm tháng bảy, dù có vào âm ty thì miệng cũng không nói được nữa, không thể tự minh oan cho mình.”

Hàng mi cong cong như chiếc quạt của A Kiều rũ xuống, che đi suy nghĩ đang lóe lên trong mắt, hôm qua cô còn định mua quà sinh nhật để đổi lấy nhà vàng, giờ phút này cô lại thay đổi ý tưởng.

Không chỉ đơn thuần là có qua có lại giữa người với người, nếu Hạng Vân Độc tặng nhà vàng cho cô với lòng biết ơn sâu sắc thì có phải cô sẽ lại có thể đầu thai thành người không?

A Kiều nhìn nửa lồng tiểu long bao còn lại trên bàn, làm người tốt hơn làm chó, mèo, chim chóc gì đó nhiều.

“Tôi có cách, nhưng tôi không thể giúp không anh như thế được, chuyện này rất khó làm, anh phải hứa hoàn thành một nguyện vọng cho tôi.”

“Được, tôi đồng ý với em.” Hạng Vân Độc vô cùng dứt khoát.

Mắt A Kiều sáng rỡ, cô chìa ngón tay út ra: “Móc ngoéo.”

Hạng Vân Độc chần chừ chìa ngón tay, hai ngón tay móc vào nhau, A Kiều giơ tay nhổ một sợi tóc trên đầu mình xuống, quấn quanh ngón tay hai người.

Cô nhắm mắt, miệng lẩm bẩm, trong nhà bỗng có một trận gió lạnh nổi lên, cơn gió này quấn quanh hai người một vòng rồi tan biến.

Hạng Vân Độc còn đang tìm tòi không biết cơn gió này từ nơi nào thổi tới, sợi tóc trên ngón tay đã biến thành một vòng sáng thấm vào da thịt.

“Xong rồi!” A Kiều thả ngón tay ra, sợi ánh sáng mờ mờ thấp thoáng kia đã nối ngón út hai người lại với nhau, cô đã tạo ra một giao ước giữa linh hồn mình và Hạng Vân Độc, dù thế nào đi chăng nữa, kiếp này anh nhất định sẽ phải hoàn thành một nguyện vọng của cô.

A Kiều không biết làm cách nào để ngưng tụ hồn phách nhưng Sở Phục biết, lúc còn sống nàng ta đã từng làm việc này.

Cô vừa đưa tay sờ lên miếng huyết ngọc trên cổ, Sở Phục đã hiểu được suy nghĩ của cô, dùng ý thức nói với A Kiều: Nếu muốn hồn phách tụ lại một chỗ, cách đơn giản nhất là nhờ người thân thiết nhất với người này về mặt máu mủ tới để làm phép cho anh ta, gọi tên anh ta.

Mảnh tàn hồn này của Hàn Cương có thể trở về có nghĩa là địa điểm tử vong của anh ta cách đây không xa. Hơn nữa anh ta vô cùng quyến luyến dương thế. Cái nhãn trên cổ Hắc Tử có tàn hồn bám vào, trên những thứ khác có khi cũng có.

“Muốn hồn phách tụ lại một chỗ rất khó khăn, phải chọn một địa điểm có nhiều linh khí để làm phép, sau đó nhờ người thân thiết nhất với người này về mặt máu mủ tới để gọi hồn ba ngày ba đêm.”

Hạng Vân Độc im lặng, Lão Hàn không có quan hệ tốt với vợ cũ, với con gái lại càng tệ hơn, giờ phải làm phép, lại còn đòi con gái anh ta chờ đợi ba ngày ba đêm thì hơi khó rồi.

Nhưng nếu đã quyết định làm thì phải làm đến cùng, anh nói: “Nếu trên người Hắc Tử có thì có phải cũng có nghĩa là chỗ khác cũng sẽ có hay không?”

Trẻ nhỏ dễ dạy, A Kiều vô cùng hài lòng, chìa ba ngón tay trắng muốt ra: “Nơi sống, nơi chết và bên cạnh người thân là những chỗ dễ gặp nhất.” Ba nơi này đều là nơi hồn ma quyến luyến khó chia lìa nhất.

Không biết Lão Hàn bị hại ở nơi nào, cha mẹ anh ta đều đã qua qua đời, chỉ có vợ cũ và con gái là còn sống. Đầu tiên Hạng Vân Độc đưa A Kiều tới nhà Lão Hàn.

Hôm qua là rằm tháng bảy, trời âm u từ sáng đến tối, đêm còn có mưa. Hôm nay, từ sáng sớm trời đã bắt đầu nắng, nhiệt độ không khí tăng vòn vọt, vừa mới ra khỏi nhà đã thấy nóng tới mức mướt mải mồ hôi.

Tuy A Kiều có phù hoàn dương nhưng nhìn thấy mặt trời vẫn cảm thấy sờ sợ, cô rút một chiếc ô từ trong ống đựng ô trước cửa ra, che nắng trên đầu.

Một nửa số ma cần phải trở về trong tòa nhà này đã trở về rồi, số còn lại cũng không dám tới gần Hạng Vân Độc, thấy anh từ xa đã vội vã chạy đến sau bức tường, trốn vào một góc. Anh đi qua chỗ nào thì đến bóng đèn chỗ đó cũng sáng lên một chút.

Lão Hàn sống trong một khu tập thể trong khu cũ của thành phố, dân cư dày dặc, diện tích nhỏ hẹp, lắm người mà cũng nhiều ma.

Hạng Vân Độc rảo bước đi phía trước, A Kiều chậm rãi theo phía sau, quan sát xem khu nhà này có bao nhiêu bạn ma. Cô bị tụt lại phía sau, mấy gã trai trẻ nhuộm tóc vàng, hút thuốc dưới tầng liền huýt sáo với cô.

Mấy gã nôn nóng định tới gần làm quen, Hạng Vân Độc đã vào nhà nhưng lại vòng ra, lườm bọn chúng một cái. Mấy tên tóc vàng bị anh lườm như vậy, lập tức chạy tán loạn.

Nhà cũ không có thang máy, hai người đành phải leo cầu thang bộ. Trên cửa sắt nhà Lão Hàn dán rất nhiều quảng cáo, thoạt nhìn đã biết chỗ này lâu lắm rồi không có ai ở. Nếu không phải đợt trước có nhiều cảnh sát ra ra vào vào thì chỗ này chắc đã bị kẻ trộm tới thăm từ lâu rồi.

Hạng Vân Độc gỡ lần lượt từng miếng quảng cáo xuống. Hộp thư trống không, trên thùng để sữa trước cửa có dán một thông báo ngừng cung cấp tạm thời, đó là sữa dê mà Lão Hàn đặt mua cho Hắc Tử, người đưa sữa đưa hàng hai ngày mà trong nhà vẫn không có ai lấy nên đã dán thông báo lên. Ngày ghi trên đó là một tuần sau khi có chuyện xảy ra.

Ở một nơi như thế này, đương nhiên Lão Hàn không thể nào giấu chìa khóa dưới thảm chùi chân ngoài cửa, anh lấy một sợi dây thép từ trong bao nhỏ đeo ở cổ ra, chọc vào lỗ khóa. A Kiều trợn tròn mắt, thấy anh vặn mấy lần đã mở được cửa sắt ra.

Hạng Vân Độc nhìn thấy ánh mắt của cô, mỉm cười: “Trước kia anh ấy thường nói loại khóa này chỉ được cái mẽ ngoài, nhưng cửa nhà mình lại dùng đúng loại khóa này.”

A Kiều không hiểu được lòng người nhưng dựa vào tấm lòng của một con ma, cô cũng hiểu được tuy ngoài mặt Hạng Vân Độc đang cười, trong lòng lại không được thoải mái. Cô vươn bàn tay nhỏ trắng muốt, vỗ nhẹ lên vai Hạng Vân Độc.

Hạng Vân Độc quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen tĩnh lặng không gợn sóng của cô, dường như cảm nhận được một sức mạnh có thể bình ổn được lòng người trong đó, anh đưa tay đẩy cửa ra.

Không gian nhỏ hẹp này lâu lắm rồi không có gió thổi vào, trong không khí có mùi bụi.

Đây là một căn nhà hai phòng ngủ rất bình thường, trong nhà chỉ có mấy thứ đồ gia dụng thiết yếu. Nhà được quét tước sạch sẽ từ trong ra ngoài, Lão Hàn vốn dĩ là người cực kỳ cẩn thận. Hạng Vân Độc chỉ nhìn thoái qua rồi tránh người ra để A Kiều đi vào.

“Chỗ này rất sạch sẽ.” A Kiều đi một vòng quanh nhà, chỉ còn chút hơi thở con người rơi rớt lại, không có gì khác.

Nơi sống đã tìm xong, nơi chết không biết ở đâu, chỉ còn có cách đi tìm vợ cũ của Lão Hàn, xem có gì ở chỗ cô ta hay không.

Lão Hàn ở nhà tập thể cũ nát, nhưng vợ cũ và con gái của Lão Hàn lại ở trong một khu biệt thư ở khu mới của thành phố, Hạng Vân Độc lái xe tới đó.

Anh đã tới đây rất nhiều lần. Quan hệ xã hội của Lão Hàn rất đơn giản, cha mẹ đã qua đời, không có anh chị em, chỉ có vợ cũ và con gái. Hạng Vân Độc tới nhà nhiều lần tới mức vợ cũ của Lão Hàn là Quan Tú Mai không thể chịu nổi nữa, mấy lần cuối cùng còn đóng sập cửa ngay trước mặt Hạng Vân Độc.

Những lần trước, khi tới đây, anh vẫn mặc cảnh phục, cầm thẻ chứng nhận, bảo vệ đương nhiên sẽ không ngăn cản anh, nhưng hiện giờ anh đã không còn là cảnh sát nữa, muốn đi vào ắt là phải tốt thêm ít công sức.

Ai ngờ bảo vệ ở cổng vừa nhìn thấy Hạng Vân Độc đã nâng thanh chắn lên để anh đi vào: “Anh cảnh sát, anh lại tới điều tra vụ án ạ.”

Tên nhóc này mới tầm hai mươi tuổi, mặc đồng phục bảo vệ, đứng nghiêm trước cổng. Cậu ta vẫn còn nhớ Hạng Vân Độc, còn lễ phép chào hỏi anh.

Hạng Vân Độc không phủ nhận, vứt một bao thuốc lá từ trong xe ra cho cậu ta, lái xe vào khu nhà. Đi được một đoạn dài, A Kiều vẫn nhìn chằm chằm người bảo vệ qua gương chiếu hậu.

“Sao thế?” Hạng Vân Độc thuận miệng hỏi.

“Anh ta sắp gặp phải tai họa liên quan đến máu.” Theo góc nhìn của cô, nơi này còn chẳng bằng khu nhà tập thể của Lão Hàn, quá nhiều thứ lung tung rối loạn.

Cứu người khỏi tai họa là làm việc thiện, có thể tích đức, A Kiều sờ lên huyết ngọc: ngươi có muốn tích lũy công đức lần này không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.