A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 88: Chương 88: A Kiều hôm nay đi chơi ngoại thành không?




Chơi chứ!

Editor: Iris N

Ngoại trừ Hạng Vân Độc, cả văn phòng ai cũng nở nụ cười nhè nhẹ.

Hạng Vân Độc xem kỹ lại, Tống Phương đã cho A Kiều một like, bởi vậy anh cũng lặng lẽ like cho cô nhóc không lương tâm kia một cái.

Mấy người Khương Thần đều đã chuẩn bị tinh thần ra ngoài xõa một bữa, trước đây lần nào đi cũng không gọi Cung Luật, lần này Cung Luật cũng được rủ đi ăn lẩu que xiên.

Tống Phương chống tay vào lưng, ôm chiếc bụng to: “Các cậu đi thôi, tôi không đi đâu, các cậu chơi cho vui vào nhé.” . Đam Mỹ Hay

Cung Luật cho cô nghỉ phép mấy ngày, bảo cô về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.

Khương Thần tới cạnh Hạng Vân Độc, thì thầm hỏi anh: “Anh Hạng? Lần này có ổn rồi không?”

“Cái gì ổn cơ?”

“Chuyện Lão Giang ấy, có phải anh sẽ đi theo ông ấy thăng chức lên tổng cục không? Nếu có tin gì thật thì anh không được giấu bọn em đâu đấy, bọn em phải uống với anh một trận mới được.”

Đúng là Lão Giang đã hỏi anh thật, cấp trên có ý định đợi cục trưởng Vương về hưu sẽ đề bạt Lão Giang lên đó, làm cục trưởng của tổng cục, Lão Giang muốn đưa người của mình theo.

Hạng Vân Độc vẫn còn đang suy xét bởi cùng lúc đó, Lão Giang cũng bảo anh cuối tuần này tới nhà ông ấy ăn cơm: “Mấy tháng nay cháu vất vả rồi, tới nhà chú ăn bữa cơm xoàng thôi.”

Đồng thời, ông ta còn nhắc thêm rằng con gái ông ta ở Kinh Thị đã tốt nghiệp, quay về rồi.

Phu nhân của cục trưởng Giang lại nhắc lại chuyện này một lần nữa, hóa ra cái cô họ Hoàng cao 1m65, dáng người trung bình kia đã kết hôn từ lâu, con cái đã bốn năm tuổi rồi mà Hạng Vân Độc cứ độc thân mãi, giờ con gái cục trưởng Giang cũng tốt nghiệp rồi.

Trong trí nhớ của Hạng Vân Độc, Giang Manh vẫn là một cô bé, mấy năm trước tới nhà cục trưởng Giang, cô bé này mới đang học cấp ba, quá nhỏ.

Giờ nghĩ lại, A Kiều cũng mới học cấp ba.

...

“Cuối tuần này cậu rảnh không?” Hạng Vân Độc hỏi.

Khương Thần cười: “Có chuyện tốt thật ạ?”

“Ừ, đưa cậu đi ăn cơm.”

Khương Thần vẫn chưa biết Hạng Vân Độc định “bán” cậu, đồng ý luôn, Hạng Vân Độc nhìn dáng vẻ Khương Thần rồi bảo: “Cuối tuần cậu ăn mặc tươm tất một tí.”

“A ha! Đi nhà hàng luôn!” Khương Thần quyết định cuối tuần phải ăn mặc lịch sự một chút.

Cung Luật đi từ ngoài văn phòng vào, gõ gõ cửa: “Phòng họp, họp nhé.”

Họp để đưa kết luận cuối cùng, tiếp theo đó là chuyện của bên tư pháp để cân nhắc hình phạt, không liên quan nhiều đến bọn họ.

Bản thảo Cận Dương viết năm mười bốn tuổi kia đã được giám định chữ viết, tuy trên bản thảo hắn ta viết không ghi thời gian nhưng trên bài tập được thu cùng lại có.

Qua phân tích có thể chứng minh được thời gian hắn ta nộp bản thảo kia nằm trong khoảng một tuần sau khi vụ án xảy ra.

Vụ án còn chưa được công bố, Cận Dương đã viết hết toàn bộ câu chuyện.

Thầy giáo Trương cũng cung cấp lời khai, ông ta nhớ rằng mình còn từng khen câu chuyện này, tuy thầy giáo già cũng chẳng thích tiểu thuyết kinh dị nhưng ông ta cổ vũ học trò của mình, nói hắn ta có năng khiếu sáng tác.

Thầy giáo già ngồi đó, đầu tóc hoa râm, trong mắt đầy vẻ đau đớn: “Tôi còn nhớ cậu ta vẫn luôn là một đứa trẻ rất ít nói, vậy mà khi ấy tôi lại chẳng liên tưởng đến gì cả.”

Ông ta làm sao mà nghĩ ra nổi, đoạn truyện kinh dị từng khiến ông ta kinh ngạc cảm thán này lại là bản “tự thuật” của hung thủ vụ án giết cả nhà mà báo chí nhắc tới sau này.

Thầy giáo Trương vẫn còn nhớ như in, lúc Cận Dương tốt nghiệp, ông ta còn tặng một cuốn sách của chính mình cho hắn ta, cổ vũ hắn ta tiếp tục sáng tác.

Hạng Vân Độc ngồi đối diện với thầy giáo Trương: “Ông cổ vũ là đúng, nếu không có sự cổ vũ của ông, có thể hắn ta sẽ không tiếp tục sáng tác, có thể hắn ta sẽ không đi kể chuyện, như thế chuyện này có thể sẽ còn mất rất nhiều thời gian mới có thể được phơi bày.”

Cũng có thể vĩnh viễn không bao giờ được phơi bày, cho đến khi hắn ta gây án lần nữa.

Thầy giáo Trương tháo kính lão xuống, cảm thấy được an ủi phần nào.

Cận Vệ Đông vẫn còn chưa từ bỏ hy vọng, ông ta lôi cả Giang Tụng Di ra, đánh con bài cảm tình cuối cùng nhưng độ hot của chuyện này đã không bằng trước đây.

Lúc cảnh sát còn chưa tìm được chứng cứ xác thực, câu trả lời phóng viên truyền thông nhận được từ phía cơ quan nhà nước luôn là “Vụ án vẫn chưa được làm rõ, chưa thể tiết lộ chi tiết hơn nữa.”

Vậy nên các phóng viên truyền thông mới dám điên cuồng oanh tạc như thế.

Đến lúc có bằng chứng, giọng điệu của phía cơ quan nhà nước lập tức cứng hơn hẳn, nói thẳng với truyền thông đang quan tâm đến vụ án, “Vụ án này đã có đột phá lớn.”

Vậy nghĩa là cảnh sát đã tìm được bằng chứng, dù sao đã nhận được một đợt chú ý, đám báo chí truyền thông không thèm quan tâm nữa, đi tìm kiếm tin hot tiếp theo.

Giang Tụng Di khổ sở vô cùng, bà ta nào có thể ngờ tới Cận Vệ Đông sẽ đối xử với bà ta như vậy, bà ta nhận được nhiều điện thoại đến nỗi chỉ có thể đổi số, đến nơi làm việc của bà ta cũng bị phóng viên truyền thông bao vây.

Những người vốn từng khen bà ta là người mẹ tốt, không bởi Cận Dương không phải con đẻ mình mà đối xử không tốt với hắn ta nay lại quay ngoắt 180 độ.

“Nếu như bà ta không có vấn đề gì thì đứa bé kia sao lại thành ra như vậy?”

“Có mẹ kế là có cha kế mà, bên ngoài thì giả vờ tốt đẹp, trong nhà thế nào người khác làm sao biết được.”

Nói như thể một người đã mười chín tuổi, đã thành niên là Cận Dương mới là một đứa trẻ, như thể hắn ta như thế toàn là do Giang Tụng Di mà ra.

Chuyện này khiến một chút cảm tình cuối cùng Giang Tụng Di dành cho Cận Vệ Đông cũng bị bào mòn đi hết, bà ta thuê luật sư, ngoài việc kiện đòi danh dự còn cả ly dị, cứ coi như là vì bản thân mình, bà ta cũng muốn có được lẽ công bằng.

Chỉ sau một đêm, Cận Vệ Đông như già đi mười mấy tuổi, Giang Tụng Di vốn đã trẻ hơn ông ta, nhưng giờ thoạt nhìn như người ở hai thế hệ, cuối cùng ông ta cũng biết con mình không cứu được nữa, ông ta nói: “Tụng Di, anh cũng là do chẳng còn cách nào, chỉ cần có thể cứu được Dương Dương, cắt thịt anh anh cũng chịu.”

Nhưng mà ông ta nào có cắt thịt mình, ông ta cầm dao cắt thịt người khác.

Cha mẹ Giang Tụng Di đều đã có tuổi mà còn phải chịu tra tấn bởi lời ra tiếng vào, Giang Tụng Di không hề mềm lòng chút nào: “Ông chờ đến lúc ra tòa đi.”

Khương Thần nhìn ra ngoài cửa sổ kiếm ra, bây giờ mới có nửa ngày trôi qua mà phóng viên đã rút hết như thủy triều, bọn họ mở trang tin tức, đầu đề giải trí đã thay đổi.

Ngôi sao điện ảnh trứ danh, cô Chương Địch, bị bệnh nên đã quay về Giang Thành dưỡng bệnh.

Lúc nào tin tức giải trí cũng thu hút được nhiều lượt view nhất.

Những phóng viên đó lại ùn ùn tới túc trực ở sân bay, chia quân làm mấy đường, canh trước cổng trung cư Giang Cảnh của Chương Địch, hy vọng có thể chụp được những bức ảnh độc nhất vô nhị để bán được với giá cao.

Kết quả là khoản tiết kiệm Cận Vệ Đông tích cóp cả đời đã tiêu tốn hơn một nửa, quẫn bách đến độ phải bán nhà. Xảy ra chuyện thế này, đa phần bạn bè đều không muốn qua lại với ông ta nữa, vợ lại còn đòi ly hôn.

Cận Vệ Đông không chịu nổi sự đả kích này, còn muốn xin gặp con trai một lần, nhưng lại gặp được người hoàn toàn khác với đứa con trai trong cảm nhận của ông ta.

Cận Dương lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông làm vậy thì có ích gì chứ? Chẳng phải ông nói sẽ nghĩ cách giúp tôi sao?”

Cận Vệ Đông không thể tin nổi người trước mắt chính là đứa con trai ngoan ngoãn của mình, ông ta hoàn toàn sụp đổ, ngã bệnh.

Từ Giang Thành đến Ngô Trấn, lái xe cũng phải mất tầm một tiếng rưỡi.

Nơi này, bởi đặc thù về hoàn cảnh địa lý, trời vừa tối, toàn bộ thị trấn sẽ được bao phủ bởi một lớp sương mù nhàn nhạt, cây cầu đá phiến bắc qua sông, đồng ruộng hai bên và cảnh sơn thủy phía sa đều là những điểm thu hút những người những người yêu thích nghệ thuật nhiếp ảnh tới đây chụp ảnh.

Hiện giờ là mùa thu, giữa những ngọn núi điểm xuyết lá vàng lá đỏ, chính là thời gian thích hợp để vẽ tranh, chụp ảnh.

A Kiều dựa đầu vào vai Khương Mật, ôm Hồ Dao vào lòng, thoải mái ngủ một giấc dọc đường đi, tới gần Ngô Trấn mới tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra đã thấy những cây hòe lớn và cầu đá bên ngoài cửa sổ.

Mọi người lục tục xách hành lý xuống xe, lần đi này một nửa là nam, một nửa là nữ, do chỗ ngồi trên xe và chỗ ở còn thừa nên Khương Mật mới đưa A Kiều đi cùng.

Mọi người, người thì xếp giá vẽ, người thì xách hành lý.

Tuy A Kiều không có giá vẽ nhưng cô có một valise hành lý lớn, trông cô rất xinh đẹp nên có hai nam sinh tới trước mặt cô, định xách hành lý giúp cô.

A Kiều đã quen được người khác hầu hạ, cũng chẳng thấy có vấn đề giù nhưng cô nhét quá nhiều đồ trong valise, hai cậu trai kia cũng chẳng xách lên nổi.

Khương Mật hơi lo lắng: “Hay là em lấy mấy đồ thường dùng hằng ngày ra, cho vào túi của chị đây này, dùng tạm trước đã.”

A Kiều thoải mái vung tay lên: “Không sao đâu, em tự làm được.”

Chỉ cần một tay đã xách được cái valise to lên, vừa đi đường còn vừa nhìn xung quanh ngắm cảnh, thấy Khương Mật vác cả giá vẽ lẫn ba lô, trong tay còn xách một túi đồ ăn vặt Hạng Vân Độc đưa, cô đưa tay ra: “Em xách hộ một cái cho.”

...

Một cô gái yếu ớt như A Kiều mang một chiếc valise lớn như thế, trước khi vào thôn còn phải đi qua một đoạn đường dài toàn sỏi đá vốn đã khiến mấy cô gái khác chỉ đứng từ xa nhìn cô.

Giờ thấy cô tay chân mảnh khảnh mà xách được chiếc valise nặng như vậy, họ đều cười trêu chọc hai nam sinh kia: “Hai cậu thế nào ấy chứ, đến lực cánh tay của một cô bé mà cũng không so lại được, tấu hài đấy à?”

Hai người này vốn hay đầu trò trong nhóm nhưng hai cậu nam sinh giờ cũng chỉ biết câm nín nhìn A Kiều, cứ tưởng là mỹ nữ yếu đuối, ai ngờ lại là Barbie cơ bắp.

A Kiều tự xách một cái valise lớn hùng hổ đi tuốt đằng trước, tới chỗ nào thấy phong cảnh đẹp là lại chụp ảnh lại, định chút nữa gửi cho Hạng Vân Độc.

Anh vất vả thật, không được đi chơi, vừa vất vả vừa không có tiền.

Càng đi vào bên trong, A Kiều càng cảm thấy thoải mái, chỗ này linh khí rất đậm.

Không chỉ có cô hít sâu một hơi, Hồ Dao cũng thò đầu ra khỏi ba lô, hít một hơi thật sâu, bỗng trượt chân, lại rơi vào trong ba lô.

A Kiều khe khẽ gọi Sở Phục: Nếu ngươi tu luyện ở đây thì có phải sẽ có tác dụng lớn không?

Sở Phục khẽ thưa vâng một tiếng, xin phép A Kiều để nàng ta đi vào trong núi hít nhiều linh khí một chút rồi lao từ trong huyết ngọc ra, biến mất trong làn sương mù mờ mờ trong núi.

Đoàn người tới homestay trên trấn, hai người một phòng, đương nhiên A Kiều ở với Khương Mật, Khương Mật vẫn còn đang chầm chậm kéo đồ đạc phía sau kia kìa.

Những người khác đã vác máy ảnh, giá vẽ ra ngoài, giờ leo lên núi vẫn còn có thể vẽ được thêm mấy giờ nữa.

Phía homestay lo ngày ba bữa cho bọn họ, dặn bọn họ về ăn đúng giờ, sau đó còn nói với Khương Mật: “Mùa thu ở thị trấn chúng tôi đẹp thì đẹp thật đấy nhưng đến tối sẽ có sương mù dày đặc, các cô thấy mặt trời sắp lặn thì phải mau chóng trở về đấy.”

Nói rồi chỉ đèn lồng trước cửa homestay: “Đèn của các nhà khác nhau, dựa vào cái này để nhận nhà là được.”

A Kiều bế hồ ly nhỏ, theo sau Khương Mật, dạo tới dạo lui, bước chân trên con đường lát đá của thị trấn cổ, cách một đoạn lại lấy đồ ra ăn, đùi thỏ khô và bánh vòng.

A Kiều mua một bịch đùi thỏ, vừa đi vừa gặm, mấy con chó vàng trong thôn chạy theo cô, A Kiều tiện tay vứt cho chúng mấy chiếc.

Nơi này an tĩnh bình yên, trước cửa nhà nào cũng treo một chiếc đèn lồng bát quái. Khương Mật nói với A Kiều: “Nghe nói trèo lên đỉnh núi cao nhất nhìn xuống thị trấn này sẽ thấy một hình bát quái hoàn chỉnh.”

A Kiều thấy rất thú vị, cô muốn nhìn.

Khương Mật hòa nhã nói: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, giờ mà leo lên núi cũng không kịp, sáng mai chúng ta đi sau nhé.”

A Kiều rất dễ dỗ, gật đầu đồng ý, đi một vòng quanh thị trấn này, ăn đủ loại quà vặt bánh trái, còn đi xem người ta bắt cá rồi mới vui vẻ đi theo Khương Mật về homestay.

Trong sân khu homestay có bày một chiếc bàn tròn, tổng cộng có mười người, tám người đã về, Tùng Tĩnh và Tạ Phi vẫn chưa về. Gọi điện thoại hỏi hai người, họ trả lời muốn vẽ thêm chút nữa, sẽ tự lo bữa tối.

A Kiều rất thích tay nghề của bà chủ và món thịt hấp của bà ta bèn đưa thẳng tiền cho bà ta, bảo bà ta làm thêm hai xiên nữa để Hồ Dao ăn thêm.

Cơm nước xong xuôi, mọi người tụ tập lại trong sân đánh bài, A Kiều bế hồ ly nhỏ lên sân thượng, định tắm ánh trăng.

Nhưng trời càng tối, sương mù lại càng dày dặc, gần như đã che khuất cả ánh trăng, lúc gió thổi qua mới có thể nhìn thấy sao trời lấp lánh, A Kiều ngáp một cái, cô buồn ngủ rồi.

Vừa đi xuống, cô đã thấy mấy người Khương Mật đang chuẩn bị ra ngoài tìm người, không gọi được cho Tùng Tĩnh và Tạ Phi, sắp 9 giờ tới nơi rồi mà hai người họ vẫn chưa quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.