Phá chứ!
Hạng Vân Độc định nhờ Khương Thần giúp đỡ. Dù sao anh cũng không phải là cảnh sát. Có thêm Khương Thần, lúc cần dùng tới quyền hạn của cảnh sát cũng dễ dàng hơn nhiều. Nếu như thực sự bắt được hung thủ cũng phải để Khương Thần đưa kẻ đó về.
Hạng Vân Độc gọi điện thoại cho Khương Thần: “Ngày mai cậu xin nghỉ, đi với tôi đến bến Trần Gia một chuyến.”
Khương Thần vừa về đến nhà, thở không ra hơi, cậu đang cầm cốc uống nước ừng ực, uống hồi lâu mới thấy đã khát: “Anh Hạng à, lần này lại làm gì thế? Hôm nay em kiệt sức rồi.”
Quan Hiểu về tới nhà, cãi nhau một trận với Quan Tú Mai rồi lại đi tới khu tập thể Hàn Cương ở. Khi còn nhỏ, cô bé đã sống ở đó, còn lấy một chiếc chìa khóa buộc chỉ đỏ ra mở cửa.
Hóa ra nhiều năm như thế Lão Hàn không thay khóa cửa là bởi con gái anh ta vẫn còn giữ chiếc chìa khóa cũ.
Đương nhiên không có ai trong nhà cả, Quan Hiểu vừa đi vừa khóc. Khương Thần sợ có chuyện gì xảy ra với cô bé nên vẫn liên tục đi theo. Quan Hiểu không muốn về nhà, cậu mất bao nhiêu công mới khuyên được cô bé về.
Quan Tú Mai cãi nhau với con gái, gọi điện thoại đến đội khiếu nại Khương Thần, nói cậu chưa được sự đồng ý của cô ta đã nói cho con gái cô ta biết về chuyện Hàn Cương, khiến cho con gái cô ta không kiểm soát được cảm xúc.
Khương Thần đoán ngày mai thế nào mình cũng bị phê bình: “Anh Hạng, có phải anh định đến bến Trần Gia vì vụ án của Lão Hàn không? Nếu đúng, em thực sự không thể đi với anh được, trừ phi anh cho em một lý do xác đáng.”
Hạng Vân Độc không biết phải nói với cậu thế nào cho phải. Nói gì bây giờ? Nói rằng Trần Kiều có thể nhìn thấy ma? Nói rằng cô tìm được chỗ thi thể Hàn Cương bị giấu sao?
“Nếu như tôi nói Lão Hàn báo mộng cho tôi, cậu tin không?”
Đầu tiên, Khương thần câm nín không trả lời được, sau đó thở dài thườn thượt, Hạng Vân Độc đã bị chuyện này hành hạ tới mức có vấn đề về tâm lý rồi, cậu dừng lại một lúc rồi nói: “Được! Mai em sẽ đi với anh thêm một lần nữa nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện, đến lúc về phải về đội với em để được tư vấn tâm lý.”
Hạng Vân Độc cười không ra tiếng, những thứ anh được biết, được nhìn trong hai ngày này đã đánh đổ tất cả những quan niệm, nhận thức của anh trong quá khứ. Nếu Khương Thần cũng biết chuyện này, hẳn sẽ không cảm thấy tâm lý của anh có vấn đề nữa.
“Được, tôi đồng ý với cậu.”
Điếu thuốc lá châm cho Hàn Cương cháy được một lúc, khói thuốc lượn lờ nhưng chưa cháy hết thuốc đã tắt. Hạng Vân Độc đang nói cũng khựng lại.
Lão Hàn cai thuốc từ lâu, rất nhiều năm không hút nữa, năm thì mười họa hút một điếu đi chăng nữa thì cũng chỉ hút được một phần ba là dập tắt. Anh ta nói đoạn còn lại có quá nhiều nicotin và hắc ín, gây hại cho sức khỏe.
Điếu thuốc này cứ như thể đã qua tay Lão Hàn, bị anh ta dập tắt.
Hạng Vân Độc nhìn điếu thuốc kia, mỉm cười không một tiếng động. Tuy Lão Hàn đã chết nhưng vẫn còn tồn tại ở một hình thức khác. Nghĩ vậy, trong lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khương Thần vẫn còn đang lải nhải, khuyên Hạng Vân Độc rằng chuyện gì cũng phải hướng về phía trước, đừng mắc kẹt ở một chỗ. Đi về phía trước một bước, biết đâu lại trong hoàn cảnh cảnh khó khăn lại tìm được lối thoát thì sao?
“Anh Hạng, chúng ta cũng không phải chưa bao giờ gặp những vụ án như thế này. Có một số việc không phải là từ bỏ, chỉ là chờ đợi, chờ đến một ngày nào đó tìm được manh mối, thế là có thể phá được vụ án rồi.”
Những lời này của Khương Thần là do Hạng Vân Độc dạy cậu, hiện giờ cậu lại dạy ngược lại cho Hạng Vân Độc. Tới khi thực sự trải qua mới thấy được chờ đợi mới là đau đớn nhất.
Ban đầu Hạng Vân Độc ghét nhất là phải nghe những lời này, nhưng hôm nay anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Khương Thần vẫn đang lải nhải, có tiếng lạch cạch từ cầu thang vọng đến, anh ngẩng đầu lên đã thấy A Kiều đang ôm hộp sữa bò đi lên tầng, vừa đi vừa dụi mắt.
Hạng Vân Độc bật cười: “Đúng rồi, đúng là nên tìm lối thoát.”
Sáng sớm hôm sau, Khương Thần lái xe tới, ở dưới tầng chờ Hạng Vân Độc. Cậu hút một điếu thuốc, thấy Hạng Vân Độc đi ra bèn dập tắt, chào hỏi: “Anh Hạng, anh em mình...”
Cậu ngưng bặt, không nói nên lời bởi phía sau Hạng Vân Độc còn có Trần Kiều.
Cô mặc một chiếc áo thun hình con mèo, phối với quần jean ống bó, làm nổi bật đôi chân vừa thon vừa thẳng, chân đi một đôi giày trắng, phía sau đeo một chiếc ba lô lớn, bên trong căng phồng, tung tăng đi ra.
Hôm qua, A Kiều nhìn thấy những cô bé đi từ trong trường ra. Họ có thể cởi áo khoác ngoài, mặc quần áo đủ màu sặc sỡ bên trong, cô lập tức học được, lôi quần áo trong va li ra mặc.
Khương Thần lên tiếng chào hỏi nàng, cô tới trước mặt Hạng Vân Độc: “Anh Hạng, chúng ta đưa cả cô ấy cùng đi sao?”
Hôm qua đưa Trần Kiều đi theo thì còn có thể giải thích một cách gượng gạo là đưa cô ấy tới trường làm thủ tục nhập học, nhưng hôm nay còn đưa cô ấy tới tận bến Trần Gia điều tra vụ án, hành động này của Hạng ca quá kì quái rồi.
“Ừ, đưa cô ấy đi cùng.”
Khương Thần cảm thấy đây là một trò đùa, không thể cứ để Hạng Vân Độc như thế mãi được. Hôm nay, đi bến Trần Gia về, nhất định cậu phải đưa anh về đội, anh cần được tư vấn tâm lý.
Khương Thần lái xe, Hạng Vân Độc và A Kiều ngồi ghế sau.
A Kiều thoải mái vui vẻ, nghịch di động suốt dọc đường. Cô tìm thấy một chiếc điện thoại di động trong đống hành lý mà Hồ Dao sao chép cho cô, có vỏ ngoài, còn có một dây đeo trang trí sáng lấp lánh.
Đương nhiên cô không biết mật mã, Hạng Vân Độc đưa cô tới cửa hàng sửa chữa di động ở ngay cửa khu nhà để cài đặt lại, cậu thanh niên trong cửa hàng còn vô cùng ân cần, cài cho cô đủ loại phần mềm.
Cô mở lần lượt từng cái ra xem, thấy có phần mềm chụp ảnh làm đẹp, cô cảm thấy rất thú vị, ngậm một cái kẹo mút, liên tục chơi suốt dọc đường.
Trong ba lô còn có đủ loại đồ ăn vặt và hoa quả mà Hạng Vân Độc đã mua cho cô. Cô tự ăn mấy cái, còn lấy ra một cái cho Hạng Vân Độc, nhét vào tay anh, ung dung như thể đang đi chơi ngoại thành.
Hạng Vân Độc lặng im không nói, A Kiều đưa anh thì anh ăn thôi.
A Kiều ăn no nên bắt đầu buồn ngủ, thậm chí cô còn dựa vào cửa xe ngủ gật, Hạng Vân Độc sợ cô bị đập đầu, ôm lấy cô, để cô dựa vào vai anh ngủ.
Khương Thần cảm thấy mình như một người tài xế, chở một cặp nam già nữ trẻ đang yêu nhau ra ngoại thành chơi.
Thôn Trần Gia cách Giang Thành tầm bốn mươi phút đi xe. Đi thẳng đường cao tốc là đến thị trấn Bạch Tháp, sau đó đi vào thôn Trần Gia, vị trí cũng không quá hẻo lánh.
Thôn Trần Gia cũng được coi là giàu nhưng nó vẫn mang dáng dấp của một vùng nông thôn. Đa phần những người trẻ tuổi đã ra ngoài làm việc, chỉ để người già và trẻ nhỏ ở lại thôn trông nhà.
Vì chuyện của Lão Hàn, Hạng Vân Độc đã tới thôn Trần Gia nhiều lần nên cũng quen với nơi này. Trong thôn không có camera, Hạng Vân Độc đi khắp cả thôn mà vẫn chẳng tìm thấy cái camera nào.
Người dân trong thôn nuôi cá nuôi cua toàn là nuôi cho nhà mình ăn, rất ít khi đem bán, đồ đạc nhà nào cũng như nhà nào, không có trộm, không cần thiết phải lắp camera.
Hơn nữa, mấy ngày gần tết thanh minh, trời mưa liên tục, trên đường hầu như không có dấu vết nào để lại.
Khương Thần cũng đã đi hết chỗ này rồi. Tới trước một ngõ nhỏ, Khương Thần dừng xe, nói thẳng thừng: “Phía trước con đường này là trường tiểu học thôn Trần Gia. Người cuối cùng nhìn thấy Lão Hàn là hiểu trưởng trường tiểu học, anh ấy đi ra bằng con đường này, đi về hướng cổng thôn.”
Hiệu trưởng vẫn nhìn theo Lão Hàn cho tới khi anh rẽ vào lối rẽ cuối ngõ, sau đó không có ai nhìn thấy Lão Hàn nữa.
Bọn họ đã tới con đường này đến hơn trăm lần rồi mà chẳng phát hiện ra điểm nào đáng nghi hết.
Hạng Vân Độc nói: “Đi nhà họ Từ đi, cái nhà có hai mẹ con, còn có một cái ao cá ấy.”
Ngôi nhà của nhà họ Từ to hơn những ngôi nhà khác xung quanh, ba tầng, có thể nói đây cũng là nhà có điều kiện trong thôn. Hạng Vân Độc hỏi rõ xem ao cá nhà họ Từ ở đâu, đi mượn máy bơm rồi đi sang đó.
Nhà họ Từ nhận giao khoán ao cá này muộn hơn các nhà khác nên ao cũng ở chỗ xa hơn, hẻo lánh hơn, xung quanh giăng lưới kín mít.
A Kiều vừa tới gần đã ngửi thấy mùi tanh hôi hệt như mùi trên người Hàn Cương, những ao cá khác không có mùi này. Cô nói: “Ở đây.”
Hạng Vân Độc lấy một xấp tiền ra, nhờ những người xung quanh tới giúp đỡ.
Người đầu tiên hưởng ứng là chủ nhân ao cá bên cạnh ao cá của nhà họ Từ: “Hút bùn là đúng rồi, ôi cái mùi này, không biết bên trong có bao nhiêu tôm nhừ cá thối đâu.”
Ao cá hôi thối tới mức không thể chịu đựng được. Mùa hè, trời nắng to, mùi càng nồng nặc, cũng không biết trong đó có bao nhiêu cá chết cua chết. Ông ta sang nhà họ Từ nói chuyện rất nhiều lần nhưng Từ Vĩ ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ còn có vợ gã, đã to bụng lại còn dữ dằn, không ai muốn nói chuyện với ả.
“Nước trong này từ đầu đã thế rồi à?” Khương Thần lập tức cảm thấy có gì đó không bình thường, hỏi.
“Cách đây không bao lâu mới thế này, mụ vợ nhà họ Từ cũng mặc kệ, bảo sắp đưa con đi Quảng Đông tìm Từ Vĩ, thế nên cứ để nước thối hoắc thế này mãi.”
Lúc xác chết mới bị ném xuống ao, nước trong ao vẫn chưa thay đổi gì. Một thời gian sau, túi đựng xác mới bị cá cua cắn thủng, thi thể bị lộ ra bên ngoài, bị phân hủy trong nước, nước trong ao đương nhiên sẽ bốc mùi hôi thối.
Mặt Khương Thần biến sắc, nhìn sang Hạng Vân Độc, không dám nói Hạng Vân Độc có vấn đề về tâm lý nữa. Trước tiên, cậu gọi điện thoại về cục, báo cáo sự việc lên cục, đề nghị cục phái người tới đây rồi xắn tay áo lên, mượn quần da chuyên dùng để vớt cá bắt tôm của người dân xung quanh, lội xuống ao với Hạng Vân Độc.
Ban đầu Tô Doanh vẫn còn chưa biết có người tới hút ao, chờ lời bàn tán của người trong thôn bay tới nhà họ Từ thì nước cũng đã hút được một phần ba, người đàn bà nhà họ Từ này mới chạy vọt tới cạnh ao.
Bế một đứa trẻ sơ sinh trong tay, ả đứng bên bờ ao chửi bới, rồi lại mắng mấy người hàng xóm tới giúp nạo bùn bơm nước: “Chồng tôi không có ở nhà nên chúng nó bắt nạt mẹ con tôi đây mà...”
Ả còn chưa dứt lời, đồn cảnh sát thôn đã cử người tới nơi, ả đàn bà nhìn thấy cảnh sát đến liền lập tức nằm thẳng đơ ra đất, trợn mắt ngất xỉu.
Khương Thần ra nói chuyện với mấy người cảnh sát khu vực, Hạng Vân Độc không hề ngẩng đầu lên. Như thể không nghe thấy bất cứ âm thanh nào xung quanh, anh chìm trong công việc mình đang làm.
Tới khi nước đã hút được một nửa, bên trong lộ ra ra mấy mảnh nilon màu đen tích đầy nước bùn đã trương phềnh lên.
Một lúc sau, cái một cái túi lớn hoàn toàn hiện ra.
Khương Thần giữ chặt Hạng Vân Độc, giật lấy công cụ trong tay anh: “Anh Hạng, các bước tiếp theo anh đừng lo đến nữa.”
Tại khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bao nilon kia, Hạng Vân Độc cuối cùng cũng trút được một hơi, dường như không còn chút sức lực nào, được mấy người đồng nghiệp đến sau kéo lên bờ. Thứ trong túi sẽ được đưa tới phòng thí nghiệm pháp y.
Anh ngồi bệt bên bờ ao, cách đám người ồn ào một quãng không xa. Nghe nói đào được xác chết trong ao nhà họ Từ, có đến nửa thôn chạy ra xem thế nào, có người còn chủ động cung cấp thông tin, mồm mép tía lia, bảo Từ Vĩ nói là đi ra ngoài làm việc, thực chất là đi trốn.
A Kiều vẫn luôn đứng trên bờ ao, hôm nay cô đi giày mới, không muốn bị dính bùn đất. Cô nhẹ nhàng bước tới cạnh Hạng Vân Độc, nhìn anh vẻ khó hiểu: “Anh không vui à?”
Anh tìm lâu như thế, cuối cùng cũng tìm được, tại sao vẫn còn không vui chứ?
“Tôi vui lắm.” Anh ngẩng đầu, nhìn đồng nghiệp đưa những vật chứng đó về cục. “Đi thôi.”
“Không xem tiếp à?”
“Không xem.” Xử án, phán xét đều chẳng đến lượt anh lo, làm được tới bước này là đủ rồi.
A Kiều không hiểu nổi cảm xúc của Hạng Vân Độc nhưng cô không muốn ở lại chỗ bẩn thỉu, hôi thối này mãi. Cô vui vẻ đi cạnh Hạng Vân Độc. Đi được một lúc, cô đột nhiên lên tiếng, giọng đầy hâm mộ: “Lão Hàn nhất định rất vui.”
Bước chân Hạng Vân Độc khựng lại: “Anh ấy sẽ vui sao?”
“Đương nhiên là vui rồi!” Anh ta đã được minh oan, xác chết cũng được tìm thấy, sẽ có người tổ chức tang lễ, siêu độ cho anh ta, vậy là có thể đi đầu thai rồi. Bởi trước khi chết còn làm nghề tốt, không biết đã tích được bao nhiêu công đức, nhất định anh ta sẽ được đầu thai thật tốt.
Nghĩ đến chuyện những con ma khác đầu thai dễ như vậy, A Kiều vội nhắc nhở: “Anh đừng quên mình đã chấp nhận thực hiện nguyện vọng cho tôi rồi đấy!”
Từ xa, Hạng Vân Độc nhìn về phía những người đang đi đi lại lại, tán thành với lời nói của A Kiều, cũng đúng, bắt được hung thủ rồi thì nên vui mới phải: “Yên tâm đi, tôi không quên đâu.”
Tới khi Khương Thần định tìm Hạng Vân Độc, hỏi anh xem nói cho cùng vì sao lại biết được thi thể của Lão Hàn ở trong ao cá nhà họ từ, cậu tìm một vòng cũng không thấy Hạng Vân Độc đâu.
Mấy người đồng nghiệp cũng cảm thấy lạ. Dựa theo hiện trường, sớm muộn gì việc này cũng bị phát hiện nhưng trước mắt, nếu đưa ra kết luận thì vẫn còn hơi sớm.
Khương Thần lập tức nói: “Anh Hạng phát hiện ra đấy, anh ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, có cảm giác rằng Lão Hàn xảy ra chuyện ở ngay bến Trần Gia, thấy có gì đó không ổn nên mới gọi tôi tới.”
Ai cũng biết Hạng Vân Độc cố chấp với vụ này như thế nào, việc anh phát hiện ra manh mối cũng không có gì lạ.
Khương Thần gọi điện thoại cho Hạng Vân Độc. Đợi hồi lâu bên kia mới nhấc máy, Khương Thần nói luôn: “Anh Hạng, về cục với bọn em đi.” Nếu chuyện của Lão Hàn đã có kết quả, anh Hạng cũng nên trở lại thôi.
Hạng Vân Độc đưa A Kiều về Giang Thành, hai người đang ngồi trên xe khách: “Không, lúc nào cần lấy lời khai tôi sẽ tới sau.”
Anh dập điện thoại rồi hỏi: “Nguyện vọng của em là gì?”
A Kiều nhìn Hạng Vân Độc, mỉm cười.