Sợ!
Editor: Iris N
Ban đầu Trương Phong vốn định để Hạng Vân Độc đi, gã cho rằng Hạng Vân Độc còn chưa phát hiện ra mình.
Trốn chui trốn lủi khắp nơi cuối cùng mới tìm được một chỗ dừng chân ở Giang Thành. Chỗ trốn này rất thoải mái, gã không muốn bị bại lộ.
Lần trước gã đã giả thần giả quỷ dọa hai đứa sinh viên kia chạy mất dép, lần này cũng định giở trò cũ. Nếu kẻ này vẫn không chịu đi, gã sẽ đánh động một chút.
Gã chỉ cần làm kẻ này sợ chạy là được, tạo thêm một lời đồn về căn nhà từng xảy ra án mạng này sẽ càng không có ai dám tới.
Nhưng đúng vào lúc này, gã lại nghe thấy một giọng nữ yểu điệu, mềm như bông.
Đã lâu lắm rồi gã không được thưởng thức mùi vị của đàn bà.
Cảnh sát lùng sục khắp nơi, trọng điểm điều tra chính là những khách sạn nhỏ và phòng massage. Đúng là Trương Phong đã đến chỗ đó thật, đang cởi quần định làm thì cô gái trẻ kia tưởng họ tới bắt mại dâm, thấy có động tĩnh đã đuổi gã đi ngay.
Càng nghĩ tới đàn bà, bụng gã càng nóng như lửa đốt, ruột gan cồn cào, gần như đổi ý ngay lập tức.
Trương Phong suy đoán đây đại khái là một cặp đôi đang yêu nhau, tới ngôi nhà từng xảy ra án mạng này để tìm hiểu bí mật như mấy sinh viên hôm trước, đúng là vừa đúng lúc mỡ dâng miệng mèo.
Giết người đàn ông, giữ cô gái kia lại, chơi trò tình thú giữ căn nhà xảy ra án mạng này. Đến lúc cô gái đó nếm đủ mùi vị tình thú, gã sẽ để bọn họ trở thành một đôi ma uyên ương.
Đã lâu không nếm thử mùi vị kia, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cho bụng dưới của gã nóng rực. Gã nghĩ kể cả có làm lớn tiếng một chút thì ngưới dưới tầng cũng không dám lên xem thế nào.
Đợi gã chơi chán, bỏ đi rồi, chẳng biết đến bao giờ hai thi thể này mới có thể bị phát hiện.
Trương Phong còn đã nghĩ đến chuyện làm thế nào để cô gái kia kêu rên từng tiếng, gã siết chặt con dao trong tay, chuẩn bị chờ cô gái kia vào sẽ hành động.
Gã đã nhàm chán quá lâu, không được chơi trò gì vui, chỉ có thể ở đây buồn chết đến nơi rồi. Gã sẽ làm như lúc giết cô gái thứ ba, trói chặt bạn trai cô ta lại, để gã ta nhìn rồi lại bắt gã ta lựa chọn.
Trương Phong còn đang đắm chìm trong dư vị sung sướng của gã, dư vị còn chưa qua đi, gã đã ăn một đập.
Hạng Vân Độc xách chiếc ghế dựa trong phòng khách lên nện vào chỗ gã đang ẩn náu. Chân ghế đập vào đầu gã, khiến Trương Phong choáng váng.
Gã vốn tưởng người đàn ông này là loại người thường xuyên ngâm mình trong phòng gym, dù có luyện ra cơ bắp cuồn cuộn thì cũng chỉ được cái mẽ ngoài, căn bản chẳng được việc gì, không ngờ ngươi này biết võ thật.
Thế thì càng không thể để kẻ này đi được.
Trương Phong chưa hề đề phòng đã bị cho một đập, cầm hung khí trong tay lao lên. Hạng Vân Độc đã chớp được thời cơ, ra tay trước, sao có thể để gã phản công, chỉ có điều Hạng Vân Độc không có vũ khí, dưỡi dao quệt vào cánh tay anh, làm rách da.
Nhưng Trương Phong lại ăn một đấm. Lần này thì gã hơi sợ rồi, biết gặp phải thứ dữ, vội vàng giật lùi vào cạnh tường. Nghe thấy tiếng gọi của A Kiều bên ngoài càng lúc càng lại gần, nhe răng cười nhăn nhở với Hạng Vân Độc: “Bạn gái nhỏ của anh bạn chắc xinh lắm, tươi non chứ hả?”
Hạng Vân Độc tựa như không nghe thấy. Anh càng bình tĩnh bao nhiêu Trương Phong lại càng nôn nóng bấy nhiêu.
Đến lúc gã lại xông tới, Hạng Vân Độc đánh cùi chỏ, đoạt lấy dao, ném dao đi, bẻ quặt cánh tay Trương Phong ra sau lưng, ấn gã xuống mặt đất. Tất cả các động tác liền mạch lưu loát, đưa tay tới eo và lưng gã khám xét, tìm thấy một con dao găm được giấu bên eo Trương Phong.
“Anh giai, anh giai, em tới căn nhà xảy ra án mạng này để tìm hiểu bí mật thôi, kiểm tra địa điểm để chuẩn bị làm livestream ấy mà, người cùng nghề với nhau, anh tha cho em đi mà.” Trương Phong đổi giọng ngay lập tức, chỗ này tối om, người này chưa chắc đã nhìn rõ mặt gã, nói không chừng có thể thả gã ra.
Hạng Vân Độc không nói câu nào, từ lúc phát hiện ra nghi phạm cho đến lúc đè gã xuống đất cũng chỉ mất một thời gian ngắn. Anh lục soát lấy được hung khí trong ngươi gã ra, dùng còng tay khóa tay gã lại, định gọi mấy người Trương Thần tới đây.
Bọn họ đi mòn cả gót giày không tìm được, cuối cùng lại để anh tình cờ bắt gặp.
Ban đầu Trương Phong chỉ nghĩa Hạng Vân Độc là người biết võ thôi, vẫn còn hy vọng biết đâu mình gặp may nhưng vừa nghe thấy tiếng còng tay, gã đã biết anh là cảnh sát. Trương Phong vốn đang nằm bẹp lại vùng lên mạnh mẽ, Hạng Vân Độc đè một chân lên người gã mà gã còn có thể vặn vẹo nhổm dậy, tưởng rằng mình có thể thoát ra ngoài.
Hạng Vân Độc dễ dàng còng tay gã lại, thấy gã vẫn liên tục giãy giụa, thúc cùi chỏ vào lưng Trương Phong một cái, đẩy gã ngã rạp xuống mặt đất, lần này anh đánh cho gã co quắp cả người, mãi không động đậy lại được.
Vụ án này có ảnh hưởng xã hội rất xấu, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nghi phạm đã hãm hiếp và giết chết ba người phụ nữ, trên người ba người phụ nữ bị hại này đầy những vết bầm tím. Khám nghiệm tử thi cho thấy trước khi chết bọn họ đã bị hành hạ ở nhiều cấp độ khác nhau.
Nếu như trên phố xá sầm uất thì chưa chắc đã có thể bắt được gã nhưng ở trong cái nhà trống này, đánh nhau một chọi một mà còn có thể để gã chạy thoát thì thật có lỗi với nhiều năm đạt hạng nhất của Hạng Vân Độc.
“Hạng Vân Độc, anh ở trong nhà à?”
Từ lúc cô tới đến giờ, Hạng Vân Độc vẫn chưa nói tiếng nào, A Kiều không biết anh có phải ở trong này không.
Thực ra cô đã đứng trước cửa được một lúc rồi, chỉ có điều không dám đi vào.
Hạng Vân Độc không nhìn thấy nhưng cô lại nhìn thấy trước cửa có một vạch lấp lánh ánh vàng, vạch này chính là cấm chế nhưng cấm chế này càng lúc càng trở nên mờ nhạt, thấp thoáng lúc có lúc không, sắp đứt đến nơi.
A Kiều chắp hai tay định bái Bồ Tát, muốn thương lượng với Bồ Tát một chút, cái nhà vàng của cô còn đang ở bên trong kia kìa, nhỡ đâu bị người ta đánh vỡ thì sao, thế nào cô cũng phải vào xem thế nào.
Tập trung nhìn một lúc, Bồ Tát này dường như đã nhiều năm không được thờ cúng, cũng không có ai tới đây quét tước, tượng khắc bằng gỗ đã khô giòn, lại còn nứt ra một đoạn ở giữa, sương máu tụ lại càng lúc càng dày đặc.
Đám sương máu kia dường như có sinh mệnh, mở rộng với tốc độ kinh ngời, thứ bị trấn giữ trong này sắp phá tan gông cùm xiềng xích.
Trực giác mách bảo cho A Kiều có gì đó không ổn, là cái thứ ma quỷ nào mà hung ác đến độ phải làm phiền tới một vị Phật phải trấn giữ ở đây cơ chứ. Cô vô cùng lo lắng, quay vào trong gào lên: “Hạng Vân Độc, anh mau ra đây ngay!”
Nếu anh còn không ra, thứ bên trong đó sẽ xông ra đấy!
Hạng Vân Độc không hề phát hiện điều gì khác thường, anh còng Trương Phong lại, lúc này mới thở phào một hơi, chuẩn bị gọi cả đội tới, bắt được tội phạm rồi.
Thấy A Kiều ở bên ngoài càng gọi càng tỏ ra lo lắng, anh trả lời một câu: “Tôi không sao, đừng lo.”
Nhân lúc Hạng Vân Độc mất tập trung, Trương Phong nỗ lực gồng lên nhưng gã vẫn không thể bò dậy, chỉ có thể lăn tới cạnh tường, một tiếng động giòn tan vang lên, đầu gã đụng vào một thứ gì đó ở góc tường, vội vàng lăn sang một bên, hóa ra là cái lư hương.
Theo âm thanh này, tượng Phật được đặt bên ngoài cũng đổ xuống, tượng khắc gỗ vốn đã rạn nứt vỡ thành hai nửa, lư hương dùng để thờ cúng trước tượng Phật cũng đổ ra, tro hương bị gió thổi tan bay đầy mặt đất.
Vạch vàng mờ nhạt trước cửa giờ đã biến mất hoàn toàn, làn sương máu dường như đang lan tỏa ra xung quanh, đầu tiên chỉ lặng lẽ thăm dò, phát hiện ra rốt cuộc đã chẳng có gì có thể giam cầm được nó, nó lập tức bùng ra.
A Kiều vốn kính sợ Bồ Tát, không dám cất bước đi vào, Bồ Tát đã ngã xuống, cô cắn răng chạy vào trong, giữ chặt lấy Hạng Vân Độc: “Đi mau!”
Hạng Vân Độc còn tưởng rằng cô đang sợ Trương Phong, an ủi cô: “Không sao, tôi bắt được gã ta rồi.”
Bởi Trương Phong vừa gây ầm ĩ như thế, Hạng Vân Độc đưa tay ra bẻ quặt cánh tay gã, Trương Phong nằm trên mặt đất đau đớn gào khóc, rốt cuộc không còn sức mà bò dậy nữa, Hạng Vân Độc đạp cho gã một đạp,
Hạng Vân Độc đã đọc hồ sơ vụ án này, những người phụ nữ bị hại đều phải trải qua đủ các kiểu tra tấn khác nhau, đến phiên chính gã thì chỉ có bẻ tay một cái đã không chịu nổi rồi.
A Kiều lo lắng đến mức không chờ nổi nữa, cô ôm chặt lấy Hạng Vân Độc, định kéo anh ra ngoài. Thế mà Hạng Vân Độc lại bị cô kéo đi thật, A Kiều mạo hiểm sử dụng sức mạnh nhưng còn chưa kịp ra tới cạnh cửa thì cửa đã bị đóng sầm lại.
Toàn bộ căn nhà lập tức trở nên lạnh lẽo, không khí tràn ngập mùi máu tươi, thứ kia xuất hiện rồi.
Kẻ đầu tiên thét lên thảm thiết chính là Trương Phong, Hạng Vân Độc quay đầu lại, thấy ở giữa nhà, ở nơi vốn là chỗ thi thể của người bị hại nằm, một cụm sương mù dần dần xuất hiện, từ từ ngưng tụ thành hình người.
Trong phòng bếp cũng có tiếng động truyền tới, có một bóng người khác bay ra từ bên trong.
Một người đàn ông, một người phụ nữ.
Ban đầu bọn họ còn chưa có hình dạng rõ ràng, thân thể như sương mù nhưng càng tời gần lại càng nhìn được rõ hơn, khuôn mặt và dáng người dần lộ ra.
Hạng Vân Độc vừa nhìn thấy hai gương mặt này hôm qua trong bức ảnh chụp người bị hại nằm trong hồ sơ vụ án giết cả nhà phủ đẩy bụi ở cục cảnh sát.
A Kiều và Hạng Vân Độc đang đi trên lối nhỏ dẫn từ phòng khách ra cửa, “bà chủ nhà” đã đi từ trong bếp ra, Hạng Vân Độc bảo vệ A Kiều, lui từng bước một về phía sau, lùi về tận giữa phòng khách.
Bỗng có tiếng lạch cạch phát ra từ dưới sô pha, có một bàn tay trẻ con vươn từ trong đó ra, “Bẹp” một tiếng đập vào sàn nhà, để lại một dấu tay mập mạp.
Trương Phong lập tức ngã xuống bên cạnh sô pha, gã trợn mắt, hoảng hốt nhìn con ma trẻ con bò từ trong đó ra.
Gã ở đây mười mấy ngày bình an vô sự, chẳng có chuyện gì xảy ra, thấy mấy lời đồn ma quỷ trên mạng chỉ khịt mũi coi thường, đám ma quỷ này, lúc còn sống còn bị kẻ khác làm thịt, chết rồi thì làm được cái rắm gì.
Người xưa nói rất đúng, người mà ác thì đến ma còn phải sợ.
Thấy thằng bé nhe hàm răng trắng hếu về phía gã, Trương Phong trợn mắt, ngất lịm.
Ba con ma này đều có màu đỏ sẫm, thân thể tơi tả, mắt ánh lên ánh sáng đỏ quạch. Trước kia A Kiều từng nói với Hạng Vân Độc, ma cũng cần thể diện, giờ cô quyết định rút lại những lời này.
Lúc chết trông thế nào thì lúc thành ma cũng trông như thế. Trước khi chết hẳn, ba người này đã bị treo lên cho chảy máu đến chết, cổ bị kéo dài ra, đầu vẹo sang một bên.
Nếu chỉ một con ma trông thế thôi đã kinh lắm rồi, đằng này ba còn cùng vẹo đầu...
A Kiều sợ hãi “Ô” lên một tiếng, rúc vào ngực Hạng Vân Độc.
Hồn ma của ba người nhà này đã bị trấn áp lâu lắm rồi, vẫn còn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng bản năng của bọn chúng là không để cho hai người kia rời khỏi căn nhà này.
Bố, mẹ và một đứa con trai, không mất tay thì mất chân, xương cốt thằng bé còn non nớt, bị thương nặng hơn cả, đầu gần như đã lìa khỏi cổ, nên đứng dậy trông cũng không ra hình người.
Bồ Tát trấn trong tòa nhà này quả là ghê gớm thật, ba người bọn họ vừa mới hóa thành lệ quỷ đã bị phong ấn ở đây. Bị giam nhiều năm như thế, đến người còn không chịu được, nói gì ma quỷ.
Người làm phép có lẽ chỉ hiểu biết nửa vời, không tiêu tán oán khí của bọn họ mà là trấn áp một cách bạo lực, ba con lệ quỷ này đói khát nhiều năm, thấy mùi máu đã xông ra.
Nhưng ba người bọn họ không xông tới trước mặt Hạng Vân Độc, chỉ dùng sáu lỗ máu nhìn chằm chằm Hạng Vân Độc và A Kiều một lúc rồi cùng bổ nhào vào người Trương Phong. Gã bị đập đầu rách da, máu đang chảy ra ngoài.
Chỉ một lỗ nhỏ như thế làm sao đủ ăn, thằng bé cắn một miếng lên cánh tay Trương Phong rồi hút máu.
Trương Phong khi nãy còn hùng hổ khỏe mạnh như thế mà giờ nhìn bằng mắt thường cũng thấy gã bắt đầu rũ hẳn ra.
“Ai!” A Kiều vẫn rúc đầu trong ngực Hạng Vân Độc, sợ hãi kêu lên một tiếng, lệ quỷ từng nếm máu con người thì càng khó đầu thai hơn.
Sở Phục có thể đi theo nàng như thế này là bởi khi sau chết, mọi oán hận của nàng ta đều tập trung trên người Lưu Triệt nhưng một con ma nhỏ bé như nàng ta làm sao có thể đến gần vị đế vương được thần Dạ Du che chở. Tuy là một con ma oán hận nhưng nàng ta không giết người, nếu không đã bị kéo vào tầng mười tám ở địa ngục rồi.
Đứa bé trai đã mất thần chí, sau không biết bao nhiêu ngày đêm bụng đói như lửa đốt, hút được một ngụm máu này, đến răng sữa cũng trở nên sắc nhọn hơn hẳn, đâm ngập vào cánh tay Trương Phong.
Hạng Vân Độc sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Đến cả A Kiều cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lệ quỷ hại người chứ nói gì Hạng Vân Độc, phản ứng đầu tiên của anh là phải đưa A Kiều ra khỏi đây trước.
Nhân lúc mấy con ma kia đang ăn uống say sưa, anh ôm lấy A Kiều, định đưa cô ra cửa.
Ma nữ vốn đang nằm bò hút máu, nghe thấy tiếng động bèn nhìn sang, chóp mũi nhúc nhích, nhìn về phía A Kiều. A Kiều là vật âm nhưng lại có thể bồi bổ hồn phách của ả.
Hốc mắt ả đã không còn mắt nữa, chỉ có hai lỗ máu nhìn trừng trừng, khiến A Kiều nhớ tới ánh mắt mình mỗi lần nhìn cá tôm thịt nướng, cô trốn sau lưng Hạng Vân Độc, ôm eo anh: “Phật châu Phật châu!”
Lúc kinh hoàng sợ hãi, cô vẫn không quên bùa hộ mệnh này, Phật châu xin được ở chùa Thông Huyền. . Xin ủng hộ chúng tôi tại -- T RUMtruyen. n e t --
Hạng Vân Độc chưa bao sợ phải đánh nhau với con người. Đến những tội phạm giết người như Trương Phong mà gặp phải anh cũng chỉ đánh mạnh một chút là được, nhưng đối với ma quỷ, anh cũng không biết phải đánh như thế nào.
Trương Phong đã tỉnh lại, bản năng của con người chính là tìm mọi cách để sinh tồn. Cánh tay gã bị cắn nhưng chân vẫn còn hoạt động được, nhưng gã giãy giụa thế nào, đá chân khắp nơi cũng không đá trúng được thực thể nào cả. Hạng Vân Độc nhìn vậy đã biết công kích vật lý thông thường chẳng có tác dụng gì với ba con ma này.
Nếu như không có tác dụng thì không thể đối đầu với chúng được, huống hồ sau lưng anh còn có A Kiều.
Lúc còn sống, A Kiều cũng chưa đánh nhau với người bao giờ, đến lúc chết rồi cũng có đánh nhau với ma đâu, làm gì đã trải qua chuyện như thế này. Thấy hai con ma kia đến cả đồng loại cũng không tha, cô ôm chặt eo Hạng Vân Độc, nhắm tịt mắt lại.
Có A Kiều bám chặt trên người nhưng hành động của Hạng Vân Độc vẫn không chậm chạp chút nào, cô nhẹ như không có trọng lượng. Thấy ma nữ lao về phía này, anh vung một nắm đấm, thế mà lại có thể đánh vào ma nữ, khiến ả phải lùi lại vài bước, ngã xuống đất.
Cổ tay vừa đánh vào ma nữ đeo chuỗi Phật châu của chùa Thông Huyền.
Nắm đấm này của Hạng Vân Độc như đánh vào bông nhưng lại khiến ma nữ ngã xuống đất. Anh lắc lư nắm đấm, phải nghĩ cách chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này thôi.
Ma nữ bị thương, miệng phát ra tiếng gào rống nghẹn ngào, dẫn chồng ả ta tới đây.
Người một nhà chết rồi cũng vẫn yêu thương nhau, ngay cả con ma trẻ con kia đang cắt chặt vào cánh tay Trương Phong cũng nhả ra, chạy ra giúp mẹ nó với một cái miệng nhoe nhoét máu.
Ma nam hét lên một tiếng với con trai mình, con ma trẻ con dùng cả tay lẫn chân bò tới trước cửa, xoay người nằm ra đó, nhìn A Kiều trừng trừng.
A Kiều không quan tâm Hạng Vân Độc có nghi ngờ hay không nữa, cô hét tên Sở Phục lên nhưng Sở Phục vẫn còn ở trong huyết ngọc, ngủ li bì.