Thi triển!
Editor: Iris N
Bọn họ làm sao mà nghĩ ra nổi vật chứng cuối cùng lại được tìm thấy trong nhà Cận Vệ Đông.
Cận Dương không phải bị đuổi ra khỏi nhà, hắn ta chủ động xin đi.
Hắn ta đã thành niên, hắn ta cần một khoảng không gian riêng biệt, Cận Vệ Đông mua nhà cho con trai, con như là phần thưởng cho việc hắn ta thi đỗ đại học. Tài sản của ông ta sau này cũng là của con trai, so với mua muộn, mua sớm còn tiết kiệm được nhiều tiền hơn.
Nhưng làm nội thất, để cho bay mùi sơn cũng phải một năm, Cận Dương vội vã không muốn chờ đợi, đòi ra ngoài, hắn ta đã nhẫn nại lâu lắm rồi.
Giang Tụng Di cố gắng hết sức để thoát khỏi sự ảnh hưởng của Cận Dương, không muốn tiếp tục sống dưới ánh mắt đáng sợ ấy nữa, vậy nên bà ta đề nghị thuê nhà: “Trường của Dương Dương cũng xa, làm sao mà thằng bé có thể ở chung với bạn học được? Dương Dương nhà chúng ta thích sạch sẽ như vậy.”
Cận Vệ Đông thấy rất có lý, lập tức đồng ý thuê nhà, còn bảo phải thuê người giúp việc định kỳ cho Cận Dương, sợ hắn ta ở bên ngoài vất vả.
Chỉ có thể như thế, lần nào Giang Tụng Di cũng chỉ có thể dùng cách này để đạt được mục đích mình mong muốn.
Việc thuê nhà, dọn nhà đều là do bà ta dốc hết sức mới hoàn thành.
Bà ta không ngờ sẽ trùng hợp đến thế, lại thuê ngay căn nhà cạnh nhà cảnh sát.
Bà ta sửa soạn lại đồ đạc của Cận Dương rồi chuyển đến căn hộ 1801, phòng của Cận Dương thì bà định sửa lại, mười mấy năm, cuối cùng cũng có thể sống những tháng ngày không bị ảnh hưởng.
Hóa ra muốn thực sự không bị ảnh hưởng thì phải rời xa hai cha con nhà này.
Oán khí trên chiếc bút máy này giống với oán khí phát ra từ Vương Hạo lúc hóa thành lệ quỷ, Hạng Vân Độc chỉ cần nhìn qua đã nhận ra.
Không cần khám nghiệm, anh đã biết thứ này thuộc về Vương Hạo.
Cận Vệ Đông ngồi trong phòng thẩm vấn, ánh mắt ông ta nhìn Hạng Vân Độc tựa như đang nhìn một kẻ điên, ông ta cũng biểu đạt như thế: “Anh điên rồi à?”
Hạng Vân Độc nhìn ông ta, đang định ra ngoài, Cận Vệ Đông đột nhiên nhảy dựng lên, ông ta xông tới định ôm lấy Hạng Vân Độc, ông ta thậm chí còn rống lên: “Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người.”
Lúc thực thi pháp luật, đúng là Hạng Vân Độc đã từng gặp loại người này, lúc bắt tội phạm ma túy, mại dâm thể nào cũng có vài tên như thế, cứ như thể làm ầm ĩ mấy câu thì bọn họ sẽ sợ hãi, không dám bắt người nữa vậy.
Hạng Vân Độc giơ hai tay lên, cố hết sức để không tiếp xúc với thân thể Cận Vệ Đông, ông ta khác với những kẻ bị tình nghi, đồng nghiệp bên ngoài lao và kéo Cận Vệ Đông ra.
Khương Thần sôi máu, lực tay cũng lớn, kéo rơi cả cặp kính của Cận Vệ Đông, kính mắt quẹt vào mặt ông ta, vạch thành một vết xước dài.
Cận Vệ Đông cảm thấy mặt nóng rát đau đớn, nhưng ông ta chỉ vào mặt bọn họ: “Các người chờ đấy, các người chờ đấy, các người vu oan cho con tôi...”
Nói còn chưa dứt lời, ông ta đã bị người khác kéo ra ngoài để lấy lại bình tĩnh.
Tiểu Chu thở dài: “Đấy, em đoán là sắp bảo chúng ta dùng bạo lực để thực thi pháp luật, đúng là đau đầu.”
Khương Thần vẫn tức ra mặt, còn chưa nguôi, đã nhìn Hạng Vân Độc: “Anh Hạng, trực giác của anh khủng quá đi mất.”
Trực giác của Hạng Vân Độc vẫn luôn nhạy bén hơn so với bọn họ, có rất nhiều lần bằng chứng mấu chốt để phá án toàn được tìm ra dựa vào sự cố chấp không thể giải thích nổi của anh.
Hạng Vân Độc nhếch môi hơi mỉm cười, giờ mới phát hiện mặt mình đã bị cào một nhát, móng tay của Cận Vệ Đống đúng là kinh thật, anh đưa tay lên sờ, đầu ngón tay hơi dính máu.
Tiểu Chu hỏi: “Có muốn bắt ông ta lại không? Tội tấn công cảnh sát!”
Hạng Vân Độc lắc đầu: “Làm việc quan trọng trước đã.” Người cha không chịu tin con mình là tội phạm là chuyện thường ở đời, không thể khiến truyền thông tiếp tục đoán mò, quan trọng nhất là phải xử lý vụ án đã.
A Kiều là anh hùng bí mật cung cấp manh mối, cô ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng của Hạng Vân Độc, chỗ cạnh tường đã sắp trở thành thế giới nhỏ của riêng cô, có ghế tựa thoải mái, còn có cả một hộp đựng đồ ăn vặt.
Cái hộp kia vừa vơi đi, Hạng Vân Độc đã lại bổ sung đồ vào để chắc chắn dù cô có tới lúc nào đi chăng nữa thì cái hộp vẫn cứ đầy.
Cả văn phòng mừng vui khôn xiết, vụ án cuối cùng cũng có chuyển biến lớn, A Kiều ngồi trong góc phòng nhìn bọn họ vui mừng. Cô có thể nhìn thấy khi những người này có được niềm vui từ trong đáy lòng, trên người sẽ có một màn sương màu ngọc trai nhàn nhạt.
Trái ngược với ác niệm, đây là thiện niệm.
Hạng Vân Độc đi tới, nụ cười của A Kiều tắt ngấm, cô chăm chú nhìn vết thương trên mặt Hạng Vân Độc: “Đây là ai làm?”
Nhìn như gà mẹ che chở gà con, cứ như thể chỉ cần Hạng Vân Độc nói một tên người ra, cô sẽ lập tức lao ra ngoài đánh cho kẻ kia một trận.
Hạng Vân Độc cười, anh vỗ nhẹ lên đầu A Kiều: “Anh không sao.”
Anh không chịu nói thật, sẽ có người nói, Khương Thần bức bối, thuận miệng nói ra luôn. A Kiều vốn đã định buông tha cho Cận Vệ Đông, nếu thế thì để cho ông ta nếm thử sức mạnh của hình phạt rút lưỡi dưới địa ngục trước đi vậy.
Cô ra khỏi cục cảnh sát, đi tìm Cận Vệ Đông.
Quả nhiên, Cận Vệ Đông vừa ra khỏi cổng đã bắt đầu tìm truyền thông, căn bản ông ta cũng là người đàn ông trung niêm có học hành, có địa vị xã hội nhất định, nhưng giờ đây tóc tai ông ta rối bù, mặt mày uể oải, bọng mắt sung lên, trên mặt còn có vết thương do bị kính quẹt vào.
Ông ta hẹn truyền thông chụp ảnh cho ông ta, than khóc kể lể lên án cảnh sát sử dụng bạo lực để thực thi pháp luật như thế nào, còn bắt nạt một “ông già” là ông ta ra sao.
Một người trong số họ bước tới hỏi ông ta: “Còn gì khác không? Những thứ đó hết hot rồi.”
Nhất là cái anh cảnh sát họ Hạng kia, bọn họ đào mãi lại phát hiện ra cha anh cũng là cảnh sát, lại còn hy sinh vì nhiệm vụ, anh học ở trường cảnh sát bao nhiêu năm toàn có thành tích xuất sắc, sau này tham gia công tác cũng căn bản không có điểm đen nào, ngoại trừ lần kỷ luật năm nay, nhưng vụ này cách đây không lâu đã được đưa tin rồi, khi ấy còn đắp nặn người phá được vụ án giết hại cảnh sát là Hạng Vân Độc thành anh hùng, ai cũng còn nhớ, giờ mà lật lọng thì quá là tự vả vào mặt mình.
Bọn họ còn định tới Kim Cốc Ngự Thự phỏng vấn con gái của cảnh sát hài, bị cô bé kia hằm hằm tức giận đuổi ra ngoài. Đội trưởng đội bảo vệ ban đầu còn khá lịch sự với bọn họ, vừa biết bọn họ tới tìm tin xấu về Hạng Vân Độc, khuôn mặt trẻ măng đã tức đỏ cả lên, đuổi hết bọn họ ra khỏi khu nhà.
Cận Vệ Đông ngồi đờ ra đó, ông ta không ngờ nhanh như vậy mấy thứ này đã chẳng ăn thua gì nữa.
Phóng viên thúc giục ông ta: “Nếu như tiếp tục viết chuyện này thì cũng được cơ mà độ hot sẽ giảm.”
Cận Vệ Đông suy tư một hồi, cuối cùng nói.
“Con trai tôi từ nhỏ đã không có mẹ, công việc của tôi rất bận rộn, bình thường không thể quan tâm chăm sóc cho nó, nhiều năm như thế, mẹ kế của nó không quan tâm đến nó, vừa có chuyện đã đòi ly hôn với tôi.”
Đây là lá bài cuối cùng ông ta đánh ra.
Mẹ kế, trẻ nhỏ.
Truyền thông vừa nghe thấy vậy đã giống như bày sói ngửi thấy mùi máu, ồ ạt xông lên, mấy người viết bài được Cận Vệ Đông chi tiền thuê liên tục soạn bài, xây dựng hình tượng của Cận Dương thành một đứa trẻ từ nhỏ đã sống dưới bạo lực lạnh.
A Kiều đứng bên ngoài cửa kính. Cô nhìn thấy lúc Cận Vệ Đông nói ra những lời này, sương đen bay ra từ miệng ông ta, hết đợt đến đợt khác, quấn quanh cổ ông ta, từ từ ngưng tụ lại.
A Kiều lắc đầu, chẳng lẽ ông ta không biết những lời nói này của ông ta mang theo ác niệm lớn chứng nào sao?
Tuy chẳng cần cô phải ra tay, ác niệm này sớm muộn gì cũng phản phệ lại ông ta, nhưng A Kiều vẫn muốn lấy lại công bằng cho bạn trai mình. Cô vung tay lên, làm một pháp thuật nhỏ, vòng sáng chui vào tai Cận Vệ Đông, đầu ông ta vô thức giật giật.
Từ hôm nay trở đi, chỉ cần ông ta khép mắt lại đi ngủ, trong mơ sẽ nghe thấy tiếng ma quỷ khóc lóc, bóng dáng của ba người trong gia đình kia sẽ vươn tay về phía ông ta, túm ông ta vào địa ngục, bắt ông ta đền mạng.
A Kiều thoải mái tưởng tượng một hồi, rất hài lòng với pháp thuật nhỏ mình vừa thi triển, quay người nhảy chân sáo ra khỏi đó.
Cận Dương bị thẩm vấn, lần này người thẩm vấn hắn ta là Cung Luật.
“Chiếc ô tô này là tôi ăn trộm.” Cận Dương nhìn chứng cứ được đem ra, lạnh lùng nói.
Từ bên ngoài tấm kính, Hạng Vân Độc nhìn hắn ta, bóng đen trên người hắn ta rõ ràng đã bị bắt lại, nhưng mới vài ngày ngắn ngủi, đã có một bóng ma khác ngồi trên vai hắn ta.
Bóng ma này đã mọc ra hai cẳng chân dài, trông như thể một con khỉ ngồi vắt vẻ trên cổ Cận Dương.
Cận Dương đã biết bày cái vẻ mặt kia trước mặt cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng hắn ta cũng đã bỏ mặt nạ ra, sử dụng bộ mặt thật của chính mình: “Tôi thích trộm đồ.”
“Tôi không có mẹ, mẹ kế đối xử với tôi rất tệ, tôi hâm mộ tất cả những gia đình hạnh phúc vậy nên mới ăn trộm đồ của gia đình kia.”
Giống như cha mình, hắn ta cũng bắt đầu đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Giang Tụng Di, đây là một hình tượng nhân vật có sẵn mà mọi người đều có thể hiểu và tiếp nhận, thậm chí còn gắn với những tưởng tượng đầy ác độc —— “Mẹ kế“.
“Tôi mong mình có thể quay lại lúc 4 tuổi, lúc mẹ vẫn chưa bỏ tôi lại mà đi.” Cận Dương như nhớ lại, “Lúc em ấy tổ chức sinh nhật còn cho tôi miếng bánh kem.”
Cung Luật lập tức hiểu ra, hắn ta đang nói về Vương Hành Hành.
“Cậu bé và mẹ em ấy cùng tới, rủ tôi cùng chơi với em ấy một lúc, tôi bèn ăn trộm chiếc ô tô đồ chơi của em ấy.”
Cận Dương bịa chuyện, đây là việc hắn ta giỏi nhất.
Cung Luật vừa nhìn ánh mắt hắn ta đã biết đây là một trận đánh dài, định từ từ mài mòn hắn ta bèn đứng dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn, để hắn ta lại đó, đứng bên ngoài tấm kính quan sát hắn ta.
Cận Dương không hề tỏ ra nôn nóng khó chịu chút nào, hắn ta ngồi rất bình yên, gục đầu xuống, gần như hoàn toàn không nhúc nhích.
Một giờ sau, Cung Luật lại vào phòng thẩm vấn, anh ta lấy mấy tờ bản thảo đã đóng dấu ra: “Chúng tôi tìm thấy một văn kiện trong máy tính của anh.”
Đó là đoạn Cận Dương miêu tả “Ả Mèo” và “Hai Gã Thỏ Song Sinh”, từ quần áo đến diện mạo đều có thể nhận ra được là ai.
Cận Dương ngẩng đầu, hắn ta mong đợi cả một giờ, cuối cùng bọn họ cũng chỉ lấy ra được cái này: “Tôi là tác giả, từ nhỏ tôi đã bộc lộ năng khiếu sáng tác, tôi quen tìm tư liệu sáng tác từ trong đời sống hiện thực rồi.”
Cung Luật không hỏi lại, anh ta lại đi ra ngoài.
Cận Dương bắt đầu bực bội, những thứ bọn họ tìm được toàn là mấy thứ vô dụng, sau đó hắn ta lại bắt đầu chờ đợi, lần này thời gian còn dài hơn so với khi nãy, tận hơn hai tiếng trôi qua.
Cung Luật lại đi vào lấy nữa, lấy hoa tai ngọc trai ra.
Lần này anh ta lại ra ngoài, sau mấy giờ mới lại đi vào, Cận Dương vừa đói vừa khát, còn chịu đựng sự tra tấn về mặt sinh lý, đến tận giờ hắn ta còn chưa vào WC lần nào.
Bên ngoài tấm kính, mấy người Hạng Vân Độc ăn mì gói, vừa ăn vừa quan sát hắn ta.
Cuối cùng, Cung Luật đi vào, người đầy mùi mì gói, anh ta nói với Cận Dương, “Thầy dạy ngữ văn hồi cấp 2 của anh có phải họ Trương không?”
Cận Dương nhìn anh ta.
“Ông ta chính là người dẫn dắt anh đi vào con đường sáng tác, còn từng khen anh có năng khiếu sáng tác, ông ta đề nghị anh và những người khác tháng nào cũng viết một mẩu truyện nhỏ để nộp lên.”
“Ông ta là một người thầy rất chuyên nghiệp, giữ lại hết những tác phẩm của học sinh, ông ta nói sau này nếu có một người, trong các anh có người thành danh sẽ là một chuyện khiến ông ta vô cùng tự hào.”
Vốn Cung Luật định lấy bút máy ra, nói với hắn ta vật chứng này đã được khám nghiệm và tìm được DNA nhưng bọn họ lại mới nhận được manh mối mới do một người dân nhiệt tình cung cấp.
Thầy Trương này đã mang một tập bản thảo mới.
Đó là bản thảo đầu tiên mà Cận Dương chưa đăng công khai lần nào《Căn hộ số 04 》, bản viết tay, chữ viết còn rất non nớt, trong đó miêu tả hoàn chỉnh vụ án mưu sát kia.
“Anh rất thông minh, anh từng miêu tả chi tiết vụ án mưu sát trong căn hộ 1804, nhưng trong mỗi câu chuyện mình viết ra, lúc nào anh cũng xóa đi một chi tiết nào đó, ngoại trừ câu chuyện đầu tiên anh viết ra.”
Lần đầu tiên hắn ta viết nên câu chuyện này không có kỹ thuật, không biết che giấu, viết hết từ đầu đến cuối, bao gồm cả trình tự và thủ pháp giết người.
Trong đó còn có cả những chi tiết cảnh sát chưa bao giờ công bố.
Phải cảm ơn truyền thông Internet truyền bá khắp nơi, cũng phải cảm ơn đáng người viết trên WeChat mà Cận Vệ Đông đã thuê.
Thầy Trương vừa mới học được cách dùng smart phone, ông ta đã về hưu, báo chí chính thống của nhà nước không đưa tin, loại báo mới ông ta không để ý, nhưng ông ta lại dùng WeChat. Ông ta mở bài viết trên WeChat ra xem, xem ảnh đăng kèm liền nhận ra tác giả tiểu thuyết kinh dị bị nghi ngờ phạm tội này chính là học sinh cũ của mình.
Thầy Trương tìm ra bản thảo. Nhiều năm như thế, có học sinh viết truyện tình yêu, có học sinh viết truyện khoa học viễn tưởng, cũng có học sinh viết mấy câu truyện kì quái mà ông ta đọc cũng không hiểu nổi, nhưng ông ta vẫn nhớ tiểu thuyết kinh dị của Cận Dương.
“Đúng là từ khi còn nhỏ anh đã bộc lộ năng khiếu sáng tác.”
Có bút máy, ngoài ra còn có bản thảo như thể đang tự thuật này, cuối cùng có thể kết tội Cận Dương được rồi.
Hắn ta khoe khoang, cuối cùng thất bại do khoe khoang. Cận Vệ Đông kỳ vọng dùng Internet để khống chế dư luận, cuối cùng tự nhận hậu quả xấu.
Hai bằng chứng không thể chối cãi cuối cùng cũng đưa được Cận Dương ra trước công lý. Sau mấy đêm liên tục bận rộn, cuối cùng bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút.
Khương Thần hỏi: “Vụ này còn trên hot search không?”
Tống Phương click chuột mở ra nhìn, chị bật cười, lắc đầu: “Không,“, cô kéo con chuột xuống một đoạn cũng không thấy tin gì liên quan đến vụ án của Cận Dương: “Có cô sao nữ nổi tiếng mang thai.”
A Kiều đứng trước cổng cục cảnh sát chờ Hạng Vân Độc, Hạng Vân Độc cởi chiếc áo khoác đầy mùi khói thuốc ra, vắt lên vai, cầm tay A Kiều đưa cô về nhà.
A Kiều gọi một suất cơm thịt vịt lớn ở đầu ngõ để mang về, còn định đặt một đống đồ ăn nhanh để ăn mừng. Thi thoảng cô lại đưa mắt nhìn râu trên cằm Hạng Vân Độc, đưa tay ra định sờ xem sao.
Hạng Vân Độc về phòng tắm rửa, A Kiều vào phòng mình thay quần áo. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Liễu Vạn Thanh ngồi ở mép giường.
Cô đóng cửa đánh sầm một cái, hạ giọng thật thấp: “Anh, sao anh lại đến nhà tôi thế!”
Nhìn kỹ cô mới thấy trên đùi Liễu Vạn Thanh có phủ một tấm vải lông màu trắng, tấm vải lông kia thoạt nhìn rất mềm mại mượt mà. A Kiều vừa dứt lời, tấm vải lông đã nhấc đầu dậy, một đôi tai hồ ly bật ra.
“Đây là, đây là Hồ Dao sao?”
“Tấm vải lông” bi phẫn kêu ngao một tiếng dài.