A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 65: Chương 65: A Kiều hôm nay trừng trị kẻ ác không?




Trừng trị!

Editor: Iris N

Người ở khu này đa phần đã dọn đi, cả khu đều thuộc diện giải tỏa, đều phải phá hủy di dời, việc này đã tiến hành được một nửa, trên mặt đất đầy gạch vỡ, đường rất khó đi.

Hơn nữa điện nước cũng đã bị cắt để giục những kẻ còn ở ì ra đó chưa chịu đi mau chóng chuyển nhà.

Mấy đứa trẻ này bị nhốt ở đây đã hơn nửa năm, không biết mẹ bọn trẻ ở đâu, cha bọn trẻ cứ mấy ngày lại mang một nồi cơm tới, ba đứa trẻ ăn uống tiêu tiểu đều chỉ trong một gian phòng này.

Mùi khai thối nồng nặc bị cánh cửa sổ chặn lại, mấy đứa trẻ cũng không dám kêu cứu, rúc vào một chỗ, chăm sóc cho nhau như những con thú nhỏ, đứa lớn cho đứa nhỏ ăn cơm uống nước.

Hiện giờ trời mát nên còn đỡ, tầm tháng bảy tháng tám nóng bức mùi hôi thối càng đáng sợ, nhân lúc "bố" không ở nhà, ba đứa trẻ lén mở cửa sổ cho thoáng, nằm cạnh nhau, thoạt nhìn giống như chết rồi.

Ma nữ đã phát hiện ra mấy đứa như thế. Sau khi chết, thần hồn cô ta phiêu đãng, lúc bay tới khu này đã nhìn thấy mấy đứa trẻ từ ngoài cửa sổ.

Bọn trẻ rấ ngoan và nghe lời, chúng năn nỉ ma nữ dẫn chúng chạy trốn nhưng ma nữ căn bản không phải người sống, vừa đến gần cục cảnh sát và người mặc cảnh phục thì thần hồn đã bị thiêu đốt, đến báo cảnh sát cũng chẳng nổi, nói gì đến việc đưa mấy đứa trẻ chạy trốn.

Ma nữ đành phải ở lại bên cạnh trông mấy đứa trẻ, đêm nào cũng nói chuyện với chúng, đáng lẽ ra từ bảy tám ngày trước cha chúng đã phải tới đưa cơm nhưng hắn ta không tới.

Ma nữ bèn đi khu hỏa táng ở nhà tang lễ, lợi dụng lúc người ta làm lễ hỏa táng, nhặt một ít tiền âm phủ rồi nhân lúc trời tối để tới chợ đêm mua tạm chút thức ăn nước uống cho chúng.

Lần nào cũng thế, ba đứa trẻ ăn xong sẽ vứt vỏ bọc ra ngoài cửa sổ, cô ta vừa gõ cửa sổ, bọn trẻ bèn mở cửa sổ ra.

Nếu không gặp được A Kiều và Hạng Vân Độc, cô ta thực sự không biết làm thế nào để chăm sóc được mấy đứa trẻ này nữa.

A Kiều nghe xong mắt đã nhòa lệ, cô khịt mũi, suýt nữa là khóc.

Hạng Vân Độc đưa tay gõ lên kính cửa sổ: "Các bạn nhỏ, chú là chú cảnh sát đây, các cháu mở cửa sổ ra được không?" Không biết mấy đứa trẻ này có bị thương hay không.

Ba đứa trẻ nghe thấy tiếng Hạng Vân Độc lại càng sợ hai, hoảng sợ rúc vào nhau, cố gắng náu mình trong góc tường, không ai dám động đậy, không ai dám lên tiếng.

A Kiều bước tới, khẽ an ủi mấy đứa trẻ: "Đừng sợ, bọn chị là người tốt." Và ma tốt.

Giọng nói xa lạ khiến mấy đứa trẻ càng sợ hãi, chúng không kiềm chế được run lên bần bật, trong phòng vọng ra tiếng xích sắt va vào nhau. Hạng Vân Độc lo mấy đứa trẻ tự làm mình bị thương, kéo A Kiều lùi ra sau một bước, ra hiệu cho ma nữ đi lên nói chuyện.

Ma nữ bay tới, cô ta nói: "Chị tìm được người tốt, họ sẽ giúp các em, đừng sợ."

Lời nói của cô ta có tác dụng hơn cả Hạng Vân Độc lẫn A Kiều, ba đứa trẻ trong phòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên "Chị ơi", sau đó hé mở cửa sổ ra.

Trong phòng chẳng khác gì bãi rác, trên đất trải đầy giấy báo và vải rách, mùi hôi thối nống nặc bay ra, Hạng Vân Độc bước ra xa một chút gọi điện cho Hình Phỉ.

Hình Phỉ còn đang phá án, nhận được điện thoại Hạng Vân Độc thì ngạc nhiên lắm: "Sao thế? Có chuyện gì à?"

Cô ta cố gắng để giọng điệu mình mềm mại một chút nhưng lúc nói ra vẫn cứ là giọng điệu lúc làm việc, vừa nói vừa ảo não.

"Tôi muốn báo cảnh sát." Hạng Vân Độc nói sơ qua về địa chỉ và tình huống.

A Kiều đi tới, biết anh gọi cho Hình Phỉ cũng không ghen, cô tức giận siết chặt nắm tay nói: "Nhất định là bọn buôn người!" Đây là thứ cô xem được trong tin thời sự, bọn buôn người là xấu xa nhất.

Hạng Vân Độc xoa đầu cô trấn an, bằng kinh nghiệm phá án của anh thì đây không nhất định là bọn buôn người, anh nói tiếp với Hình Phỉ: "Cử mấy nữ cảnh sát tới đây, mấy đứa trẻ này cực kỳ sợ đàn ông."

Thường thì những việc phải tiếp cận trẻ con toàn là do nữ cảnh sát làm, phụ nữ dễ lấy được sự tín nhiệm của bọn trẻ hơn.

Hình Phỉ dẫn người tới, cô ta hiểu ý Hạng Vân Độc, đưa cảnh sát thân thiện dễ gần nhất trong đội tới. Nhà đã cắt điện, không bật được đèn, phải dùng đèn pin để soi.

Mấy đứa trẻ sợ hãi rúc vào nhau, quay mặt vào tường, dù nữ cảnh sát có thuyết phục ra sao, bọn chúng cũng không chịu quay lại. Hình Phỉ cử người đi mua đồ ăn vặt và sữa bò.

Trong ánh sáng mờ mịt, ba đứa trẻ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tuy trên người đã mặc quần áo mùa thu nhưng đã bẩn tới mức chẳng còn nhìn ra màu gì nữa.

Thậm chí chúng còn không biết cách kêu cứu, đứa lớn ôm đứa nhỏ, rúc vào nhau run rấy, câu nói duy nhất chính là "Bố sắp giận rồi đây."

Đối với chúng, câu này dường như có ma lực, khiến chúng không dám động đậy, không dám lên tiếng.

Mãi đến khi nữ cảnh sát kia thề thốt nhiều lần rằng bố sẽ không tức giận, đứa lớn nhất trong ba đứa mới xoay người lại, cô bé ôm em gái trong lòng: "Em gái ốm rồi."

Có quá nhiều cảnh sát, ma nữ không thể lại gần, A Kiều lặng lẽ đi xa một đoạn, đốt cho cô ta một ngọn nến: "Ăn đi, cô cũng đói rồi."

Chỉ có lúc ở khu hỏa táng ở nhà tang lễ, ma nữ mới có thể lén hít được một hơi hương khói, cô hồn dã quỷ không ai thờ cúng đều tới đó ăn vụng, cô ta yếu ớt, không tranh được với những con ma khác.

Ma nữ vô cùng biết ơn A Kiều. Để đoạt được tiền âm phủ, cô ta không tranh được hương khói, đã yếu ớt lắm rồi.

Hình Phỉ tìm hiểu tình huống xong, đi ra ngoài nói với Hạng Vân Độc: "Chúng tôi đã liên lạc với chủ căn nhà này, theo hắn ta nói, ba đứa trẻ này là con ruột của hắn ta."

Cảnh sát liên lạc với chủ nhà, hỏi hắn ta có biết có ba đứa trẻ bị nhốt trong nhà không, vậy mà chủ nhà thừa nhận luôn, nói ba đứa trẻ này là con gái hắn ta, là hắn ta để chúng sống ở đó.

Cảnh sát gọi điện suýt nữa tức đến mức nói không nên lời: "Anh không biết khu này đã cắt điện cắt nước nửa năm sau mà còn để con mình lại đây?"

Gọi hắn ta tới, hắn ta còn không chịu, cảm thấy mình không phạm pháp, căn bản không sợ cảnh sát.

Hình Phỉ hỏi: "Sao mà mấy người phát hiện ra thế?"

Hạng Vân Độc chỉ A Kiều: "Cô ấy phát hiện ra đầu tiên." Dù sao cũng không thể nói ra là vì bắt được ma nữ dùng tiền âm phủ nên mới phát hiện ra.

Hình Phỉ cũng không tin nhưng cô ta gật đầu: "Chúng tôi nhận vụ này, mấy người có việc thì có thể đi trước."

A Kiều lắc đầu, cô muốn đi theo, ma nữ không thể tới gần hơn, ma nữ nhờ cô trông chừng ba đứa trẻ, thấy chúng bình an mới được.

Xích sắt bị phá, ba đứa trẻ được đưa tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Ba đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, chỗ bị xích sắt khóa có vết trầy da kết vảy, trong đó tình trạng của đứa nhỏ nhất là nghiêm trọng nhất, cô bé ốm đau mấy ngày nay, ăn uống toàn phải dựa vào cô chị mớm cho.

Ba đứa trẻ này là con do vợ trước để lại, gã đàn ông kia tái hôn, sau khi tái hôn lại có con, hiện giờ gã ta đang ở với vợ sau và con mình ở căn nhà mới được mua bằng tiền đền bù giải tỏa.

Còn ba đứa con của người vợ trước lại bị bỏ lại trong khu nhà giải tỏa, mấy hôm nay không tới là bởi cả nhà đi du lịch, vừa mới về nhà.

Hình Phỉ nói: "Vụ kiểu như thế này thì nhân đây tước quyền nuôi nấng luôn đi." Đây là cách tốt nhất rồi.

Trong ba đứa trẻ, đứa lớn nhất mới bảy tuổi, là con gái, cô bé khăng khăng nói với nữ cảnh sát: "Có chị tiên nữ tới mang đồ ăn cho bọn con."

Nữ cảnh sát rất có kinh nghiệm với loại vụ án này, khi bị ngược đãi, trẻ nhỏ thường sẽ tưởng tượng ra có một người tới bảo vệ bọn chúng, đặt toàn bộ hy vọng lên người này, có lẽ chị tiên nữ này chính là do bọn trẻ tưởng tượng ra.

Cô cũng dựa theo lời bọn trẻ, nói tiếp: "Vậy à, chị tiên nữ động viên các con phải không?"

Cô bé thấy có người đồng cảm bèn bắt đầu nói nhiều hơn với nữ cảnh sát, ví dụ như cha chúng rất dữ, hơi một tí là lại tức giận, chúng thậm chí còn cảm thấy những ngày tháng chỉ có ba đứa sống trong căn nhà trống rỗng còn tốt hơn.

"Như thế mẹ sẽ không giận, bố cũng sẽ không đánh bọn con."

Mẹ là mẹ kế của chúng, bố là cha ruột của chúng.

Gã đàn ông kia tới tận bệnh viện rồi mà còn ngang ngược, nói ba đứa trẻ này ngứa đòn, ngày ngày bướng bỉnh nghịch ngợm, có chỗ cho chúng ở là tốt lắm rồi.

Hạng Vân Độc nhìn gã đàn ông, ánh mắt lạnh như băng, nhìn tới độ gã đàn ông co đầu rụt cổ nhưng miệng vẫn lẩm bà lẩm bẩm, nói mấy đứa trẻ đang giả bệnh.

Gặp phải loại người này, tuy không phải là cướp của giết người cùng hung cực ác, nhưng lại khiến người ta vô cùng muốn đè hắn ta xuống đất đánh cho một trận.

Hạng Vân Độc đưa tay ra đè vai gã lại, đến một ma nữa đi ngang qua còn có chút lòng tốt, mang đồ ăn cho bọn trẻ, kẻ này trông thì cũng giống người đấy, nhưng lại không có tính người.

Gã đàn ông thấy vai mình nặng trĩu, cảm giác được ý nghĩa của ánh mắt Hạng Vân Độc, hắn ta chỉ vào Hạng Vân Độc: "Tao nói cho mày biết, thái độ tốt một chút, nếu không thì bố sẽ kiện mày, khiến mày không mặc được bộ quần áo này nữa đâu!"

Hạng Vân Độc buông tay ra, xoay xoay bả vai, gã đàn ông này nghĩ rằng anh sợ, còn đang gân cổ lên chửi mắng: "Không có bộ đồ chó má đấy thì mày chẳng là cái thá gì, mày còn tưởng..."

Hạng Vân Độc siết chặt nắm tay, A Kiều đưa tay ra, nắm lấy tay anh, nháy mắt với anh.

Hình Phỉ đứng ngay bên cạnh, cô vừa định bước tới can ngăn đã thấy ngọn lửa giận của Hạng Vân Độc đã được A Kiều xoa dịu, cô ta lên tiếng: "Không cần phải thế."

Không cần để bị kỷ luật vì loại người này.

A Kiều ghé vào bên tai Hạng Vân Độc, khóe miệng nhếch lên: "Anh cứ đợi đó, để em."

Gã đàn ông chắc mẩm cảnh sát không biết làm gì với hắn ta, dù sao bọn họ không thể đánh hắn ta được, đợi ở bệnh viện một lát liền nói muốn ra ngoài đi WC, A Kiều đi theo hắn ta.

Gã đàn ông vừa ra khỏi WC đã thấy A Kiều đang chờ hắn trước cửa. Sao hắn ta lại sợ một cô bé yếu ớt như thế được, A Kiều khe khẽ bật cười, nói với hắn ta: "Anh là người chết rồi."

Gã đàn ông hơi choáng váng, mắt dần mờ đi.

"Anh là người chết rồi." A Kiều chỉ vào chữ "Nhà xác" trên cột chỉ đường: "Kia mới là chỗ anh nên đi đấy."

Bệnh viện nhiều người, cũng nhiều ma, chỗ này khắp nơi tràn ngập nỗi sợ hãi cái chết nhưng cũng tràn ngập niềm vui đón chờ cuộc sống mới.

A Kiều đã đánh tiếng với ma lớn ma nhỏ ở đây, cô mê hoặc, đám ma đó sẽ dẫn gã đàn ông này đi từng bước tới nhà xác.

Hai mắt hắn ta đờ đẫn, toàn bộ âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách, dường như có mấy nhân viên y tá đang khiêng hắn ta đi, đưa hắn ta đi qua cầu thang, hành lang, đi vào một tòa nhà khác bằng cửa sau.

Gã đàn ông tự đi qua hành lang không một bóng người, đẩy cửa nhà xác, mở tủ sắt, nằm vào đó.

A Kiều chắp tay sau lưng, vô cùng đắc ý, mấy phim kinh dị cô xem cuối cùng cũng có tác dụng. Đợi đến lúc hắn ta tỉnh lại trong nhà xác, thể nào cũng sợ chết khiếp.

A Kiều quay người lại liền nhìn thấy bóng dáng của Hạng Vân Độc đứng cách đó không xa, A Kiều còn tưởng anh thể nào cũng tức giận, lại sắp giảng đạo lý, ai ngờ Hạng Vân Độc lại vẫy tay với cô.

A Kiều đi tới, Hạng Vân Độc mỉm cười: "Tránh camera theo dõi."

A Kiều nhếch khóe miệng, nở nụ cười, ôm cánh tay Hạng Vân Độc quay lại trước cửa phòng khám.

Đứa trẻ nhỏ nhất phải nằm viện, hai đứa lớn hơn được đưa về cục cảnh sát trước. Người của Hình Phỉ tìm một lượt vẫn không tìm thấy cha chúng, một người trong số đó nói: "Thằng đốn mạt này có phải lại trốn mất rồi không? Hắn cho là hắn trốn được chắc?"

Mấy đứa trẻ bị chấn thương tâm lý, còn trầm trọng hơn chấn thương trên cơ thể, rõ ràng chúng đã không thể thích ứng với cuộc sống bình thường, chúng đã bị tên cặn bã kia cầm tù tới nửa năm trời.

Thế nào cũng phải định tội hắn ta mới được.

Hình Phỉ nhìn thoáng qua Hạng Vân Độc và A Kiều, cô ta biết người nọ chưa ra khỏi bệnh viện: "Hẳn là vẫn còn trong viện, đi tìm xem."

Tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng kiểm tra camera theo dõi mới biết hắn ta đi vào nhà xác.

Lúc cảnh sát tới nơi, gã đàn ông đã bừng tỉnh, gã liên tục gõ cửa tủ sắt, lúc được lôi ra mới biết chỗ này là nhà xác, sợ tới mức đái ra quần.

Cảnh sát còn nhìn thấy A Kiều trong camera theo dõi, A Kiều chớp mắt đầy vẻ vô tội: "Tôi thấy hắn ta kì quái quá nên đi theo nhưng mà thấy trong đó không có ai nên tôi sợ quá, lại quay lại."

Trong đó có hình ảnh A Kiều tản bộ trong sân vắng, từ từ đi theo người kia đến cửa nhà xác, nhưng cô không ép người nọ đi vào, cũng không động tay động chân, chẳng thể vì thế mà nghi ngờ cô được.

Gã đàn ông kia tỉnh táo lại bèn liên tục kêu la, nói A Kiều lừa hắn ta đi, lại còn chĩa mũi dùi về phía Hạng Vân Độc, vừa nhìn đã biết hai người là người yêu, hắn ta nói: "Tao sẽ kiện mày, mày đừng nghĩ đến chuyện được mặc bộ quần áo này nữa."

Sau đó hắn ta lại kéo cảnh sát: "Tôi phải tìm lãnh đạo của các người, tôi phải kiện nó!"

Hình Phỉ bật cười ha hả: "Vị cảnh sát này được cử từ nơi khác tới đây, không thuộc sự quản lý của tổng cục Tây Thị."

Gã đàn ông vẫn chưa chịu thôi, kêu gào đòi nhất định phải kiện Hạng Vân Độc.

A Kiều nhìn gã đàn ông, ánh mắt lạnh lẽo.

"Anh vẫn muốn làm người chết tiếp à?"

Trong những người ở đây, ngoại trừ hắn ta, chẳng ai nghe thấy cả, bởi vậy hắn ta lại càng giống như phát điên, chỉ vào A Kiều, nói rằng cô uy hiếp hắn ta: "Các người đều nghe thấy rồi, các người đều nghe thấy đúng không!"

Chẳng ai nghe thấy, tất cả đồng loạt nhìn về phía hắn ta.

Cảnh sát nói: "Có phải kẻ này có vấn đề về tâm thần không?" Nếu thật là như thế thì tước quyền nuôi nấng còn dễ dàng hơn.

Đuôi lông mày A Kiều hơi giật nhẹ, hóa ra còn có cách này, cô bèn nói với ma nữ, nếu như cuối cùng gã đàn ông này còn không nhận được sự trừng phạt xác đáng thì cô ta thi thoảng hù dọa hắn ta một chút.

Ma nữ vốn là cô hồn dã quỷ, hít được ít nến quý nhân cũng khỏe mạnh hơn nhiều. Cô ta nhìn ba đứa trẻ rồi gật đầu với A Kiều: "Cảm ơn cô."

A Kiều xua tay: "Đừng khách sáo." Cô nhoẻn miệng cười, ánh sáng vàng lại nhập vào cơ thể.

Hóa ra trừng trị kẻ ác một chút cũng là một chuyện có công đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.