Editor: Iris N
Có lời khai của vợ chồng Tiểu Ngô, tuy vẫn chưa thể chứng minh Cận Dương có liên quan đến vụ án giết cả nhà năm đó nhưng chuyện hắn ta cố ý giết người nhưng chưa thành vẫn đủ để giam giữ hắn ta lại.
Cận Vệ Đông biết gia đình ba người kia không bị thương, đòi cảnh sát cho biết phương thức liên hệ với vợ chồng Tiểu Ngô, định tiến hành bồi thường kinh tế cho họ.
Khương Thần nhìn Cận Vệ Đông: “Ông ấy mà, tiết kiệm tiền chút đi, chuyện này chẳng phải chuyện họ muốn nói là nói được đâu, đây là án hình sự, ông hiểu không?”
Giọng điệu Khương Thần mang chút trào phúng, cậu thực sự khó chịu với điệu bộ của Cận Vệ Đông, con mình thì quý giá, ba người nhà kia còn may đấy, nhỡ đâu không may thì sao? Đứa trẻ kia còn vừa mới đầy tháng xong.
Tiếp theo còn lại kiểm tra tâm lý, Cận Dương đã tới cục cảnh sát hai lần, lời khai lần đầu tiên cũng là chứng cứ có ích, hắn ta có muốn bảo mình tâm thần phân liệt, mộng du giết người để thoái thác tội lỗi cũng chẳng dễ thế đâu.
Tuy vậy, mọi người vẫn muốn phá vụ án giết cả nhà kia, đòi lại chính nghĩa cho người đã khuất.
Mặt Cận Vệ Đông xám ngoét, ông ta hỏi: “Vậy thì hẳn là tôi có thể gặp con mình, hẳn là có thể mời luật sư cho nó chứ?”
Khương Thần: “Đây là quyền của ông và anh ta.”
Đầu tiên cứ đưa người vào trại tạm giam trước đã, sau đó mới có thể tiến hành thăm nom, việc công phải làm theo phép công, Khương Thần mời ông ta ra khỏi đó.
Cận Vệ Đông lập tức liên hệ với người bạn làm luật sư của mình, gọi người này tới, ông ta nói với Khương Thần: “Đừng tưởng rằng chúng tôi là dân chúng thì không biết pháp luật, các anh đừng nghĩ như thế có thể đổ oan cho con tôi.”
Luật sư vừa đến nơi, Cận Vệ Đông định kéo vợ cùng đi thăm con trai để bảo hắn ta đừng lo lắng, cha mẹ nhất định sẽ tìm cách cho hắn ta.
Giang Tụng Di lui lại phía sau một bước, Cận Vệ Đông nhìn bà ta: “Em làm sao thế?”
Giang Tụng Di lắc đầu, bà ta ôm ngực: “Em hơi mệt, anh đi thăm con đi.”
Lúc này trong lòng Cận Vệ Đông chỉ có con trai, nói với vợ: “Vậy em đi hít thở không khí đi, anh đi nói chuyện với con.”
Cận Dương vừa nhìn thấy cha đã quay lại trở thành đứa bé phạm sai lầm năm 6 tuổi kia, hắn ta dụi mắt, nói với cha: “Gần đây con bị áp lực đè nặng, sách mới mãi chưa lên được bảng xếp hạng, con còn tưởng rằng mình tìm được linh cảm trong mơ cơ.”
Hắn ta cúi đầu: “Bọn họ không tin con, bọn họ toàn nói lúc ấy con vẫn tỉnh.”
Cận Vệ Đông lập tức cầm tay con trai: “Con yên tâm, con yên tâm, bố nhất định sẽ bảo vệ con.”
Mấy người Hạng Vân Độc vội vàng ra ngoài, Giang Tụng Di cuối cùng vẫn cho họ một chút manh mối, hóa ra căn nhà cũ vẫn chưa bị bán đi, rất nhiều đồ dùng cá nhân của Cận Dương vẫn ở lại nơi đó.
Mọi người lôi những vật chứng thu thập được ở vụ án căn hộ 1804 năm đó ra, so sánh đối chiếu từng cái một.
Từ ảnh chụp cũ của gia đình Vương Hạo, Tống Phương tìm thấy hình ảnh một chiếc ô tô đồ chơi màu đỏ.
Đây là tấm ảnh chụp sinh nhật 4 tuổi của Vương Hành Hành, ô tô đồ chơi là quà sinh nhật của thằng bé, thằng bé cầm trong tay, nâng niu yêu quý.
Tống Phương lấy bức ảnh kia ra, cẩn thận đối chiếu chiếc ô tô đồ chơi trong túi đựng vật chứng và chiếc ô tô trong ảnh. Năm năm trước, ảnh chụp đã rõ lắm rồi, chị phóng to bức ảnh lên, tiếp tục đối chiếu so sánh lần nữa, rồi hỏi đồng nghiệp: “Ở hiện trường vụ án có ô tô đồ chơi màu đỏ không?”
Lật các tấm ảnh hiện trường ra cũng không thấy chiếc ô tô đồ chơi kia, vụ án xảy ra không lâu sau sinh nhật 4 tuổi của Vương Hành Hành, chiếc xe kia sẽ không dễ dàng biến mất như thế.
“Đưa cái này đi xét nghiệm vết máu.” Đã năm năm trôi qua mà chiếc xe đồ chơi vẫn mới tinh, nói không chừng thực sự có thể tìm được bằng chứng mấu chốt.
Tống Phương xem đi xem lại một lát nữa, đứng lên nói: “Tôi hơi buồn nôn.”
Các đồng nghiệp khác biết chị có thai, xem mấy thứ này thực sự ảnh hưởng tới tâm trạng của thai phụ nên giục chị nghỉ ngơi một lúc. Chỉ lát sau, Tống Phương lại quay về: “Không được, tôi không nghỉ được.”
Gia đình ba người này đã chết 5 năm rồi, đứa bé còn nhỏ như thế, nếu lớn lên thì bây giờ cũng đang học tiểu học, phá án sớm một ngày chính là trả lại công bằng cho bọn họ sớm một ngày.
Người chơi của buổi kể chuyện kì quái hôm qua tới cục cảnh sát lại được mời tới cục cảnh sát lần nữa.
Văn Hiểu Yến không thể tin nổi, cô ta lập tức nhớ tới điệu bộ bịt mũi trong thang máy của Cận Dương, lại nghĩ đến trong câu chuyện của hắn ta, hắn ta đã nói hắn ta có thể ngửi được hương vị của “hạnh phúc”, lập tức toát mồ hôi lạnh. Đến khi nữ cảnh sát lấy đoạn văn Cận Dương viết đêm qua ra cho cô ta đọc, Văn Hiểu Yến nhũn cả người.
“Ả Mèo” da trắng nõn, dáng người nóng bỏng, mặc một chiếc váy hoa bằng vải chiffon mềm mại, thậm chí ở khóe mắt cũng có một nốt ruồi,
Nếu không có người đưa đồ ăn nhầm địa chỉ hôm qua, có phải là cô ta đã chẳng thể ra khỏi căn nhà kia dễ dàng như thế rồi không?
Còn hai sinh viên suốt ngày tìm đường chết kia vừa nghe nói bọn họ lại gặp phải loại chuyện này một lần nữa, lại còn thoát chết một lần, nhìn nhau, một người vỗ vai người còn lại: “Tớ cảm giác bọn mình thế này cũng coi là may mắn đấy.”
Người còn lại nói: “Lần này đúng là nên đi mua một tờ vé số.”
Nói xong thấy Khương Thần không ở đây, họ thở phào nhẹ nhõm, nếu anh cảnh sát kia ở đây thì chẳng biết sẽ răn dạy họ thế nào đâu.
“Nghiêm túc, nghiêm túc chút đi!” Tiểu Chu nói, “Hai người các cậu đấy, nếu như không biết rút kinh nghiệm, sớm muộn gì cũng có ngày gặp chuyện.”
Tống Phương cầm báo cáo khám nghiệm quay về, chiếc ô tô đồ chơi màu đỏ đã bị lau chà rất nhiều lần, không còn lại dấu vết gì cả, không thể chứng minh chiếc ô tô này chính là chiếc ô tô của Vương Hành Hành.
Tống Phương tiếp tục so sánh đối chiếu, một đồ vật không thể chứng minh được, nhưng nếu Cận Dương đã giữ chiếc ô tô đồ chơi lại thì nhất định còn có thứ khác nữa, mấy thứ vật chứng tập hợp lại với nhau thì có thể trở thành chứng cứ.
Trời vừa sáng, A Kiều đã chạy đi đâu mất, cô lại trốn học lần nữa, cô còn có việc quan trọng muốn làm hơn là đi học.
Cô vừa ra khỏi cổng cục cảnh sát đã tới ngay cửa hàng đồ cổ của Tiền Nhị, đi được nửa đường bèn gọi điện thoại cho gã: “Bùa đã được đưa tới chưa?”
Tiền Nhị đang ăn canh cá chạch, ngày nào Cam Diễm Hồng cũng nấu, đích thân mang tới tiệm, gã ăn canh cả tuần, ăn nhiều đến nỗi gã chừng này tuổi rồi mà mặt liên tục nổi mụn.
Người trong cửa hàng bán tinh dầu Ấn Độ bên cạnh vừa thấy gã đã cười: “Được rồi, tôi cho ông hai bình đồ tốt, đừng uống thứ kia nữa, sao có tác dụng như thuốc của tôi được.”
Tiền Nhị nói kháy đuổi người kia đi, quay sang mặc cả với Cam Diễm Hồng: “Canh này, có dừng lại được không, đến... mông anh cũng nổi mụn rồi.”
Ai ngờ Cam Diễm Hồng lại lườm gã một cái: “Không được! Em đã từng này tuổi rồi, anh mà không tẩm bổ thì làm sao em mang thai được.”
Câu này khiến Tiền Nhị đứng sững tại chỗ, sau đó đi vào họng là canh hay là thuốc gã cũng không nếm ra vị nữa, chỉ biết cười ngây ngô.
Đời này không ngờ lại có một ngày có một người phụ nữ chịu sống chung với gã, chịu sinh con cho gã.
Không ngờ tới tuổi này rồi còn có thể có một gia đình.
Cam Diễm Hồng nói xong mặt hơi đỏ lên: “Nếu có thể thì sinh, nếu không thì em cũng không làm anh lỡ dở đâu.”
“Không lỡ dở, không lỡ dở, dù không được thì hai ta cũng có thể làm bạn tới già đúng không?” Tiền Nhị vội vàng thổ lộ lòng mình, sau đó trơ mắt nhìn Cam Diễm Hồng cầm điện thoại của gã, rồi lôi danh bạ trong điện thoại ra, xóa sạch hết số điện thoại của đám tình nhân cũ, vậy là đã quyết định chung sống với gã rồi.
Tiền Nhị vui như thể sắp bay lên trời, thế nào cũng phải làm tốt những việc Cam Diễm Hồng đã giao. Gã vừa nghe bảo A Kiều sắp tới bèn mau chóng chạy xuống tầng mua đồ ăn, toàn là đồ ngọt, để bà cô nhỏ ăn cho ngọt giọng, để cô thuận lời đồng ý việc quyên tiền xây trường học ở quê Cam Diễm Hồng.
A Kiều còn chưa lên đến tầng ba, Tiền Nhị đã đứng bên cạnh thang máy. Gã mỉm cười đón A Kiều: “Sao mà bà cô nhỏ vừa bảo tới đã tới luôn thế này, gọi tôi một tiếng, tôi đưa tới cho cô không phải là xong rồi sao?”
A Kiều cố ý tới đây là để lấy bùa tịnh tâm và bùa ngũ lôi mà đạo trưởng Tiền đã vẽ.
Trừ tà trói ma, bảo mệnh hộ thân.
Trí tuệ thông suốt, tâm thần an bình.
Có thứ này là có thể chấn nhiếp hết thảy yêu ma quỷ quái, chuyên dùng để đối phó với cái bóng ma bị Hạng Vân Độc trói lại kia, cô quyết tâm phải tu được món công đức này cho bằng được!
Tiền Nhị lấy một chồng bùa ra, A Kiều nhìn rồi hỏi: “Chỉ có ít thế này thôi à?
“Lần này chúng ta đòi nhiều bùa như thế, đạo trưởng cũng phải nói vẽ như thế ông ta lực bất tòng tâm, có một cách đơn giản có thể gia tăng hiệu quả của bùa ngũ lôi.”
“Cách gì cơ?” A Kiều ngạc nhiên hỏi.
“Dùng nhân dân tệ, loại mệnh giá lớn nhất ấy, ném ra cùng với cái bùa này.” Tiền Nhị nghe nói cũng đã thấy xót lòng, xưa thì có Nhị lang thần, nay thì có bác Mao, cách này dùng để mượn sát khí và thụy khí (điềm lành) của Người.
Tiền Nhị gọi video call cho đạo trưởng Tiền, cách một cái màn hình mà cũng ngơ ra. Thấy A Kiều chưa hiểu, gã bèn giải thích cho cô: “Đạo trưởng bảo, chỉ cần là người có uy như thế là được, giống Nhị lang thần ấy.”
A Kiều nhớ tới cung Lưu Tiên, chỉ một Địa Tiên thôi cũng đã khiến yêu quái cả vùng khiếp sợ, người này đã được in trên tiền, hẳn là cũng rất ghê gớm.
Chẳng biết mấy người Liễu Vạn Thanh sao rồi, sao mà Hồ Dao chẳng có tin tức gì thế không biết.
Nhưng hiện giờ A Kiều không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, cầm bùa định đi luôn.
Tiền Nhị cản cô lại: “Bà cô nhỏ, số tiền kia đã vào tài khoản rồi, tôi viết hóa đơn cho cô nhé.”
“Vào tài khoản rồi, vậy thì mau tiêu đi, xây trường, làm cầu, sửa đường!” A Kiều cảm thấy Tiền Nhị chả được tích sự gì, lãng phí thêm một ngày thì lại mất đi công đức một ngày.
Tiền Nhị ngây người ra: “Tôi, tôi á? Bảo tôi đi á?”
A Kiều gật đầu: “Tôi làm gì có thời gian rảnh, ông không đi chẳng lẽ tôi đi à?”
Cả đời này Tiền Nhị chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế, cũng chưa bao giờ làm việc lớn như thế, hiện giờ đưa cho gã từng đấy tiền để phân phối, đột nhiên không biết xử lý thế nào.
A Kiều lườm gã một cái, chọc ngón tay cái vào trán gã: “Ông có tham ô hay không, bà cô đây đều thấy được hết, tham ô số tiền này thì đừng nói kiếp này ông không có duyên với phụ nữ, kiếp sau ông cũng cô độc suốt đời.”
A Kiều thuận miệng lừa gã. Cô biết Tiền Nhị một lòng muốn lập gia đình. Lời này vừa thốt ra, lòng tham nho nhỏ mới xuất hiện trong lòng Tiền Nhị đã biến mất, dường như lưỡi cô mọc ra kiếm sắc, chỉ cần một phát là có thể chặt đứt đường tình duyên của gã.
“Tôi không dám, không dám, không dám, tham ô loại tiền làm từ thiện này, tôi còn là người chắc.” Gã lại hỏi tiếp, “Thế thì tôi đi tìm chỗ nghèo nhất, liên hệ xây trường nhé.”
A Kiều phất tay đầy vẻ phóng khoáng: “Tôi bận đi bắt ma, tôi đi đây.”
Đến như một cơn gió, lại đi như một cơn gió.
Tiền Nhị vội vàng gọi điện cho Cam Diễm Hồng: “Thành công rồi! Em mau sửa soạn đồ đạc đi, chúng ta về quê, xây trường tiểu học!”
Bùa của đạo sĩ Tiền được cho vào trong một phong bì màu vàng, A Kiều chọc chọc, cô cũng không dám động vào, để Hạng Vân Độc dán cái bùa này khắp thân bóng ma kia.
Nếu bùa chú cũng không ăn thua thì A Kiều định ép nó tới “Cơ quan công an“.
Đưa nó tới trước mặt Địa Tạng Vương Bồ Tát, còn chưa cần vào cổng miếu, một nhát búa của thần tướng thôi đã đủ để thứ này tan thành mấy khói rồi.
Đang lúc cô âm thầm vui vẻ liền thấy trên TV bắt đầu loan tin “Tác giả kiểu thuyết kinh dị mới nổi bị tố cáo mưu sát”, truyền thông nhấn mạnh vào chuyện “lúc vụ án xảy ra mới mười bốn tuổi” và “tân sinh viên đại học Giang Thành“.
Bọn họ thậm chí còn đưa một tấm ảnh của Cận Dương lên.
Trên ảnh, Cận Dương cười ngượng ngùng, cách ăn mặc cũng khiến người ta có cảm tình. Bức ảnh và tin tức cùng phát ra một lúc, thủy quân (những người được thuê để tạo làn sóng tin tức trên Internet) đã đi đầu đẩy một đợt bình luận ra, bắt đầu nói xấu cảnh sát bắt người lung tung, các thể loại “sự thật sau tấm màn đen” khiến cho khắp nơi bàn tán.
Trước cổng cục cảnh sát, phóng viên vây kín, Hạng Vân Độc cũng bị vây quanh. Vào văn phòng, anh hỏi luôn: “Ai tiết lộ cho truyền thông thế?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ đều sẽ không mắc phải loại sai lầm này, Cung Luật sầm mặt đi vào: “Người nhà nghi phạm tìm tới truyền thông, hiện giờ trên mạng đâu đâu cũng có, khí thế rầm rộ, bên tổng cục cứ để tôi đỡ cho, cần điều tra thế nào cứ tiếp tục điều tra đi.”