A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 81: Chương 81: Đội trưởng Hạng hôm nay đuổi bắt đến cùng không?




Bắt lấy!

Editor: Iris N

Hạng Vân Độc vừa xuất hiện, trên đường, hết tiệm gội đầu này đến tiệm massage khác, dù có đông khác đến đâu đi chăng nữa cũng đóng cửa kéo mành hết cả.

Đoạn đường mới lúc trước còn chen chúc nhốn nháo, trong khoảnh khắc chỉ còn lại mấy quán đồ ăn vặt, nhanh chóng trở nên vắng vẻ đìu hiu.

A Kiều bảo Sở Phục hấp thu hết những ác niệm đó vào trong huyết ngọc, dùng sát khí của lệ quỷ để tăng cường chúng. Thấy trên đường chẳng còn ai, cô tức tối, biết trước thế này thì không nên để anh tới, anh mà tới gần chẳng như người tản đi mất mà ma cũng chẳng thấy đâu.

Hạng Vân Độc chưa kịp lên tiếng, A Kiều đã vừa lắc đầu vừa cằn nhằn: “Anh làm ảnh hưởng tới việc tốt của em quá đấy.”

“Ác niệm” mà cô thu gom còn chưa đủ nhiều đâu, ít thế này, làm sao đủ cho bóng ma kia ăn được.

...

Khi nãy Hạng Vân Độc còn đang tức điên, nghe cô oán thán như vậy lại nén giận, cầm lấy tay cô: “Sao em lại tới chỗ như thế này một mình được chứ?”

Con phố này trật tự trị an rất kém, hội đồng thành phố đã quy hoạch sang năm sẽ xóa bỏ, xây lại toàn bộ mấy dãy phố quanh đây, khu bực này mới có thể hoàn toàn được khống chế.

Nghĩ đến việc A Kiều một mình tới chỗ này, Hạng Vân Độc đúng là kinh hãi.

A Kiều chớp chớp mắt, hoàn toàn chưa hiểu được mong muốn của Hạng Vân Độc rằng cô có thể “chủ động nhận ra”, cô cảm thấy mình làm tốt mà, thử dò hỏi: “Ổn không?”

“Không ổn!”

Hạng Vân Độc tức giận gần như sắp nổ tung, nghĩ đến chuyện cô mặc đồng phục đi đi lại lại chỗ này liền muốn lôi tất cả đám người đó về tra khảo một lượt.

Thằng nhóc khi nãy chạy về báo tin lại vừa chạy ra mua đồ ăn, dù sao cũng không làm ăn được gì, lại đã đến giờ cơm, bọn họ lại lục tục ra ngoài ăn.

Bọn họ đã chú ý tới A Kiều từ trước, em gái này vừa nhìn đã biết là non nớt, người có điều kiện giống cô vốn nên đi club chứ sao lại tới đây.

Có người còn định lợi dụng cô còn trẻ, không hiểu sự đời đi tới giới thiệu chút việc làm, cuối cùng lại kéo cả cảnh sát tới đây, may quá khi nãy không dính vào, không thì lần này ắt bị bắt rồi!

Đây đúng là mồi cơ quan pháp luật dùng để câu bọn họ đây mà, phải nhanh chóng truyền tin, về sau có cô gái nào xinh đẹp đi lại ở đây, bắt chuyện cũng không được bắt chuyện.

A Kiều vốn đang định nói kế hoạch của mình cho Hạng Vân Độc nghe, anh lại hung dữ như thế, cô xoay người đi: “Em không để ý đến anh nữa, em muốn chia tay với anh.”

Trong nháy mắt, Hạng Vân Độc hết giận: “Chỗ này không an toàn.”

Nhỡ đâu cô gặp phải người xấu thì sao? Đại đa số những điều xấu xa tối tăm nhất trên đời anh đều đã gặp phải, không chịu nổi ý nghĩ cô sẽ bị tổn thương, dù chỉ một chút.

A Kiều nghe giọng điệu của anh mềm ra, lập tức hết tức giận, nói ra kế hoạch thông minh của mình: “Đến lúc hắn ta không kiềm chế nổi nữa, lại gây án, chúng ta có thể bắt lấy hắn ta!”

Hạng Vân Độc lại im lặng không nói, lúc ở cục cảnh sát, anh đã thấy thứ kia tự có ý thức của riêng mình, không ngờ vậy mà nó lại muốn cướp lấy cơ thể của Cận Dương.

“Có phải là ác niệm khống chế hắn ta không?” Hạng Vân Độc rũ mắt xuống, anh muốn xác nhận điều này.

A Kiều nhìn về phía anh, cảm thấy anh thật kì quá: “Chuyện này thì có gì phải nghĩ? Ma từ tâm sinh ra, cái đám kia chỉ là được hắn ta nuôi lớn mà thôi.”

Nếu không có được nuôi dưỡng bởi ác niệm cuồn cuộn không ngừng, con “ma” trên người Cận Dương kia căn bản sẽ không mạnh đến vậy.

Bọn chúng vốn là một.

Trên đường có rất nhiều người bình thường, bọn họ không phải đại thiện, cũng chẳng phải đại ác, chỉ là sống cuộc đời bình thường, thi thoảng sẽ có những ác niệm nhỏ, cũng sẽ nhanh chóng bị những thiện niệm nhỏ thay thế.

Trong lòng Cận Dương đã không còn chút lương thiện nào nữa, hắn ta tạo ra ác niệm nhưng lại sắp sửa bị ác niệm cắn nuốt.

Hạng Vân Độc nhìn A Kiều, cô luôn có thể nhìn rõ bản chất sự việc, đưa tay xoa đầu cô: “Đi nào.”

“Thế anh đồng ý không?” A Kiều sợ Hạng Vân Độc không đồng ý, kể chuyện gia đình ba người trong thang máy cho anh nghe, “Cái bóng kia gần như đã sờ đến người đứa bé rồi.”

Trên người con người làm gì có cái gì gọi là mùi hương của hạnh phúc, đến một con ma như A Kiều còn không ngửi thấy, Cận Dương là người làm sao mà ngửi được?

Cùng lắm đó chỉ là ham muốn phạm tội trong người hắn ta đang cổ vũ hắn ta, chính hắn ta ám chỉ cho chính mình mà thôi, đối với Cận Dương mà nói, thứ “mùi hương” này chính là sự hấp dẫn chí mạng.

So với Văn Hiểu Yến, bản năng độc ác của Cận Dương lựa chọn gia đình ba người kia.

Hạng Vân Độc do dự một hồi, anh không biết bao giờ Cận Dương mới bị bắt về quy án, cũng không quan tâm liệu có gặp phải nguy hiểm hay không, nhưng nếu Cận Dương có thể mau chóng bị bắt thì anh lựa chọn hiểm nguy.

Bóng ma kia vẫn còn chưa mọc ra tay chân đầy đủ đã có ý thức đi hại người, Canh Kiện và Trường Truyền đều là nạn nhân. Nếu không nhanh chóng bắt được Cận Dương, những vụ “tự sát” không lý do sẽ càng ngày càng nhiều thêm.

Hạng Vân Độc đồng ý: “Được.”

Nhưng chỉ với từng này “chất dinh dưỡng” thì vẫn còn chưa đủ, A Kiều nghĩ tới người đàn ông quấy rầy cô giáo Trình trước cổng trường kia, cô đi tìm con ma nằm vùng của cô.

Ma nằm vùng vốn cũng chỉ mong muốn đổi lại được một lần cúng bái, anh ta là cô hồn dã quỷ, vẫn chưa đến lúc đầu thai, ở dương thế phồn hoa thêm mấy ngày, lại không vi phạm luật lệ, vẫn luôn là một con ma tốt làm đúng pháp luật, không ngờ A Kiều lại đưa quỷ sai tới đây.

Ma nằm vùng bay vèo một cái định chạy đã bị A Kiều bắt được, nói với anh ta, đầy vẻ xã hội đen: “Ngoan ngoãn dẫn đường, ắt sẽ có cúng bái, đến tối lại giúp tôi làm một chuyện nữa.” Nói rồi cô chỉ vào Hạng Vân Độc, “Nhìn thấy không, đây là quỷ sai đại nhân, giúp ngài ấy làm việc thì sai được chắc?”

Phim cảnh sát Hongkong toàn là như thế đấy.

Sau một hồi “vừa đe dọa vừa dụ dỗ”, đương nhiên con ma kia đã nghe lời A Kiều, nếu như không nghe, một cái móc kéo ma chẳng đẩy anh ta vào Hoàng Thuyền sao?

Hối hận quá, đáng lẽ ra không nên ngồi trên cột điện xem trò vui!

Hạng Vân Độc quả thực chẳng biết nói gì với cô mới tốt, phải không nói câu nào, thể hiện khí thế của quỷ sai đại nhân, giữ thể diện cho A Kiều.

Ma nằm vùng đưa bọn họ tới nhà người đàn ông kia, người đàn ông này lúc lên TV tự lấy cho mình vỏ bọc rất có học vấn, cuối cùng là một kẻ vô công rồi nghề, suốt ngày chỉ biết dựa vào tiền cha mẹ để lại, mơ mộng có thể sống như thế mãi.

Cô giáo Trình cùng lắm là chỉ nhìn anh ta một cái, đã bị anh ta tưởng tượng ra là thích anh ta, theo dõi một mạch thẳng đến tận trường, anh ta cảm thấy chỉ cần mình thổ lộ đủ táo bạo, cô giáo Trình sẽ vượt qua sự ngượng ngùng của mình, hẹn hò với anh ta.

Lúc A Kiều và Hạng Vân Độc tìm tới chỗ anh ta, anh ta đang nằm trên chiếc giường bừa bội của mình, ảo tưởng một ngày nọ có thể cưới được cô giáo xinh đẹp làm vợ, thế thì anh ta cũng có nhà, có xe đầy đủ cả.

Mọi mặt của cô giáo Trình đều phù hợp với hình tượng ngời vợ trong mơ của anh ta, dù không biết cô ấy có biết nấu ăn, làm việc nhà hay không, nhưng không sao, cô ấy có thể học.

Người đàn ông vắt chân, đắm chìm trong những ảo tưởng hay ho của mình, anh ta càng ảo tưởng, đám sương đen trên người lại càng dày đặc.

Đám truyền thông giúp anh ta đắp nặn hình tượng “si tình” đương nhiên là chưa từng đi vào căn nhà nhỏ cũ nát này phỏng vấn anh ta, bọn họ không nhìn thấy sự chênh lệch về điều kiện, cũng căn bản chẳng bận tâm tới mong muốn của bản thân cô giáo Trình, chỉ giúp đỡ người đàn ông này tiến hành “vây săn“.

A Kiều định tự vào, Hạng Vân Độc nhìn cô rồi nói: “Để anh đi.”

Anh gõ cửa, người đàn ông kia ra mở cửa, Hạng Vân Độc ra tay nhanh như điện, lập tức nắm lấy đám sương đen trên vai người đàn ông kia, nhân lúc người đàn ông chưa kịp nhận ra điều gì đã nói: “Ngại quá, nhầm nhà.”

Nói rồi anh đóng cửa lại giúp anh ta luôn.

A Kiều phồng mang trợn má, cô đâu có định lịch sự với người đàn ông này như vậy, cô muốn dùng cách cũ đã dùng để đối phó với phóng viên nữ, khiến người đàn ông này “Câm miệng”, không cho anh ta dùng ngôn từ làm vũ khí, quấy rầy cô giáo Trình nữa.

Cô giáo Trình vẫn thường rất tôn trọng cô, cô ngủ trong giờ, cô giáo Trình cũng chưa từng quấy rầy cô.

Hạng Vân Độc bảo: “Chuyện chính quan trọng hơn, chuyện này nói sau.”

Mùa thu của Giang Thành tới rất sớm, mới đầu tháng mười, trời đã trở lạnh, cửa sổ trên ban công tầng 8 mở hé, gió đêm xuyên qua khe hở trên cửa sổ thổi vào trong, kéo theo từng đợt lạnh.

Màn đêm đen dày đặc, những người về nhà muộn vô thức ngẩng đầu lên, thấy trên tầng có thứ gì đang dật dờ bay bay, tập trung nhìn kỹ lại chẳng thấy gì nữa.

Ma nằm vùng chuyển đến ngồi trên ban công tầng 9, chỉ để lộ một đôi mắt nhòm vào trong nhà, anh ta bị A Kiều phái tới giám sát Cận Dương.

Anh ta hối hận hết lần này đến lần khác, sao mà tự nhiên anh ta lại rảnh thế chứ, đám ma khác đi hết rồi mà anh ta còn phải đi giám sát.

Buổi đêm là lúc linh cảm của Cận Dương mạnh mẽ nhất, hôm nay hắn ta lại có cảm hứng sáng tác hơn hẳn bình thường. Nhà không bật đèn, chỉ có màn hình máy tính lập lòe liên tục, ánh sáng xanh âm u chiếu vào mắt Cận Dương.

Hắn ta liên tục gõ bàn phím máy tính, mỉm cười, không kiềm chế nổi niềm sung sướng liên tục toát ra từ người mình.

Tưởng tượng về “Ả Mèo” và “Hai Gã Thỏ Song Sinh” cuồn cuộn tuôn ra trong đầu hắn ta, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến hắn ta bừng bừng khí thế.

Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn ta không thể thực sự làm gì nhưng hắn ta có thể ảo tưởng trong truyện, cuốn sách này của hắn dùng ngôi thứ nhất “Tôi” để kể, miêu tả “Tôi” ân ái với “Ả Mèo” như thế nào.

“Tiếng Ả Mèo rên rỉ nghe như tiếng mèo con, tôi chẳng thương tiếc gì, lao thẳng vào trong, tại thời khắc sung sướng đỉnh điểm, tay tôi siết chặt lấy cổ ả.”

“Trên khuôn mặt cô ả lộ ra vẻ quyến rũ mông lung, vừa vui thích lại vừa đau đớn, đồng từ giãn ra, cẳng chân trắng nõn bất lực trượt trên ga trải giường mấy cái, cuối cùng, ả không cử động nữa.”

Đây là cách chết mà Cận Dương đã chuẩn bị thiết kế cho Văn Hiểu Yến, hắn ta vô cùng hứng thú tưởng tượng ra cảnh này, vốn hắn ta có thể thực hiện ngay, nhưng bọn họ đang theo dõi hắn ta.

Như thế tuy cũng khiến hắn ta cảm thấy vui sướng, nhưng dù sao cũng không ổn.

Còn cái chết mà hắn ta chuẩn bị cho “Hai Gã Thỏ Song Sinh” đơn giản hơn nhiều, hai người họ chẳng phải là chủ weibo chuyên livestream kinh dị sao, để bọn họ chết do sự cố lúc livestream đi.

Cận Dương viết được một đoạn lại xóa đi, đoạn này viết thế nào cũng không khiến hắn ta hài lòng, hắn ta ngồi đối diện với màn hình máy tính, xuất thần, cái bóng của hắn ta đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.

Từ nhà bên cạnh, mùi hương hấp dẫn không ngừng bay tới, cái bóng há miệng, tham lam cắn nuốt, nó giống như một con rắn, nuốt liên tục, từ cổ tới bụng dần dần phồng lên.

Cuối cùng chính là đám sương đen đã tụ thành đám kia. Sương đen vừa dung hợp vào thân thể nó, thân thể nó đã lớn hẳn lên, dài ra, nó đã cao lớn hơn cả Cận Dương.

Ma nằm vùng co rúm cả người lại, cố gắng kiềm chế không để cho mình run lên, anh ta quyết định, làm xong phi vụ này phải mau chóng xuống địa phủ, dương gian đáng sợ quá.

A Kiều đổ hết ác niệm cất trong huyết ngọc ra ngoài, điều khiển gió đưa chúng sang nhà bên cạnh. Lúc đám sương đen cuối cùng bị đẩy ra, cô vỗ vỗ Sở Phục: “Hết chưa?”

Thế này hẳn là xong rồi, cô ngẩng đầu lên đã thấy ma nằm vùng đang run rẩy trên tầng chín, A Kiều “Xì” một tiếng: “Một con ma như anh, sao mà nhát gan thế chứ.”

Ma nằm vùng đến nói cũng không dám nói, đưa tay ra hiệu cho A Kiều, tuy anh ta là ma nhưng cũng là ma mới, chưa biết sự đời.

Cái bóng ăn một bữa no nê, thỏa mãn vươn vai, nó quay đầu lại, nhìn về phía “chủ nhân” của nó, nhếch môi cười nhạt, dường như không khống chế nổi sự hưng phấn.

Cuối cùng bọn họ cũng sắp mặt đối mặt với nhau rồi.

Cận Dương dường như nghĩ tới điều gì, tiếp tục sửa bản thảo, bố trí cho “Hai Gã Thỏ Song Sinh” một cảnh tượng tử vong hoàn mỹ, ánh sáng màu xanh âm u bỗng lấp lóa, hắn ta càng gõ chữ, màn hình lại càng lóa lên.

Cận Dương đưa tay định lau màn hình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng đen ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh u ám chiếu ra gương mặt của chính hắn ta.

Thứ này không mở miệng nhưng Cận Dương lại có thể nghe thấy tiếng nó nói.

“Chào cậu, chúng ta lại gặp nhau.”

Cận Dương bỗng nhiên lui ra phía sau một bước, cả người suýt nữa ngã xuống đất, khuôn mặt luôn nở nụ cười yếu ớt của hắn ta bỗng xuất hiện biểu cảm khiếp sợ hiếm thấy: “Là mi.”

Bọn họ đã từng gặp mặt, vào năm băm trước.

Từ khi Cận Dương còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly hôn, cha không cho phép mẹ đưa hắn ta đi, muốn giữ hắn ta lại sống với ông ta.

Cận Dương mới bốn tuổi không thể chịu đựng được, hắn ta cảm thấy mẹ thuộc về hắn ta, vậy mà bà ta lại vứt bỏ hắn ta, vật sở hữu của hắn ta, vậy mà lại! Vứt bỏ! Hắn ta!

Chưa tới hai năm sau, cha tái hôn.

Mẹ kế là một người phụ nữ dịu dàng, cũng khiến hắn ta có cảm giác vừa lòng một chút, nhưng bà ta lại mau chóng mang thai.

Người đàn bà cực kỳ vui mừng, còn bế hắn ta lên nói: “Về sau con phải làm anh rồi, con muốn có em trai hay là em gái nào?”

Cận Dương nhìn cha mình, hắn ta nói rất nghiêm túc: “Con không muốn, sinh ra con sẽ giết chết nó ngay.”

Tất cả người lớn đều cho rằng đây là lời nói mà đứa trẻ nói ra trong lúc ghen tỵ và bất an, không ai tin tưởng rằng hắn ta thực sự nghiêm túc, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào tới dùng chung đồ với hắn ta.

“Giết chết đứa bé kia đi là được.”

Có tiếng nói trong lòng bảo với hắn ta.

“Chỉ cần giết nó là xong.”

Cận Dương, 6 tuổi, đổ dầu ra sàn nhà, mẹ kế to bụng trượt ngã một cái.

Bà ta sảy thai.

Tất cả mọi chuyện đều dễ dàng như thế, thậm chí vào lúc Cận Dương giấu mình trong phòng, hưng phấn đến run rẩy cả người, cha hắn ta còn ôm hắn ta, an ủi: “Đây không phải lỗi của con, con không cố ý.”

Hắn ta cố ý đấy, nhưng chẳng có ai trừng phạt hắn ta cả.

Mẹ kế không thể có con nữa, cha hắn ta thậm chí còn tốt với hắn ta hơn, nhưng người đàn bà kia, bà ta dường như đã biết được một chút về gương mặt thật của hắn ta, đối xử với hắn ta không tốt như trước nữa.

Chuyện này khiến Cận Dương nổi trận lôi đình, câu chuyện không đi theo hướng hắn ta mong muốn, có tiếng nói lại phát ra trong lòng.

“Giết chết mụ ta, thay mẹ mới là được.”

Cận Dương đã thử, nhưng hắn ta không thành công, hắn ta còn nhỏ quá.

Nhưng lần này hắn ta bị mẹ kế phát hiện, từ đó bà ta dùng ánh mắt lãnh đạm và đề phòng để nhìn hắn ta.

Bởi vậy, Cận Dương học được cách nghe lời, học được cách mỉm cười, hắn ta vào vai nhân vật con ngoan trò giỏi, hy vọng có thể khiến người đàn bà này tin tưởng hắn ta lần nữa.

Nhưng không, bà ta không tin hắn ta nữa.

Gia đình ba người trong căn hộ 1804 kia hạnh phúc làm sao, dường như có thể ngửi được hương vị của hạnh phúc từ người bọn họ.

Đó là loại hương vị khiến người ta vô cùng say mê, ngày nào họ cũng tra tấn thần kinh của Cận Dương, cuối cùng hắn ta không kiềm chế nổi nữa, chọn bừa một ngày đi gõ cửa.

Người mở cửa là bà chủ nhà, hắn ta bịa ra một lời nói dối rằng cha mẹ không ở nhà mà hắn ta lại không có chìa khóa, nhẹ nhàng giết chết cô ta, rồi sau đó lại giết chết ông chủ nhà mới đi làm gì.

Cuối cùng, hắn ta giết chết thằng nhãi con kia, dựa vào cái gì mà nó có thể hạnh phúc như vậy.

Cận Dương về nhà tắm rửa, nhìn vào mình trong gương, thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Cận Dương sợ hãi, hắn ta tưởng rằng mình bị tinh thần phân liệt, hắn ta đọc sách rồi, nhân cách thứ hai đôi khi sẽ “nuốt luôn” nhân cách chủ, thế thì hắn ta sẽ không còn là mình nữa.

Hắn ta bắt đầu có ý thức tự bình ổn loại khát vọng này.

Tất cả mọi người chẳng ai nghi ngờ gia đình ba người ở căn hộ 1804 là do hắn ta giết, nhưng vụ án mạng này vừa bị phát hiện, hắn ta đã cảm giác được mẹ kế đang âm thầm quan sát hắn ta.

Đáng lẽ ra bà ta phải chết rồi đấy, nhưng Cận Dương lại không động thủ.

Hắn ta bắt đầu lớn rồi, trở nên thông minh hơn, không tin tưởng hoàn toàn vào tiếng nói trong lòng nữa.

Cận Dương kiềm chế ham muốn nhưng khoái cảm lúc giết người thì hắn vẫn luôn ghi nhớ, bởi vậy liên tục nhớ lại, thậm chí thử dùng câu chữ để miêu tả, giảm bớt xu hướng hành động của bản thân.

Hắn ta đã thành công kiềm chế tới giờ.

“Cận Dương” mở cửa, hành lang vắng tanh, hắn ta đi ra cầu thang xuống tầng, hắn ta biết gia đình ba người kia ở đâu, vào giờ này nhất định là bọn họ đang ngủ.

Ma nằm vùng vừa nhìn thấy cái bóng kia hoàn toàn chui vào người Cận Dương, thay thế hắn ta bèn lập tức phát tín hiệu cảnh báo cho A Kiều.

A Kiều và Hạng Vân Độc theo sau Cận Dương đi xuống tầng, Hạng Vân Độc thấy con dao trên tay hắn ta, người trong nhà mà không đề phòng, rất có thể sẽ bị hắn ta làm cho bị thương nặng.

A Kiều nắm tay anh: “Đừng lo, sẽ có ma bảo vệ bọn họ.”

“Cận Dương” gõ cửa, người mở cửa là cha đứa bé, Hạng Vân Độc xông lên phía trước chuẩn bị giật dao nhưng hắn ta đã đâm một nhát, tuy nhiên lại đâm vào không khí.

Người bảo vệ cha đứa bé là một cụ bà, cụ bà mà A Kiều và Hạng Vân Độc đã từng nhìn thấy trước đây, khi đó cụ bà mang quà cho cháu trai và cháu dâu.

Hạng Vân Độc vật lộn với Cận Dương, cha đứa bé mau chóng bình tĩnh lại, cũng tham gia vào đó.

Miệng “Cận Dương” liên tục lẩm bẩm “Thơm quá, thơm quá”, hắn ta rất khỏe, xông vào phòng ngủ, cầm dao nhọn lao về giường đứa bé, mẹ đứa bé gào lên thảm thiết.

Một cơn gió thổi tới, nâng đứa trẻ bay lên, rơi vào ngực người mẹ.

Hạng Vân Độc vung tay bắt lấy “Cận Dương”, hai bàn tay anh nóng lên, cả người “Cận Dương” nhũn ra, cái bóng kia lặng lẽ ló đầu ra, định len lén trốn khỏi người Cận Dương.

Bị Hạng Vân Độc dùng xích trói ma quấn quanh, cái bóng co lại, xích cũng thu nhỏ theo, nó không trốn thoát được nữa.

Đèn hành lang của các nhà đã bật hết lên, người mẹ ôm đứa con khóc nấc, còn người cha mặt mày thẫn thờ đi về phía bọn họ, anh ta ôm lấy vợ con mình, mẹ đứa trẻ giữ chặt lấy chồng: “Anh không sao chứ?”

Anh ta đáp: “Khi nãy anh, khi nãy anh hình như, dường như nhìn thấy, bà nội anh.”

Lúc mũi dao đâm về phía anh ta, anh ta nhìn thấy bóng người thân thuộc nhất dang hai tay che trước người anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.