CHƯƠNG THỨ 5
Thế này là như nào? Lâu rồi mới gặp việc mất điện toàn bộ đột ngột như vậy? Hà Bật Học đi tới cửa sổ nhìn xuống, trừ bỏ sự náo nhiệt do trên đường đèn xe vẫn chiếu đến hoa cả mắt, còn lại một phần là một mảng tối đen.
“Học trưởng (1), làm sao vậy? Có việc muốn nói à! Người có chuyện để trong lòng trông rất bồn chồn nha.” Trương Chính Kiệt vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng không rõ việc mất điện cùng Hà Bật Học có liên quan hay không, nhưng bất cứ sự tình gì chỉ cần phát sinh bên người vị học trưởng này của hắn, liền xác định là có việc không hay.
“Ừm… Là như thế này! Trước tiên là ta nói trước, không cần hoảng loạn, không cần sợ hãi! Mất điện mà thôi, không nên suy nghĩ bậy bạ… Sự tình rất phức tạp, ta cũng sẽ không giải thích, tóm lại, có một con yêu tinh xuất hiện. . . Nó dựa vào hấp thu năng lượng của người khác qua các loại cảm xúc sợ hãi, đau thương… v..v …. để gia tăng năng lực cho chính mình, bất quá nó sẽ chỉ xuất hiện trong mơ, cho nên cứ ngủ mới có thể gặp , không cần quá lo lắng.” Hà Bật Học nhẹ nhàng giải thích, tựa hồ thực sự có tác dụng làm yên lòng, mọi người cảm giác thả lỏng hơn rất nhiều.
“Như vậy à. . . Kia cũng có thể nói là chuyện kinh dị, mọi người cùng đến tán gẫu đi…” Tùng Vân đề nghị, mọi người tùy chỗ ngồi xuống, lại lôi hạt dưa, bia nói chuyện lan man để chờ có điện.
“Tạm dừng thôi! Tới giờ nghỉ ngơi rồi, ta đi vệ sinh chút!” Đang lúc Trương Chính Kiệt thao thao bất tuyệt ánh mắt hiện ra cái vẻ mê gái vốn có, Hà Bật Học cao giọng phá tan. Ngươi ở đó mà liên thiên đi! Bia uống nhiều quá nên là không biết mình đang làm gì hả?
“Học trưởng, tôi cũng muốn đi!” Nhìn Hà Bật Học đứng dậy, Trương Anh Nam liền đi theo ra, cùng một lúc với nàng, Tùng Vân cũng theo đi, con gái thường có thói quen đi vệ sinh theo nhóm, nhìn thấy Tùng Vân đi, Trương Chính Kiệt cũng quyết định cùng đi .
“Anh đi vệ sinh lâu quá vậy?” Hà Bật Học đang bắt đầu “hành sự”, Trương Chính Kiệt liền giễu cợt lại còn tại nơi đây mồm năm miệng mười, vài đồng nghiệp nam khác thì ghé vào cửa cầu thang hút thuốc, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, tất cả đều không có một dấu hiệu gì, xem ra nhất thời nửa khắc không thể có điện lại được.
“Học trưởng, anh không phải nói anh Kiên đang muốn bắt cái ác niệm gì đó sao? Sao phải gấp gáp như thế?” Trương Chính Kiệt rửa tay, dùng sức vẩy vẩy, Hà Bật Học liếc mắt trừng hắn một cái, mấy đồng nghiệp nam cũng bắt đầu bu lại, muốn từ Hà Bật Học nghe được những chuyện thú vị.
“Các ngươi cũng biết tiểu Vân thực chất là thứ gì đi? Cái ác niệm kia sẽ đi theo hồ yêu không có pháp lực cao a!” Hà Bật Học hư một tiếng cố tình thần bí giải thích, mọi người không tự chủ được ngẩng đầu nhìn tường, tường bên kia đương nhiên là wc nữ, Tùng Vân cùng Trương Anh Nam đang ở nơi đó trang điểm lại.
Tiếng nước chảy rào rào, Trương Anh Nam nhìn vào gương, đột nhiên có loại cảm giác rờn rợn, tựa hồ đã lâu trước kia từng có cùng loại cảm giác này.
“Tiểu Vân, cô có nhớ hay không có một lần chúng ta phải đi cùng Nghiêm Lệ kia đến tầng lầu của tập đoàn, kết quả ở trong nhà vệ sinh có cái đầu nữ nhân bên trong bồn rửa tay.” Trương Anh Nam cười khẽ hai tiếng, quay đầu lại hỏi Tùng Vân, người sau sắc mặt trắng bệch trừng nàng, phải nói ngay rằng đằng sau lưng của Trương Anh Nam có 1 cái gì đó…
“Mau quay đầu lại!” Tùng Vân thét chói tai, vừa nói xong Trương Anh Nam lập tức quay đầu lại, một cái đầu nữ nhân nổi lên trong bồn rửa tay đầy nước lúc chìm lúc nổi, trừng lớn hai mắt, miệng cười quái dị ,tóc dài trườn trên tay Trương Anh Nam, nàng kinh thanh thét chói tai vội vàng phủi tay, đầu người liền hướng Tùng Vân bay đến.
WC nữ đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, mấy nam nhân chạy sang xem có chuyện gì, không nhìn còn đỡ, vừa thấy cũng theo đó mà hét ầm lên, Trương Chính Kiệt thậm chí không màng tới nghĩa khí xoay người bỏ chạy, loại tình huống này, không chạy là ngu ngốc, cái đầu kia bay loạn gặp người ở đâu thì đầu nữ nhân liền cắn.
“Không phải nói là nằm mơ mới có thể gặp được sao? Thế cái kia gọi là gì?” Trương Chính Kiệt mặc dù là người đầu tiên chạy ra , bất quá hai ba bước sau Hà Bật Học liền chạy qua cả hắn , chân dài liền tốt hơn đi! Hà Bật Học vượt qua hắn, còn không quên quát: “ĐẦU!” một cái, Trương Chính Kiệt bị đau kêu thảm một tiếng, đau sao? Vậy không phải nằm mơ ? Ôí ông Giời có hay không như vậy a? Như thế nào có thể từ cảnh trong mơ chạy đến hiện thực ? Không hay chút nào
Đám người vội vàng vọt vào phòng họp Thái Bình Dương, Hà Bật Học ầm một tiếng đóng sầm cửa thật mạnh, cách ván cửa còn có thể nghe thấy cái đầu nữ nhân kia không ngừng va chạm, rồi cười quái dị . Hà Bật Học chèn lại cửa, cầu xin những đồng nghiệp trong tiết mục đừng có những suy nghĩ linh tinh đáng sợ, nhưng vào lúc này, phía sau cửa tiếng đập biến mất, đang lúc hắn hồ nghi, đột nhiên liền sau có tiếng đập cực mạnh, thiếu chút nữa đem Hà Bật Học đánh văng ra, vài nam nhân cao to vội vàng tiến tới ngăn lại.
“Cái gì đập loạn ở đó vậy?” Hà Bật Học hét to một câu, Trương Anh Nam sợ hãi giơ tay lên.
“Không xong rồi… em hôm nay mới vừa xem xong ‘Land of the Dead’(2)…” Trương Anh Nam cười gượng hai tiếng, Hà Bật Học không khác là bao liền khóc, loại thời điểm này đừng nghĩ ác tới thế chứ!
“Land of the Dead? Phim gì thế?” Tùng Vân ngơ ngác hỏi, Hà Bật Học đang muốn ngăn cản, không biết làm sao mà có tiếng nam nhân trả lời một câu “một bộ phim về zombie”, liền đó trong phòng hội nghị không khí lạnh ngắt. Không nói thì liền không liên tưởng, cư nhiên nhắc tới, thật sự là mỗi người trong đầu liền tự động vẽ lên những hình ảnh, sức tưởng tượng vốn dĩ là vô hạn!
Có tiếng ô tô phanh gấp truyền đến, sau đó là liền mấy tiếng khác, Hà Bật Học vội vàng chạy tới bên cửa sổ, nhìn bên dưới có tai nạn liên hoàn, đèn xe, ánh lửa lóe ra, điểm chết người ở đây, hung thủ gây ra tai nạn cư nhiên chính là 1 “Nhóm zombie” từng bước một hướng tới đài truyền hình bọn họ, bây giờ đang trong phim kịnh dị sao? Hẳn một đội zombie đi ở trên đường cái? Người đi đường hốt hoảng chạy trốn, tại tầng cao bọn họ nhìn phía dưới một màn này, có lẽ là rất khủng bố, khủng bố hơn sức tưởng tượng , Hà Bật Học nhịn không được cười rộ lên.
“Ông trời ơi, học trưởng … Anh không cần ở đây nổi điên a! Anh mới là không nên suy nghĩ bậy bạ, bình tỉnh một chút, bình tỉnh một chút!” Trương Chính Kiệt vội vàng đưa giọng an ủi Hà Bật Học, vị học trưởng này của hắn là thiên tài chế tác gặp qua nhiều quỷ quái , vạn nhất đầu luôn tự nhiên xuất hiện những điều mới mẻ ngay thời điểm quan trọng, chỉ sợ nơi này ở đây mỗi người đều sẽ bị hù chết.
“Chú em! Thật là có điểm quan trọng đó! Không chỉ tính đến cảm giác sợ hãi, chỉ cần cảm xúc đơn thuần thì phản ứng cũng sẽ xảy ra! Mau mau mau! Mau nghĩ lại cảnh ngươi xem XXX, tùy tiện liên tưởng gì đều được, nghĩ đến phim AV cũng còn tốt hơn cái này đó!” Hà Bật Học cầm tay Trương Chính Kiệt lay mạnh, lần đầu tiên cảm thấy thằng em cuồng *** này như thế nào thực đáng yêu, trong phòng hội nghị vài nam nhân khác liên thanh trầm trồ khen ngợi, không hổ là người chế tác a! Thời khắc quan trọng luôn có sáng ý vô hạn.
“Đừng thúc giục a! Như vậy em nghĩ không ra!” Bị người thúc giục, Trương Chính Kiệt liền lắc lắc đầu, đầu của hắn liền trống rỗng, rốt cuộc là muốn như thế nào? Vẫn là không thể làm theo như ý học trưởng ?
“Học trưởng… Tha thứ cho em…” Trương Chính Kiệt đột nhiên lắc đầu khổ sở nói, quả nhiên không nên nghe theo Hà Bật Học a! Sao tự nhiên nàng lại xuất hiện trong đầu mình như thế?
“Sao vậy? … Không phải chưa?” Hà Bật Học trừng hắn, có một đợt lạnh chạy dọc sống lưng, đừng nói cho cậu dưới tình huống như vậy, Trương Chính Kiệt vô dụng cuồng *** này sẽ nghĩ tới CK, vẫn lại là CK bị cắt làm 2 đoan!
“… A. . . Học… . . .” Bàn tay chợt lạnh ngắt, trong phòng hội nghị những tiếng thét không ngừng lại lần thứ hai loạn lên.
Đùi bị CK ôm chặt lấy, Hà Bật Học liều mình muốn tránh, đằng kia 1 đám đồng nghiệp so với cậu còn nhanh hơn, tất cả đều lui đến trong góc phòng, một mình cậu đơn độc bị CK chỉ còn nửa người trên cuốn lấy không tha.
“… A. . . Học… . . . .” Bàn tay trắng bệch phiếm gân xanh vươn tới Hà Bật Học, CK nhất nhất muốn sờ tới 2 má của cậu, trong cơn sợ hãi theo tự nhiên dùng mọi biện pháp giãy giụa, một chốc không đứng vững ngồi sụp xuống, như thế này càng nguy, CK đeo bên người thầm cười quái dị hai tiếng, cả người liền lúc phóng lên.
“Không cần a đây là mơ thôi! Này chính là ta đang mơ , đây không phải sự thật… Ôí ông Giời ơi .” Hà Bật Học sợ tới mức có chút nói năng lộn xộn. Kỳ thật cũng khó có thể trách cậu, loại sợ hãi này cũng chỉ là bản thân tự dọa chính mình, thực tế không sợ hãi đến như vậy, không biết từ khi nào, chỉ cần nhắc tới CK liền sẽ xuất hiện cảm giác đáng sợ, dần dà đã đem nàng mạnh mẽ rũ lấy rũ để.
“Học trưởng… Em không đem CK nghĩ đến đáng sợ như vậy nha… .” Trương Chính Kiệt sợ hãi nhắc nhở một câu, hiện tại CK này, hoàn toàn là Hà Bật Học chính mình tưởng tượng đi! Oa được lắm!… Quả nhiên sức tưởng tượng không phải cùng một cấp bậc, ở đây không ai dám tiếp cận để đem nàng rời ra, chỉ có thể xa xa nhìn nàng bám chặt lấy trên người Hà Bật Học.
“Ngươi đã chết rồi! Đều là ngươi đã chết!” Hà Bật Học vẫn luôn nghĩ biện pháp lui về phía sau, một bên còn rống lên, 1 bên kêu mắng Trương Chính Kiệt, CK lạnh lẽo vươn cánh tay đến Hà Bật Học dọa đến gần chết, những người còn lại tim đều như muốn ngừng đập.
“Ngươi đừng vẫn luôn náo loạn ở đây đi .” Hà Bật Học đẩy CK ra, nhưng lại không dám giơ tay chạm vào, luôn luôn tại đây nhắc nhở chính mình chẳng qua là ảo tưởng mà thôi, CK không tồn tại, CK không tồn tại….., trong lòng mặc niệm nửa ngày, gương mặt tuy xinh đẹp nhưng trắng bệch lại có vết thi ban (1) vẫn tiến đến gần, đầu Hà Bật Học đột nhiên chợt lóe lên ý nghĩ, cậu vì một chút chuyện quỷ dị nên mấy ngày nay không ngủ, tinh thần đặc biệt yếu nên mới để cho CK hiện giờ vẫn có thể lởn vởn ở đây, vậy nên bác sĩ có kê cho cậu vài phương thuốc, như có quán tính mò vào ba lô, Hà Bật Học không chút nghĩ ngợi, lục soát hộp thuốc liền lấy vài viên ra uống, hình ảnh CK hóa thành một đoàn khói đen bay đi.
“Học trưởng! Anh nuốt cái gì thế?” Trương Chính Kiệt vừa thấy CK biến mất, vội vàng hướng lại nâng cậu dậy, Hà Bật Học từng có lần uống thuốc quá liều dẫn đến việc phải đưa y đi cấp cứu!
“Thuốc an thần… .” Hà Bật Học mờ mịt nhìn trong tay lọ thuốc, những người khác giật mình.
“Uy! Anh nuốt mấy viên rồi?” Trương Chính Kiệt đoạt lấy thuốc, có thể nháy mắt để hình ảnh biến mất, đây là cái thuốc gì a? Mạnh như vậy?
“Ta. . . Ta không biết… Oa… Hôn mê, hôn mê… .” Hà Bật Học hai chân mềm nhũn, một vài nam đồng nghiệp đỡ lấy, cậu không chỉ là choáng váng, còn có chút khó thở.
“Anh đúng là ngu ngốc a! Uy! Học trưởng!” Trương Chính Kiệt không ngừng lay động Hà Bật Học, đáng tiếc người sau ý thức từ từ chìm vào trong bóng tối.
Ánh nến khẽ động, chiếu rọi vào trong phòng khách soi rõ những sắc mặt khó coi đang ngồi, Ân Kiên chuyên chú nhìn kĩ la bàn, trên đó cây kim nhỏ cũng không nhúc nhích, xem ra Ân Lâm giỏi yêu thuật cũng đều không thể khiến nó động đậy.
“Cô à… Cô lấy đạo thuật mà đi đổi vận ái tình cho mình đi” Ân Kiên hừ lạnh, Ân Lâm hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, nào trên đời có loại cháu này? Cả ngày cười nhạo chuyện yêu đương không thuận của nàng, nàng thật sự dù không muốn gả cho ai đi nữa thì Ân Kiên cũng sẽ phải nuôi nàng cả đời.
“Ân?” Hồ tiên Tiểu Vân nghi hoặc nhìn cửa lớn, Ân Kiên nhìn theo nàng. . . Ách. . . Anh cảm nhận được loại khí lực quen thuộc, chạy ra, kinh ngạc phát hiện Hà Bật Học vẻ mặt ngái ngủ bộ dáng ngây ngốc đứng ở ngoài.
“A Học? Cậu ở đây làm gì thế?” Ân Kiên nghi vấn, đang muốn đem người kéo vào trong, lại phát hiện tay mình xuyên qua thân thể Hà Bật Học, ngạc nhiên trợn mắt hết nhìn đông tới nhìn tây tựa hồ cũng nhận ra tình trạng Hà Bật Học hiện giờ.
“Tôi. . . Tôi cũng không biết vì cái gì sẽ thành như vậy… .” Hà Bật Học mờ mịt trả lời, theo đó tan thành mây khói, Ân Kiên nhíu mày căng thẳng.
“Oa !!!!!! Chúng ta đạo thuật không biết muốn tu luyện đến cảnh giới nào mới có thể để linh hồn xuất ra như thế , Hà Bật Học chẳng cần làm gì có thể sử dụng chiêu này thật là rất tuyệt, thật không hổ danh lợi hại a!” Ân Lâm cười khanh khách , Ân Kiên trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, Hà Bật Học sẽ chỉ khi sinh mệnh bị uy hiếp tới thời điểm cùng cực mới có thể linh hồn xuất ra ngoài đi cầu cứu, phải chăng lúc này đài truyền hình nơi hắn đang tị nạn cũng có thể gặp chuyện không may!
Quản Đồng binh một tiếng toát ra một trận khói trắng biến mất, hồ tiên Tiểu Vân mỉm cười tiêu sái đi tới bên người Ân Lâm, Ân Kiên, cũng theo đó tỏa ra một cỗ khói trắng, lúc sau ba người cùng biến mất không thấy.
Trong phòng hội nghị Thái Bình Dương bỗng dưng xuất hiện bốn người, khiến những người ở đó dù đã trải qua 1 trận kinh hồn cũng không khỏi thêm lần nữa sợ hãi, trái tim cơ hồ muốn ngừng đập. Ân Kiên vội vàng chạy tới bên người Hà Bật Học, người này đã đang ở trạng thái hôn mê, hồ tiên Tiểu Vân bình thản đi tới kiểm tra mạch của cậu, chỉ lát sau, Hà Bật Học chớp chớp mở to đôi mắt đen tròn.
“Anh Kiên, anh như thế nào lại ở chỗ này?” Hà Bật Học thực kinh hỉ, Ân Kiên chính là khẽ cười không đáp, người này linh hồn xuất ra ngoài gặp mình nói chuyện một chút ấn tượng đều không có, cũng không muốn nhắc lại cho cậu ta nghe.
“Thì ra. . . Ác niệm trốn tới chỗ này … .” Hồ tiên Tiểu Vân ôn nhu thầm tự nói, ngoài cửa vẫn là tiếng thét không ngừng, xem ra năng lực của ác niệm càng lúc càng lớn, ảnh hưởng tới con người càng ngày càng nhiều.
Hồ tiên Tiểu Vân giơ tay lên, nguyên bản khẩn cấp sử dụng pháp thuật tỏa ra 1 ánh quang nhiệm màu, ngoài cửa tiếng thét càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng ít đi, cả một tòa nhà lạc trong 1 cỗ mê man đầy mùi chết chóc, trừ bỏ trong phòng hội nghị Thái Bình Dương mọi người coi như thanh tỉnh, bên ngoài tòa nhà chìm trong yên tĩnh đáng sợ.
“A… Nếu ác niệm tìm không thấy những người khác để hấp thu năng lượng, không phải sẽ tới tìm chúng ta chứ?” Trương Anh Nam rụt lui thân thể, cùng Tùng Vân hai người gắt gao nháo loạn cùng một chỗ.
“Sẽ không đâu , có ta ở nơi này, ác niệm không cảm nhận đến các ngươi, chẳng qua… Ta cần phải có người tự nguyện hỗ trợ để dẫn ác niệm đi ra, làm cho chúng ta bắt hắn.” Hồ tiên Tiểu Vân lời vừa mới dứt, mọi người có cùng nhất trí nhìn về phía Hà Bật Học, người sau vô tội chỉ vào chính mình, vì cái gì lại là cậu?
“Học trưởng, năng lực phi phàm, trách nhiệm liền lớn a!” Trương Chính Kiệt đẩy cậu một phen.Việc nguy hiểm như vậy, cũng không thể kêu nữ hài tử đi làm đi? Đám nam nhân còn lại đứng đực ra, Ân Kiên cam đoan không thể hình dung được có cái quái gì sợ hãi, Quản Đồng là tên biến thái (thiệt sự đoạn này QT để nguyên a =))), còn lại các huynh đệ gan dạ sáng suốt, kinh nghiệm như thế nào so với kẻ chế tác thoạt nhìn như đưá trẻ này lại biến hắn thành vĩ đại thế kia?
“Nói những lời ngu ngốc này làm gì ? Nguyền rủa cả đời ngươi a…” Hà Bật Học một bên càu nhàu, một bên nhận mệnh đi ra ngoài.
Đài truyền hình bên trong tan tác 1 trận, nhân viên công tác hoặc ngồi hoặc đang nằm vật ra, Hà Bật Học nuốt nuốt nước miếng hơi sợ hướng trường quay đi, được lắm! Muốn cậu làm kẻ dẫn ác niệm đến rồi đem cả quá trình cậu đơn độc làm nhiệm vụ quay phim lại a?
“Đừng sợ, tôi ở trong này.” Ân Kiên tháo cà- vạt nói với Hà Bật Học, liền đó bịt kín mắt cậu lại, bọn họ cần Hà Bật Học đem ác niệm dẫn đến.
“Các người nên sợ hãi đi là vừa. Tôi bịt mắt nhìn không thấy! Trời biết tôi sẽ tưởng tượng ra cái quỷ gì đâu…” Hà Bật Học thấp giọng cười, Ân Kiên quay sang cậu liếc mắt một cái, tiện thể giơ tay kiểm tra, xác định cậu thật sự không nhìn thấy bất kỳ cái gì mới yên tâm.
“Ác niệm thật sự sẽ bị hấp dẫn tới đây à?” Trương Chính Kiệt đột nhiên giương giọng hỏi, Ân Kiên giật mình quay ra thấy hắn cầm theo phiếu nhân viên công tác, vừa mới nãy không phải rất sợ chết đẩy Hà Bật Học đi ra làm vật dẫn sao? Như thế nào hiện tại lại theo tới trường quay? Lương tâm kêu gào về việc trượng nghĩa nên đến đây à? Ba giây sau, Ân Kiên hối hận chính mình vừa mới cảm động, đám nhân viên công tác vừa tới lắp đặt máy móc, chuẩn bị xong xuôi lập tức chạy biến không thấy bóng.
“Học trưởng, anh yên tâm đi! Tiết mục này sẽ vĩnh viễn nhớ tới anh !” Trương Chính Kiệt dùng sức siết lấy tay Hà Bật Học, Hà Bật Học tức điên người nắm chặt tay hắn không cho chạy, muốn tên lưu manh này phải ở đây cùng mình, không uổng công học trưởng của bọn họ nha, có 1 đệ đệ tình cảm tốt tới vậy! Trương Chính Kiệt liều mình giãy dụa, rốt cục ù té chạy, Hà Bật Học quả nhiên là người đáng sợ!
“Hỗn đản, đêm nay ta trở về nhất định tới tìm ngươi đầu tiên!” Hà Bật Học nhìn không thấy gì, chỉ có thể lung tung gầm gừ, Ân Kiên lắc đầu thấp giọng cười, vì cái gì mà tiểu tổ tông chế tác này lại có thể khủng bố tới vậy, khiến cho người khác thấy buồn cười nha.
“Đêm nay trở về đi tìm hắn? Tôi đã cho rằng tôi mới là danh sách đầu tiên được đi tìm chứ!” Ân Kiên đè thấp âm lượng giễu cợt, Hà Bật Học hừ hừ hai tiếng. (Giễu cợt hay ăn dấm vậy =)) )
“Yên tâm, trừ bỏ những lúc ở ngoài, thời gian còn lại tôi nhất định quấn lấy anh, sợ chưa hả?” Hà Bật Học giả vờ giận đe dọa . Một bên Ân Lâm, Quản Đồng nghe xong chịu không nổi nữa, không hổ là thiên sư cùng chế tác tiết mục thần quái có 1 loại quan hệ không bình thường nhaa! Ngay cả lời tâm tình đều có thể nói oang oang như vậy.
“Đến đây…” Hồ tiên Tiểu Vân ôn nhu nhắc nhở, một đoàn khói đen chậm rãi đến gần, Ân Lâm, Ân Kiên bọn họ vội vàng lánh đi, chờ đợi thời cơ tốt nhất 1 lần tiêu diệt.
Nghe được hồ tiên Tiểu Vân nói câu đến đây xong, Hà Bật Học trái tim loạn nhịp bị khống chế bước tới, cố gắng hồi tưởng hình ảnh khủng bố lúc tối. Tiểu Vân có nhắc qua, sợ hãi là phản ứng trực tiếp, hỏi ngươi thích nhất đồ vật gì, còn tùy hứng sẽ đưa ra được đáp án, nhưng sợ hãi………là sợ hãi, thường thường không đột nhiên xuất hiện, nhưng một khi nó hiện hữu ngươi vĩnh viễn không biết lý do nó từ đâu tới, hoàn toàn không thể hiểu được, vì cái gì sẽ sợ hãi đến như vậy. Hà Bật Học cố gắng hồi tưởng , lắc mạnh, mặt trái của cảm xúc có thể hấp dẫn ác niệm, chính là hiện tại cậu nhớ lúc đó mình và Trương Chính Kiệt cùng nhau nghĩ tới CK kết quả là cậu đã nghĩ ra 1 thứ vô cùng đáng sợ, vậy mà lúc này đầu óc tự nhiên trống rỗng.
Ân Kiên nhìn khói đen trước người Hà Bật Học tụ lại tan, tan lại tụ, tự nhiên thấy lo lắng, rất sợ có cái gì sơ xuất sẽ làm Hà Bật Học bị thương, chính là hơn 20 phút qua, đoàn khói đen kia cứ ở chỗ này tụ lại tan, tan lại tụ, chờ đều có chút không kiên nhẫn.
“A Học! Cậu đang làm gì thế?” Ân Kiên rống lên một câu, 30 phút, tên kia còn không có nghĩ ra thế nào là thứ thực sự đáng sợ sao? Nhìn đám khói đen vất vả như vậy, anh có điểm thông cảm đối phương .
“Tôi không biết mình muốn cái gì … .” Hà Bật Học thực ủy khuất thầm thầm thì thì. Hồ tiên Tiểu Vân sâu kín cười khổ, nàng tựa hồ sai lầm chọn người đến hỗ trợ ! Vị này là người khiêng máy móc lên núi xuống biển tìm quỷ tìm yêu – chế tác tiết mục thần quái, kỳ thật là trong lòng không một chỗ nào có ý niệm sợ hãi à!
Đám khói đen kia cứ tụ – tan như thế, rốt cục biến thành một tiểu cầu, cuối cùng ba một tiếng biến mất không thấy. Hồ tiên Tiểu Vân bốn người nhìn một màn này có chút há hốc mồm, cứ như vậy bị tiêu diệt , có thể hay không có điểm rất buồn cười sao?
“Không phải chứ? Nháo đến toàn bộ đài truyền hình gà bay chó sủa, trên đường còn biến thành 1 đám cương thi, kết quả cuối cùng giống cái rắm nhất dạng ba một tiếng không có… Đây cũng quá khoa trương đi?” Quản Đồng không thể tin được, lúc trước còn tại cảnh trong mơ trong đem hắn biến thành người xấu biến thái, kết quả cái ác niệm này cứ thế như vậy dễ dàng để Hà Bật Học tiêu diệt ? Hơn nữa, cái tên trẻ con mắt to đần độn kia đến bây giờ còn không rõ ràng lắm mình đã làm như thế nào, hoàn toàn là nực cười đi!
“Này. . . Như vậy là xong à? Không phải hẳn là phải làm một trận sao? Uy… Các người không thể khinh thường tôi như vậy chứ! Như vậy… Tôi quay cái này còn gì ý nghĩa! Tuyệt đối không thấy phấn khích… .” Hà Bật Học bỉu môi, ngúng nguẩy hét vào tai Ân Kiên, đông một câu, tây một câu , 1 bên kiểm tra, 1 bên oán giận, quay phim 1 thứ như vậy chẳng có gì hay! Tự nhiên nhìn một vật đen lòm lòm ba một tiếng biến mất, thế này thực mất mặt!
“Cậu còn muốn như thế nào? Cậu không có việc gì là tốt rồi!” Ân Kiên tức giận, hồ tiên Tiểu Vân ngược lại thực thoải mái, sự tình có thể như vậy kết thúc thực quá tốt , quay đầu lại nàng tiếp tục khôi phục ký ức cho những người còn lại, coi như tối nay sự tình toàn bộ không phát sinh chuyện gì quá đáng, dù sao cũng là nàng tu luyện quá vội vã nên có điểm sai, gây tai họa lớn thì 10 ngàn năm tu luyện cũng không là gì .
“Ta nghĩ, ước chừng là ác niệm bị ngươi hao hết năng lượng mới biến mất , nó vốn là quá mạnh, nếu như không luôn hấp thu năng lượng thì sẽ biến mất, ta lo lắng chính là ác niệm sẽ làm yêu quái khác hút lấy tạo thành điều không tốt, may mắn bị ngươi giải quyết .” Hồ tiên Tiểu Vân thầm khen ngợi, Hà Bật Học hai gò má ửng đỏ, lần đầu tiên để nhân vật lợi hại như vậy khen ngợi! Hồ tiên Tiểu Vân cảm thấy hứng thú theo dõi cậu, Hà Bật Học là người thu hút linh hồn rất cao, vận thế rất mạnh, Ân Kiên lại là trời sinh không tầm thường, hai người này tương lai nhất định sẽ càng nhiều điều thú vị.
“Tỷ tỷ… Ngươi vẫn là không cần khen ngợi hắn rồi! Ta sợ hắn nguyên bản không có cái đuôi nào, ngươi nhiều lần tán thưởng liền mọc đuôi đi!” Quản Đồng lắc đầu.
“Ai nói ta như thế? Chẳng qua là nhìn phía trước đã muốn… .” Hà Bật Học hừ hừ hai tiếng, Ân Lâm biến sắc, một chưởng hung hăng đánh vào đầu cậu.
“Ngươi không có việc gì làm sao? Dám tại mỹ nữ trước mặt nói linh tinh?” Ân Lâm còn muốn đánh cậu, Hà Bật Học ỷ vào chân dài chạy cực nhanh, đang chuẩn bị chạy trốn, nghe thấy phòng họp truyền đến thét chói tai, là Tùng Vân.
“Tùng Vân!” Hà Bật Học một cước đá văng cửa vọt vào phòng họp, Ân Kiên nhanh tay lẹ mắt đem người kéo trở lại phía sau, đề phòng có kẻ lợi dụng làm việc xấu, không ai khác lại là Ân Tư.
Trương Anh Nam ôm Tùng Vân lui ở trong góc, vài người đồng nghiệp nam gần các nàng nằm bẹp lên nhau, Trương Chính Kiệt thậm chí té trên mặt đất kêu rên không thôi, rõ ràng bị thương, Ân Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm Tùng Vân đang run rẩy nấc lên.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Ân Kiên lạnh lùng nghi vấn, trước mắt anh mặc dù là Ân gia tiền bối, nhưng nhìn chung cảm thấy đối phương có ý đồ không tốt, nên tự nhiên sinh ra một cỗ lo lắng vô hình.
“Ta là đi theo mùi hồ ly tìm tới, không ngờ tìm ra một bán hồ yêu, ta không thể để mặc kệ yêu tinh lộng hành như thế này được.” Ân Tư mỉm cười nói, trong tay giơ lên lá bùa, ngũ lôi oanh đỉnh.
Ân Kiên đang định giải thích, Ân Tư căn bản không cho anh cơ hội, lá bùa vừa rời tay, ánh lửa xoẹt qua, trong nháy mắt năm lưỡi sét chập làm 1 giáng xuống…
“Tùng Vân ” Hà Bật Học sợ hãi kêu, Ân Kiên chặn cậu ở phía sau, tuy rằng nhìn thấy hết thảy sự việc diễn ra lại vô lực ngăn cản .
Khói trắng tán đi, Tùng Vân vẫn là Tùng Vân, trên người không nửa điểm bị thương, còn về phía hồ tiên Tiểu Vân. Chính là………. hiện tại hồ tiên Tiểu Vân lại không phải hồ tiên Tiểu Vân thường ngày, khóe môi nhếch lên tơ máu, sắc mặt tái nhợt, hiện nguyên dạng một bộ dáng nam nhân, nhưng trừ bỏ việc rất cao lớn , ngũ quan có điểm cương nghị ra, hắn vẫn như cũ là ôn nhu hồ tiên Tiểu Vân.
“Ngươi. . . Đây vốn là bộ dạng thật sự của ngươi? Hà Bật Học thực kinh ngạc, Ân Kiên trong lòng cũng chững lại, quay đầu lại nhìn xem Ân Lâm, cô như sớm biết, nên chẳng có chút gì là ngạc nhiên.
Hồ tiên Tiểu Vân trông rất giống Quản Đồng, chỉ khác trên mặt hắn không có vẻ tiếu phi tiếu, hay cợt nhả. Đoạn tóc dài đen phản quang với gương mặt trắng nõn, cho dù hồi phục nguyên bản bộ dạng, vẫn là xinh đẹp, xinh đẹp khiến mọi người ngây ngốc mà quên đi cả việc hô hấp.
“Tại chính là ác niệm của ta, không liên quan đến việc của Tùng Vân, ta xin ngươi không nên thương tổn nàng.” Hồ tiên Tiểu Vân trả lời, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, Ân Kiên, Ân Lâm đồng thời nhíu mày, trên người Tiểu Vân vầng sáng thay đổi, năng lượng có chút thiếu hụt khiến mọi người không khỏi bi ai.
“Cho dù không liên quan chuyện của nàng, nhưng vẫn là không để cho nàng lưu ở nhân gian. Nàng là hồ yêu, không phải hồ tiên, ở tại chỗ này, sớm hay muộn sẽ hại người.” Ân Tư bình tĩnh giải thích, trong tay lần thứ hai giơ lên lá bùa, Ân Kiên nhịn không được muốn ra tay ngăn lại, Ân Lâm trước một bước giữ chặt hắn, nếu Ân Tư có thể lấy chiêu ngũ lôi oanh đỉnh làm trọng thương hồ tiên Tiểu Vân, đạo thuật như nàng còn không phải đối thủ, Ân Kiên mạo muội ra tay chính là muốn chết.
Hồ tiên Tiểu Vân quay đầu lại nhìn nhìn Tùng Vân, thầm thở dài, cô gái nhỏ này quả nhiên có dính máu yêu tinh, trong mắt có 1 đạo hắc khí, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng tựa như lời Ân Tư, nàng nếu không dốc lòng tu luyện, sớm hay muộn sẽ biến thành yêu tinh hại người.
“Chuyện của nàng, ta sẽ xử lý, xin đừng nhúng tay.” Hồ tiên Tiểu Vân nghiêm túc đưa ra ý kiến, ngước mắt nhìn Ân Tư.
“Ngươi căn bản đã trọng thương, một thân đạo hạnh chỉ sợ sẽ bị hủy hoàn toàn, nếu chạy nhanh về thâm sơn tu luyện, có lẽ còn có cơ hội bảo trụ, vậy ngươi còn muốn theo ta động thủ?” Ân Tư lắc đầu cười. Ở trong này, hồ tiên Tiểu Vân pháp lực cao nhất, tiếp theo là Ân Lâm, Ân Kiên cùng Quản Đồng là 2 tiểu tử hắn căn bản không để vào mắt, Tiểu Vân bây giờ là cố chống đỡ, tùy thời đều có khả năng tan biến bị trở lại nguyên trạng, một tiểu hồ ly mà cũng muốn cùng hắn đấu ư?
“Một mình hắn không được, thêm ta thì sao?” Tiếng nói lạnh lùng đột nhiên truyền ra, Lôi Lôi dựa tại cạnh cửa hừ lạnh. Ân Kiên quả thật có tìm đến nàng xin hỗ trợ, hy vọng có thể chiếu cố Tùng Vân, khi đó nàng đang bề bộn chuyện của mình không để ý tới, hiện tại nghĩ ra, lại đến mức như thế này.
“Lôi nương a… , thật sự là đã lâu không gặp !” Ân Tư nở nụ cười, hổ tộc đại mỹ nữ cùng hồ tộc cùng tụ lại một chỗ, ngẫm lại rất thú vị không phải sao?
“Ngươi… Ân Tư? Thật sự là âm hồn không tiêu tan a… .” Lôi Lôi nửa ngày nhận ra, chán ghét bĩu môi. Bọn họ ngày đó sống cả trăm năm, bộ dạng theo năm tháng khiến người người đều cảm thấy tịch mịch , gặp được lão bằng hữu trừ bỏ gợi lên hoài niệm, thật sự là chút ý nghĩ tốt đều không có.
“Hôm nay ta nể ngươi chút mặt mũi, bất quá, tiểu yêu tinh kia không thể lưu ở nhân gian, ngươi hiểu là được .” Ân Tư nháy mắt mấy cái, quay người lại, chém thay đao xuống 1 cái, không khí ngạnh ra thành 1 cái cửa, Ân Tư cười cười đi vào biến mất không thấy. Hà Bật Học cứng họng nhìn một màn này, hồ tiên Tiểu Vân, Quản Đồng bọn họ thường thường binh một tiếng đột nhiên xuất hiện hắn có thể tiếp thu, giờ đến ngay cả người cũng có thể sao? Quay đầu nhìn chằm chằm Ân Kiên, rất khó tưởng tượng người này một ngày nào đó sẽ có pháp lực cao cường.
Ân Tư sau khi biến mất, hồ tiên Tiểu Vân rốt cục không trụ nổi ngã xuống, Tùng Vân đẩy Trương Anh Nam để đi qua, đem Tiểu Vân ôm vào trong ngực.
“Anh Kiên!” Tùng Vân vội gọi, Ân Lâm chạy tới bên người hồ tiên Tiểu Vân, ánh sáng mờ mờ tản đi, Tiểu Vân cả người nháy mắt ảm đạm.
“Ngu ngốc! Chống đỡ khỏe như vậy làm gì , ngươi đều không đủ pháp lực duy trì hình người, còn muốn biến thành bộ dáng nữ nhân kia?” Lôi Lôi cầm bàn tay lạnh như băng của hồ tiên Tiểu Vân, vừa vội vừa giận mắng một câu. Nhóm Hà Bật Học quan tâm bu lại, không nói cùng Ân Kiên nhìn nhau, sao lại thành bộ dáng nữ nhân chứ?
“Ta. . . Ta chỉ là… Hy vọng. . . Có thể. . . Có thể ở trước mặt ngươi… Duy trì bộ dáng Tiểu Vân… , ngươi. . . Ngươi thật sự dường như. . . Phụ thân của ngươi – tiểu Vệ… .” Hồ tiên Tiểu Vân nhìn Ân Kiên ôn nhu cười cười, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít. Ân Kiên nghi hoặc nhìn lại Ân Lâm, phía sau thở dài, hồ tiên thực vừa là đa tình lại cũng là si tình chủng tộc, vì Ân Kiên vô hình chung có chút thân thiết liền nhất kiến chung tình cho tới ngày nay.
Hồ tiên Tiểu Vân khẽ cười, nhắm mắt lại, vầng sáng cuối cùng rốt cục tán đi, nằm ở trong ngực Tùng Vân chính là một tiểu hồ ly hấp hối, Lôi lôi đem nó tiến vào trong ngực, một tay kéo theo Tùng Vân, mặc kệ là cái gì, hiện tại đều không thích hợp lưu ở nhân gian.
Khói trắng chậm rãi phiêu tán, Ân Kiên tựa vào trên ghế sô-pha ngẩn người, sự kiện tuy rằng kết thúc , nhưng còn có thật nhiều việc phải xử lý. Toàn bộ tòa nhà bị sinh vật nào đó phá hư, cảnh sát còn đang điều tra, mà trước đài truyền hình thì xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, những người may mắn sống sót đều đồng loạt nói rằng họ thấy zombie đi thành đoàn trên đường, bên trong đài truyền hình cũng có nhiều nhân viên làm việc khẳng định rằng họ bị ảo giác, loạn đến độ toàn bộ thành phố một trận người người hoảng sợ, họ sợ bị tổ chức nào đó đã dùng khủng bố sinh học tới để công kích dẫn đến việc toàn bộ người dân sinh ra ảo giác, bất quá sau này có tin tức mới của 1 vị minh tinh nào đó được truyền ra nên chuyện này cũng lắng dần, lại lần thứ hai không giải quyết được gì.
“Hô… Mệt chết đi được… .” Hà Bật Học mở cửa tiến vào, cả người lao tới sô-pha, tựa lên trên người Ân Kiên , vì việc Tùng Vân mất tích, đài truyền hình náo loạn ngút trời , hắn chỉ có thể vừa làm vừa tỏ ra không biết, cuối cùng vẫn là Tùng Vân chính mình trả lời lại rằng nàng xuất ngoại giải sầu a, Hà Bật Học trong lòng hiểu được, nàng hiện tại bắt đầu trong núi sâu tu luyện, Lôi Lôi gần đây có truyền tin tới, hồ tiên Tiểu Vân đang tĩnh dưỡng, tu luyện lần nữa hắn sẽ có thể khôi phục pháp lực như cũ, mà Tùng Vân thì khả năng sẽ tiếp nhận chức vụ tộc trưởng, thiệt nói không nên lời, kỳ thật cũng có chút thương cảm, khoảng cách với nữ nhân xinh đẹp càng lúc càng xa.
“anh Kiên, làm sao vậy?” Nhìn thấy Ân Kiên trầm mặc không nói, Hà Bật Học ngẩng đầu hỏi han quan tâm.
“Tôi cho tới bây giờ cũng không biết, Tiểu Vân… – là tên của mẹ, cái kia. . . cũng là dáng vẻ của mẹ, tôi chưa từng thấy qua nàng, cậu biết không? Hồ tiên Tiểu Vân là vì tôi, mới vẫn luôn duy trì bộ dáng cùng cái tên kia.” Ân Kiên nhẹ nhàng thở dài, anh như thế nào không nghĩ tới nên lưu lại hình ảnh đó, đó là giọng nói của mẹ anh , dung mạo của mẹ anh, anh lại chưa từng quý trọng dù chỉ 1 chút.
“Ân, mẹ của anh đúng là một đại mỹ nữ ! … Từ chuyện này tôi có thể có thêm được kinh nghiệm, không nên khinh thường những con vật nhỏ! Cha của anh thật là lợi hại, vô tình rơi vào bẫy bắt tiểu hồ ly mà lại cứu được hồ tiên a, tôi hẳn là đi tìm bạch hạc , xem nó có thể hay không báo ân!” Hà Bật Học làm bộ thực cảm thán, Ân Kiên để hắn chọc cho cười, loại người này tâm tính luôn nhảy nhót như thế, mặc kệ sự tình gì xảy ra đều vạn phần thú vị!
“Bạch hạc ư? A Học, nhìn cậu trông có vẻ hiền lành, an phận vậy tương đối thích hợp.” Ân Kiên há mồm giễu cợt, Hà Bật Học nguýt anh một cái. Hiền lành an phận? Quá coi thường cậu đi? Ngay loại cao lớn, biến thái hay zombie cậu đều có thể thu phục được, còn có cái gì cậu làm không được chứ?
“Uy… Tôi nghĩ sẽ về nhà một chuyến, tế bái phụ mẫu thân sinh, cậu có muốn cùng đi không?
“Được đó… Từ từ, cái này có coi như anh là người có tính gia trưởng() không?” (Cái này ta lại chém này, QT chả hiểu gì hết)