A! Kim Dạ Na Lý Hữu Quỷ | Wow! Đêm Nay Nơi Nao Có Ma (Season 2)

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 6 QUYỂN 5

“Ân gia đạo thuật sơ hở lớn nhất chính là vô pháp đối phó với người phàm. Ngũ lôi oanh đỉnh uy lực ra sao, mạnh như thế nào rồi sao chứ? Đối với ‘Người’ thi triển không được, một chút tác dụng đều không có? Khó trách sa sút thế này.” Một mặt lắc đầu một mặt châm chọc, Anh Trủng Tín Phu nhìn quan tài trong tầng hầm ngầm, ánh mắt toát ra cừu hận, cảm xúc phức tạp.

 

“Lão già muốn gì?” Trong tầng hầm ngầm tất cả đều là người thường, Hà Bật Học lao ra phía trước, cậu phải bảo vệ những người này, bảo vệ Ân gia tổ tiên.

 

“Mang Du Nhạc Kỳ đi. Còn lại …” Làm bộ dáng đưa tay cắt cổ, Anh Trủng Tín Phu cười lạnh mấy tiếng.

 

Hà Bật Học còn không kịp phản ứng, liền bị Tiểu Trang đánh thật mạnh, bay thật xa dính vào trên tường, Ngô Tiến cùng tổ phỏng vấn tưởng cứu cậu, ai ngờ cũng bị Tiểu Trang đánh cho tơi bời, người thì ngã lăn người thì bắn lên trần nhà.

 

Bị khối lực lớn đè ép thân thể, Hà Bật Học quỳ rạp trên mặt đất thống khổ rên rỉ. Cậu không biết đối phương làm như thế nào, nếu không giải trừ cỗ áp lực này, cậu lo mình và những người khác sẽ bị ép tới dập nát trở thành một bãi thịt.

 

“Cậu vẫn rất bình tĩnh.” Rất thưởng thức nhìn Du Nhạc Kỳ, Anh Trủng Tín Phu càng ngày càng tin tưởng lựa chọn của mình, người nam nhân kia không chỉ không hoảng hốt, thậm chí có thể trơ mắt thờ ơ nhìn bằng hữu chịu khổ.

 

Hơi hơi run rẩy, Du Nhạc Kỳ cố gắng hô hấp, mồ hôi lạnh từng trận điên cuồng túa ra, nguyên bản những tiếng nói, ảo giác tưởng biến mất, giờ thì đủ loại kiểu dáng ồn ào tiếng vang cứ thế tập kích vào đầu cậu.

 

Từ nháy mắt Anh Trủng Tín Phu xuất hiện, cậu làm ra một quyết định mà chính mình cũng không thế nào hiểu được—— mũi thuốc tiêm cuối cùng cứ như vậy vô thanh vô tức tự tay cậu tiến vào trong đùi.

 

“Cậu… Cậu tiêm mũi cuối cùng?” Biến sắc, Anh Trủng Tín Phu nhận thấy Du Nhạc Kỳ có điểm không thích hợp.

 

“A —— a a a a ——!” Áp lực trong cơ thể nháy mắt bùng nổ, Du Nhạc Kỳ gầm rú, một cỗ khí từ trong cơ thể cậu bắn nhanh ra, Anh Trủng Tín Phu và Tiểu Trang bị gió táp sang một bên.

 

Áp lực được giải trừ, Hà Bật Học vội vàng đi lên, lục phủ ngũ tạng truyền đến một trận đau nhức, chịu đựng không nổi xuất ra một ngụm máu lớn.

 

“A… A Học, nến…” Ngô Tiến tình trạng đồng dạng cũng chẳng ra sao, kinh hách mà chỉ vào ngọn nến trước quan tài Ân Vệ. Bởi vì bị một cỗ lực đánh tới, cộng thêm Hà Bật Học phun máu, ánh lửa mong manh tắt dần, từng ngọn, từng ngọn.

 

“A… Nến…” Hốt hoảng nhìn ánh nến dập tắt, Hà Bật Học cứng họng.

 

Quan tài hơi hơi giật giật, thế rồi từng chiếc nắp bật lên, một người thanh niên ngũ quan tuấn tú, lông mày kiếm, mắt sắc như dao, cứ thế tự nhiên mà ngồi dậy, một người, hai người… Nguyên bản những ‘Thanh niên’ nằm trong quan tài, tất cả đều tỉnh lại.

 

“Cờ… Cương thi?”

Chật vật liên tiếp lùi ra sau, lấy thực lực Ân gia lẫn đủ loại cố kỵ, bọn họ vô pháp ngăn cản, nhiều nhất là làm chậm lại tốc độ những ‘Người’ kia thẳng tiến nếu không muốn bị lây, Ân Kiên chỉ có thể không ngừng chỉ huy, muốn người nhà mình lui trở vào địa phương an toàn.

 

Đôi mày anh tuấn chưa từng thả lỏng, theo loại tình huống này để xem, bọn họ rất nhanh phải rời khỏi nhà thờ tổ, nói tóm lại, bọn họ thật sự hết đường lui rồi.

 

“Kiên, anh Kiên ——!” Tức đến khó thở vọt ra, Hà Bật Học hoang mang rối loạn chạy đến bên cạnh Ân Kiên, người sau khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, anh không phải dặn tên ngu ngốc này chờ ở nơi an toàn sao? Chạy đến đây tìm chết a!

 

“Hắn, bọn họ…”

 

Không đợi Ân Kiên mở miệng mắng chửi người, Hà Bật Học kéo ống tay áo của anh, thật sự đem người chuyển về một phương hướng, vừa lúc thấy vài tên thanh niên cao ráo, quần áo cổ quái, mi thanh mục tú nện bước nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà. Cầm đầu là một vị mặc quần áo trắng thuần, ngũ quan cùng Ân Kiên giống nhau như đúc, chính là người này ánh mắt thành khẩn ôn hòa, cả người giống như gió mát lành khiến người ta cảm thấy thoải mái.

 

“Anh cả? Anh ơi ——!” Đầu tiên là sửng sốt, nhận rõ ràng người kia là ai xong, Ân Lâm chẳng thèm giữ hình tượng, oa một tiếng vừa chạy về phía trước vừa khóc, mà thanh niên tuấn tú kia dịu dàng ôm lấy người chạy tới, vỗ nhẹ lưng cô an ủi.

 

“Anh… Anh cả?”

 

“Anh cái gì? Đấy là cha mày đấy! Đồ không biết lớn nhỏ này …”

 

Tuy rằng vẫn biết lúc ‘Đại chiến giữa người và thần’ xảy ra, những vị bề trên nhà họ Ân sẽ thanh tỉnh, tuy nhiên chưa từng nghĩ sẽ gặp trong tình huống này.

 

Ân Kiên lăng lăng nhìn người đang ôm Ân Lâm, một nam tử mặc đồ trắng vẻ mặt nhu hòa, tất cả đều giống anh như đúc nhưng vẻ mặt thì khác biệt vô cùng, lúc chết đối phương nhìn qua còn trẻ hơn cả mình… Ân Kiên đột nhiên cảm thấy có chút khó thở.

 

Anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng! Không ai nói cho anh biết, Ân Vệ nhìn qua còn trẻ như vậy, bộ dạng cùng anh giống nhau a!

 

Sức hút mạnh hơn Ân Kiên rất nhiều, huống hồ đó cũng chẳng phải cha cậu, không cần phải bối rối, Hà Bật Học rất thú vị nhìn nhìn Ân Vệ, lại nhìn nhìn Ân Kiên, hai cha con nhà này diện mạo giống nhau y đúc! Chính là khí chất lại cách xa vạn dặm. Thì ra ‘ Ân Kiên dịu dàng’ trưởng thành ra bộ dáng này a!

 

Mười mấy năm qua tích lũy thiên ngôn vạn ngữ muốn tố khổ, Ân Lâm giống như cô bé nắm chặt ống tay áo Ân Vệ, anh cả ở trước mặt cô, ngày thường uy phong Ân Lâm, đột nhiên lại biến trở về cô bé năm đó đi theo bên cạnh Ân Vệ.

 

Mắt mang ý cười dịu dàng đưa tay ngăn lại, Ân Vệ còn tỉnh táo hướng về phía các vị bề trên nhà Ân gia gật đầu, ăn ý mười phần lập thành ngũ hành bát quái phương vị, trực tiếp nhảy vào trong trận doanh đối phương.

 

“Nguy hiểm!”

 

Ân Vệ thân hình vừa động, tốc độ cực nhanh mà chui vào giữa những ‘Người’ kia, Ân Kiên lẫn Ân Lâm đồng thời kêu lên sợ hãi, lo lắng nam nhân kia vừa mới sống lại đã gặp phải phiền toái.

 

Tình hình chiến sự đột nhiên đại nghịch chuyển. Bậc bề trên nhà họ Ân sống lại, quả nhiên bất đồng với những thế hệ sau, tất cả đều là đạo thuật kinh người, linh lực cao thủ, tùy tiện tung ra lá bùa có thể khiến trên mặt xuất ra bụi gai, một đạo thần chú có thể khiến đất vỡ ra cái động, dễ dàng vây khốn những ‘Người’ kia Quan trọng hơn là, tất cả bọn họ đều không tính là ‘Người sống’, cư nhiên không sợ bị những đốm đen xâm nhập, hoặc bị bệnh độc lây nhiễm.

Đi theo phía sau Ân Vệ, nhìn ông dáng người tao nhã quơ tiền tài kiếm, đám ‘Người’ kia đang xông tới tấn công, lại bị thần chú từ miệng ông khiến mây bay nước chảy lưu loát sinh động bẻ gãy nghiền nát, hai ba lần đã đem đám ‘Người’ vây quanh nhà cũ kia rửa sạch đến không còn một mảnh.

 

Không chỉ như vậy, sau khi bấm đốt tay, trưởng bối của Ân gia lại tạo ngũ hành bát quái phương vị bốn phía. Nhiệm vụ của bọn họ đúng là ngăn cản Nữ Oa, điều kiện tiên quyết hiện giờ chính là tìm được Nữ Oa.

 

“Ớ… Mạnh đến vậy sao?” Có một chút tư vị không phải, Ân Kiên trong lòng ngũ vị tạp trần nhìn đám ‘Người’ kia. Nếu như anh không phải đã đến Âm Phủ du lịch một chuyến, nếu như anh không chân chính biến thành người sống, hôm nay cũng có thể uy phong như vậy.

 

“Phải! Đại ca mới là đệ nhất Ân gia đạo thuật, còn nhóc chỉ là tên nửa vời!” Từ sau khi Ân Vệ thanh tỉnh, Ân Lâm cứ nhất quyết đảo quanh.

 

Không chỉ Ân Lâm, mà ngay cả Ân Thành luôn luôn cứng nhắc, cũng như đang dừng tại ký ức, nhìn trưởng tộc vĩnh viễn ôn hòa tốt đẹp với ánh mắt vô số kính yêu.

 

“Xong rồi! Ăn dấm với chính cha của mình, anh không ấu trĩ như vậy đi? Người ta quả thật thực sự uy phong a! Bộ dạng lại đẹp trai như vậy!” Cố hết sức an ủi Ân Kiên, Hà Bật Học dùng giọng dỗ em bé với đối phương. Có đôi khi cái tên kia thật sự ngây thơ như vậy, cá tích khá là ích kỷ, đột nhiên giờ bốc lên càng mạnh, khó tránh khỏi không thể thích ứng.

 

“Đẹp trai cái đầu em! Căn bản là cùng một khuôn mặt! Điểm ấy khiến người ta càng không thoải mái!” Kỳ thật cũng không ghét Ân Vệ đến, chỉ là bởi vì đối phương nhìn qua thật sự trẻ quá mức, vốn Ân Kiên chưa từng tiếp xúc với cha mẹ, nhất thời nửa khắc không có biện pháp chuyển hoán tâm tình.

 

“Trời, khuôn mặt này là gen di truyền, anh không có tư cách oán giận!”

 

“Sao lại chọn thời điểm này cãi nhau với anh?”

 

“Em chỉ muốn phân tích! Hơn nữa, bác Ân nhìn qua là người tốt bụng hiền lành, nói không chừng sẽ bị anh khi dễ. Em luôn là người bảo vệ kẻ yếu!”

 

“Kẻ yếu? Ông ta vừa mới như vậy trông giống kẻ yếu sao?”

 

“Ách… Được rồi! Em đứng về phía anh!”

 

“Hà Bật Học! Từ từ, như thế nào chỉ có mấy người? A Kỳ đâu?”

 

Nguy hiểm được giải quyết rất nhanh, khiến tính cảnh giác của đám Ân Kiên giảm đi không nhỏ, nhàn nhã ở trong này cãi nhau một hồi lâu, mới ý thức tới việc thiếu người.

 

Quản Đồng lo lắng chạy xuống tầng hầm ngầm, đương nhiên không tìm thấy bóng dáng Du Nhạc Kỳ, vội vã hừng hực chạy trở về bên cạnh Ân Kiên, vừa vặn nghe thấy Hà Bật Học cùng Ngô Tiến hoa tay múa chân thuật lại sự tình vừa trải qua.

 

“Vậy là… Du Nhạc Kỳ đã tiêm vào liều thuốc cuối cùng, năng lực đại bùng nổ ư?” Hoàn toàn khó tưởng tượng bọ tre kia ‘Năng lực đại bùng nổ’ sẽ ra sao, Ân Lâm vô ý thức thuật lại một lần.

 

“Đúng vậy! Chứ không cô nghĩ nhóm bề trên nhà họ Ân tỉnh lại kiểu gì?” Hà Bật Học thành thực trả lời, chỉ là tận lực che việc cậu ói máu, đỡ phải nhìn Ân Kiên lo lắng.

 

“Cậu ấy đâu rồi?” Quản Đồng túm lấy tay Hà Bật Học giật người điên cuồng, giống như làm vậy đáp án sẽ tuôn ra, Ngô Tiến lẫn Ân Kiên hai người vội vàng giải thoát cho Hà Bật Học.

 

“Đã bị Anh Trủng Tín Phu … Sai, phải là bị Ân Tư bắt đi rồi. Tôi nghĩ là hắn muốn đoạt thân thể của Du Nhạc Kỳ.”

Một bên khuyên nhủ Quản Đồng bình tĩnh, một bên lại cho anh đáp án như sét đánh bên tai, Ân Kiên bất đắc dĩ nhìn hồ tiên trước mắt một chút bình tĩnh cũng không có. Hôm nay nếu như là Hà Bật Học xảy ra nguy hiểm, Ân Kiên biết mình đồng dạng cũng khó có thể bình tĩnh.

 

“Nhập xác ư? Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! Phải mau đi cứu A Kỳ!” Kích động run lên. Quản Đồng không dám tưởng tượng cảnh sau khi Ân Tư thực hiện được âm mưu, Du Nhạc Kỳ sẽ biến thành bộ dáng gì?

 

Lúc trước, Ân Kiên phải dùng sức bằng chín trâu hai hổ mới đoạt lại được thân thể của mình, đã có một lần kinh nghiệm rồi, làm sao Ân Tư có thể không phòng bị? Lại nói… Người thường một khi để Ân Tư nhập vào, làm gì còn cơ hội đoạt lại thân thể?

 

“Đến tột cùng là đã chạy đi dâu?” Không che dấu nổi khó chịu, đối mặt với đạo thuật quen thuộc của Ân gia, thật sự Ân Kiên không còn cách nào khác, thần thú, la bàn đều dùng qua, rốt cuộc đều bị lão quỷ Ân Tư cản lại.

 

“Ách… Cái kia… Hình như không còn quan trọng nữa, ách… Cái kia… Phiền toái đến rồi!” Luống cuống lắp bắp, Hà Bật Học vươn tay chỉ chỉ trên không trung, mọi người không tự chủ được đều ngẩng đầu nhìn ——

 

Tóc dài, vạt áo tung bay, nữ thần sáng thế trên cao nhìn xuống thế giới này, vẻ mặt từ bi yên lặng nhìn mọi người. đồng tử Nữ Oa dị quang lưu chuyển, đọc không ra bất luận thứ tình cảm gì, cho dù không nhúc nhích đứng yên trên bầu trời, cũng đủ để đám người Ân Kiên ở dưới bị dọa xuất ra một thân mồ hôi lạnh.

 

“Thôi rồi! Thôi rồi… Nàng đến để làm gì a?” Nuốt một ngụm nước bọt, Hà Bật Học bối rối hết nhìn đông tới nhìn tây. Tuy rằng bọn họ hoa mỹ nói muốn ngăn cản Nữ Oa nhưng sau khi gặp phải, trừ bỏ chạy trối, thật sự là không nghĩ ra biện pháp gì để dùng. Thực lực của hai bên kém xa nhiều lắm, hoàn toàn không thể gọi là cuộc chiến công bằng.

 

“Xem ra cha của anh thật sự gây trở ngại đến kế hoạch diệt thế của nàng.” Nhìn nhìn ‘Người’ bốn phía cứng còng bất động, Ân Kiên hiểu nhóm các bậc bề trên đã sử dụng thần chú, yêu cầu rất mạnh thần lực để hoàn toàn đóng băng thời gian, không ảnh hưởng đến những người khác.

 

Đạo thuật dù cao cường như vậy, Ân Kiên tự ngẫm mình cũng có thể làm được, chính là không giống Ân Vệ tao nhã như vậy, ‘Xử lý’ thoải mái tựa như lật bàn tay, Ân Kiên chỉ sợ phải luyện tới vài năm.

 

“Chết chết… Anh nói xem… Nữ Oa có thể thẹn quá hóa giận đối phó chúng ta hay không?”

 

“Sẽ! Bất quá cái kia không gọi là thẹn quá hóa giận, cái kia gọi là Trời đánh!”

 

Vừa mới nói xong, Nữ Oa cao cao tại thượng liền giơ tay lên, một cỗ hắc khí từ trên người những đám ‘Người’ kia rút ra, dần dần ngưng kết thành một đám mây đen khổng lồ bao phủ trên đầu đám Ân Kiên, tim đập bắt đầu không tự chủ được tăng tốc, đứa ngốc cũng hiểu được đám mây đen kia đại biểu cái gì!

 

Mặc kệ nó sẽ tự ập xuống, hay sẽ hóa thành mưa, người bị dính toàn bộ đều tránh không khỏi bị ác niệm xâm lấn, khi đó lại sẽ làm cho ác niệm hoàn toàn cắn nuốt, cuối cùng hóa thành tro bay đi.

 

“A Học, em mang những người khác trốn vào trong!” Tuấn mi nhăn chặt, Ân Kiên nhìn chằm chằm diện tích mây đen càng lúc càng lớn, cơ hồ bao phủ toàn bộ phía chân trời.

 

Ác niệm toàn bộ dương gian đã được Nữ Oa tập trung đến nơi đây, nàng tính toán cho bọn họ một kích cuối cùng .

 

“Trốn? Cần sao? Em không muốn trốn chạy, muốn chết thì cùng chết một chỗ!” Biết căn bản không có đường sống, Hà Bật Học ngược lại không hề sợ hãi, nắm chặt tay Ân Kiên, đồng cam cộng khổ đối mặt tử vong.

Không chỉ đôi kia, Ân Lâm và Ngô Tiến cũng mười ngón tay đan vào nhau. Một khi đám mây đen ập xuống, không ai có thể đủ may mắn thoát khỏi, hà tất trốn nhiều duy trì một vài giây nhỏ nhoi?

 

Mây đen giống như đã quá nặng nề đột nhiên nện xuống, mọi người không kịp kêu sợ hãi, nhắm mắt lại chờ đợi tử vong. Ai biết một giây đồng hồ, rồi hai giây đi qua, không khí vẫn thanh nhàn như cũ, tim đập vẫn ổn định như cũ, chuyện gì cũng chưa xảy ra.

 

“A! Là đại nhật Như Lai kim luân!” Sau khi mở mắt, liền nhìn thấy mình được tầng tầng lớp lớp ánh hoàng kim vây quanh, Hà Bật Học lẫn Ân Kiên đồng thời kêu lên.

 

“Là anh cả! Anh cả lợi hại lắm!” Hưng phấn reo lên, Ân Lâm liều mình vẫy tay, hướng xa xa Ân Vệ đang thi triển pháp thuật để chào hỏi, người sau chỉ ôn hòa cười cười, nhắm lại hai mắt tiếp tục chuyên chú đối kháng Nữ Oa.

 

Đại nhật như kim luân của các bậc tiền bối cùng Ân Kiên thi triển khác biệt rất nhiều, các bậc tiền bối có thể đem lực lượng hoàn toàn tập trung thành tầng lớp, thành tuyến, đan vào nhau như tấm khiên vững chãi bảo vệ bọn họ. Chẳng qua, chống đỡ Nữ Oa công kích, còn có thể chống đỡ bao lâu thì dựa vào ý trời.

 

“Nghĩ cách, dẫn mọi người rời đi.”

 

Tiếng nói nhẹ nhàng từ tốn chui vào trong đầu, Ân Kiên hơi sửng sốt trừng cha mình, quay đầu lại nhìn nhìn Ân Lâm, sắc mặt đồng dạng hỗn tạp nghi hoặc, bọn họ đều nghe thấy được chỉ thị của Ân Vệ, cũng hiểu được cho dù là Ân gia tiền bối, cũng đều không có khả năng ngăn cản được Nữ Oa.

 

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lo lắng không thôi nhìn bốn phía, tất cả đều là ánh hoàng kim, Ân Lâm biết căn bản không có cái gọi là ‘Nơi an toàn’, hiện tại bọn họ ngay cả rời khỏi nơi này đều là vấn đề nan giải. Mây đen ở trên giống cỗ áp lực nặng nề bao phủ, ở dưới đại nhật Như Lai kim luân trở nên nhỏ bé, miễn cưỡng.

 

“Tôi có thể tạo ra một lỗ hổng để mọi người rời đi, nhưng tôi không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu…” Nhìn nhìn nhân số tại hiện trường, Ân Kiên không thế nào có câu trả lời chắc chắn.

 

“Tôi sẽ giúp!” Quản Đồng không chút nghĩ ngợi đi đến bên cạnh Ân Kiên.

 

Tuy rằng lo lắng an nguy của Du Nhạc Kỳ, nhưng không thể ích kỷ như vậy, ở trong này còn những người bạn khác, anh cũng quan tâm đến họ.

 

Đang lúc Ân Kiên chuẩn bị mở miệng, để người thường có cơ hội sống thì đột nhiên sắc mặt Hà Bật Học đại biến quỳ xụp xuống, dọa Ân Kiên lẫn Quản Đồng sợ tới mức vội vàng đỡ lấy người.

 

“Đầu… Đau quá…” Huyệt thái dương trướng lên lợi hại, trong lỗ tai đủ loại tiếng vang, Hà Bật Học mở ra đôi mắt trắng dã gầm lên.

 

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, đất trống xa lạ, tòa nhà bị hủy một nửa, còn có Anh Trủng Tín Phu ngồi trên xe lăn và Tiểu Trang đứng phía sau lão…

 

Quan trọng chính là Du Nhạc Kỳ đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

 

“Kỳ!”

 

Đồng dạng cũng thấy cảnh tượng này, Quản Đồng tình thế cấp bách kêu to một tiếng, thế rồi bối cảnh giống như bị người ta thay đổi, sau một giây đồng hồ, bọn họ liền có mặt tại —— đất trống xa lạ, tòa nhà bị hủy một nửa, còn có Anh Trủng Tín Phu đang kinh ngạc.

“Ân Kiên!” Kinh hách không thôi hét rầm lên, trước một giây đồng hồ Ân Kiên cùng Quản Đồng vội vàng còn đỡ Hà Bật Học, ai biết giây tiếp theo, ba người ngay tại trước mắt Ân Lâm biến mất không thấy.

 

Kế hoạch toàn bộ bị đảo loạn, nguyên bản muốn sử dụng năng lực Ân Kiên rời khỏi nơi này, ai ngờ lại đột nhiên biến mất như thế?

 

Không chỉ như vậy. Trong nhóm, một vị Ân gia tiền bối, sau khi hao hết lực lượng, hóa thành vụn bạc bay đi, mây đen lấn tới dường như áp chế thật mạnh, Ân Lâm lại một lần nữa thất thanh thét chói tai.

 

“Tiểu Lâm, đừng hoảng hốt! Chúng ta còn tại trên đời này là để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, sau khi tẫn lực có thể được giải thoát, vĩnh viễn không phải chịu nỗi khổ luân hồi. Cho nên không cần sợ hãi. Nếu anh cũng tan biến, nhớ kỹ, đừng khóc!”

 

Tiếng nói từ tốn vang vọng trong đầu Ân Lâm, Ân Vệ thấp giọng an ủi: tất cả tu vi đạo thuật của họ đều tới cực hạn, vẫn cứ ở tại dương gian không thể rời đi, chỉ vì giờ khắc này, thẳng đến một khắc tan biến kia, bọn họ mới tính là chân chính tu thành chính quả, chân chính siêu thoát.

 

Nước mắt rầm rầm ứa ra, nói chưa dứt lời, Ân Lâm khóc lợi hại hơn, cô vừa mới cùng Ân Vệ gặp nhau, kết quả lập tức liền phải chia tay, giải thoát ư, cô còn có rất nhiều, rất nhiều điều chưa nói, rồi anh cô lại muốn bỏ mặc ra đi, làm sao có thể không khổ sở cho được?

 

Nhìn thấy Ân Lâm khóc, Ngô Tiến chỉ có thể ôm cô thật chặt an ủi, duy nhất đáng được ăn mừng chính là, nếu Ân Vệ siêu thoát , vậy nhóm này cũng không thể sống được bao lâu, cùng lắm thì tại âm phủ đoàn tụ đi!

 

Khổ sở tiến trong ngực Ngô Tiến, Ân Lâm lại trơ mắt nhìn một vị tiền bối nữa hóa thành bụi bạc bay đi, chiếc khiên đỡ bằng ánh hoàng kim lại mỏng đi một tầng, mây đen càng áp càng thấp…

 

 

Có lẽ lúc trước lực lượng hoàn toàn phóng thích, ảnh hưởng đến thân thể bình thường của Du Nhạc Kỳ, hiện tại Du Nhạc Kỳ năng lực bùng nổ, thể chất quỷ dị Hà Bật Học không nhiều không ít cũng bị liên lụy . Chính là hiện tại không khí không ổn, không có thời gian nghiên cứu nguyên nhân. Ân Kiên lẫn Quản Đồng vội vàng đem Hà Bật Học bảo vệ ở sau người, đề phòng nhìn chăm chú Anh Trủng Tín Phu Lão quỷ khô quắt kia đồng dạng cũng khẩn trương, không để ý hình tượng ngã xuống xe lăn, giãy giụa bò về hướng Du Nhạc Kỳ.

 

“Đừng đụng vào cậu ấy!” Quản Đồng kích động muốn xông lên phía trước cứu người, Ân Kiên nhanh tay lẹ mắt đem người kéo lại.

 

Nhìn bộ dạng Anh Trủng Tín Phu thế kia, thân thể tám phần không chịu nổi, nếu người nọ thật sự là Ân Tư, hắn trăm phần trăm phải bỏ cuộc mới đúng Quản Đồng đang tâm thần đại loạn, không hề phòng bị mà xông lên chẳng phải là muốn chết?

 

“Em ngậm cái này, đừng có chạy lung tung!” Biết Hà Bật Học vẫn bị ảnh hưởng không thoải mái, Ân Kiên nhẹ nhàng hôn cậu, truyền một đồng xu trong miệng mình vào miệng cậu. Trận chiến này còn rất mơ hồ, hơn nữa lần trước Ân Tư bị anh đánh một trận tổn hao nguyên khí, hẳn là không còn biện pháp chống đỡ như trước.

 

Bàn tay gầy còm bám chặt Du Nhạc Kỳ, Anh Trủng Tín Phu gương mặt nở một cười thủ đoạn, miệng niệm niệm, thân thể không ngừng run rẩy .

 

Chính là theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt lão toát ra một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh, giật mình không thôi mà trừng Du Nhạc Kỳ, người kia đã sớm tỉnh, ánh mắt chim ưng lãnh khốc nhìn lại lão.

 

“Làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy?” Lần đầu biết tới nỗi sợ hãi, Anh Trủng Tín Phu trườn lùi, ôm lấy bụng, dao giải phẫu sắc bén đâm vào xoay tròn một đường, cơ hồ muốn cắt đứt toàn bộ mọi thứ bên trong.

 

Chân chính khiến Anh Trủng Tín Phu cảm thấy sợ hãi, không phải bởi vì Du Nhạc Kỳ thình lình đâm lão một đao, mà là sau lưng của Du Nhạc Kỳ hiện lên một bộ mặt khổng lồ. Nếu Ân Tư là ác niệm dương gian mấy đời nối tiếp nhau tạo thành, thì Du Nhạc Kỳ so với lão còn hắc ám hơn, tuyệt vọng như vực sâu không đáy! Lão giờ không dám nhập xác nữa, sợ rằng sau khi cướp lấy thân thể Du Nhạc Kỳ xong, ngược lại bị cỗ hắc ám thâm trầm, tuyệt vọng kia hoàn toàn nuốt hết.

 

“Giỏi lắm, tôi biết cậu đang giả vờ ngủ để giết người mà! Kỳ thật năng lực đặc biệt của cậu là có thể tùy tiện biến ra dao giết người đi? Du Nhạc Kỳ GO!GO!GO!” Vừa thấy được Anh Trủng Tín Phu bởi vì sơ suất bị Du Nhạc Kỳ đâm một đao, Hà Bật Học hưng phấn nhảy dựng lên. Chiến lực cao nhất quả nhiên là cái tên biến thái kia.

 

“GO cái gì! Cẩn thận nuốt đồng tiền vào!” Quay đầu lại trừng Hà Bật Học một cái, Ân Kiên tức giận mắng một tiếng. Trẻ đần độn quả nhiên là trẻ đần độn, nếu Anh Trủng Tín Phu không có cách nhập vào người Du Nhạc Kỳ, vậy kẻ xui xẻo kế tiếp là ai?

 

“Anh Trủng tiên sinh!” Tiểu Trang nhìn thấy Anh Trủng Tín Phu bị đâmkhông chút nghĩ ngợi vọt tới bên cạnh lão.

 

Ân Kiên cùng Quản Đồng đồng thanh cảnh cáo, đáng tiếc đã muộn một bước, nam tử cường tráng kia khóc thét trong chốc lát, thế rồi vẻ mặt trở nên âm hiểm giảo hoạt, đẩy ra thi thể khô quắt của Anh Trủng Tín Phu, cười gian mấy tiếng tiến lên.

 

“Vô sỉ, ngay cả người mình đều không buông tha!” Xì một tiếng khinh miệt, Ân Kiên mắng thì mắng, vẫn không dám phớt lờ. Tiểu Trang năng lực không tồi, còn có thể tự tại xuyên qua không gian, chỉ sợ so với Anh Trủng Tín Phu còn khó chơi hơn.

 

Đang lúc hai người Ân Kiên, Quản Đồng hết sức chăm chú phòng bị Tiểu Trang thì tình huống của Du Nhạc Kỳ càng lúc càng tệ, không tự chủ được mà điên cuồng phát run, Hà Bật Học vội vàng chạy đến bên cạnh, còn chưa kịp giúp đỡ đối phương thì một trận đau đầu kịch liệt lần thứ hai đánh úp lại, lưng liên tục phát lạnh.

 

Hà Bật Học sợ hãi trừng Du Nhạc Kỳ, người sau đồng tử trắng bệch mà vươn tay siết cổ, người bị siết cổ không phải Hà Bật Học, mà là một nữ nhân không biết từ nơi nào toát ra — Nữ Oa.

 

“Đừng! Không phải như vậy!” Bản năng ngăn cản Du Nhạc Kỳ giết người, Hà Bật Học kéo cánh tay đối phương, muốn thả Nữ Oa.

 

“A Học, nguy hiểm! Mau chạy đi!” Quả nhiên là họa vô đơn chí, thời điểm nguy hiểm thế này, bệnh Du Nhạc Kỳ thế nhưng ‘Phát tác’, mà lúc này đối tượng muốn giết hại dĩ nhiên là Nữ Oa! Bất quá sáng thế nữ thần biểu tình vẫn lạnh lùng, bình thản như trước, Ân Kiên ngược lại càng sợ hãi: vạn nhất nàng đột nhiên phản kích, Hà Bật Học khẳng định tránh không khỏi.

 

Thừa dịp Ân Kiên lẫn Quản Đồng hai người mất cảnh giác, Tiểu Trang cười lạnh một tiếng, bổ tay xuống! Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hắn sẽ không cậy mạnh. Để Ân Kiên bọn chúng đi đối phó Nữ Oa, đến lúc đó hắn sẽ lại là ngư ông đắc lợi.

 

Trong hư không nứt ra càng lúc càng lớn, khi Ân Tư ý thức được tình huống không thích hợp thì cả người đã bị hút vào, kêu lên thảm thiết, lực lượng cường đại không ngừng lôi kéo, Ân Kiên đứng ở một góc cũng suýt bị hút vào, chỉ mành treo chuông hết sức, Quản Đồng mạo hiểm kéo chặt anh mới thoát.

Trong hư không khe nứt không ngừng mở rộng, tình huống khác trước kia, tựa hồ Ân Tư đã vô tình mở tới một nơi kỳ quái, trừ bỏ lực hút cường đại, bên trong khe nứt liên tục truyền ra tiếng khóc thét, gào thét đáng sợ. Nhìn vào bên trong giống như nhìn vào vực sâu tuyệt vọng, Quản Đồng cùng Ân Kiên lùi lại từng bước, toát ra một thân mồ hôi lạnh.

 

“A… Du Nhạc Kỳ! Du Nhạc Kỳ, cậu mau tỉnh lại đi!”

 

Nhìn thấy Ân Kiên cùng Quản Đồng thoát ly hiểm cảnh, Hà Bật Học không khỏi nhẹ nhàng thở ra, chính là sau đó lại lo lắng, bởi vì vết nứt cứ lan rộng vòng quanh bọn họ! Du Nhạc Kỳ siết chặt cổ Nữ Oa, mà cậu đang túm lấy cánh tay Du Nhạc Kỳ, ba người bị lực hút của khe nứt hấp dẫn, sớm hay muộn đều sẽ bị nuốt vào.

 

Đồng tử màu trắng trống rỗng trừng Nữ Oa, Nữ Oa mặt không đổi sắc nhìn lại Du Nhạc Kỳ Hà Bật Học kẹp ở giữa cho dù muốn buông tay cũng không thể, giờ chỉ cần cậu buông lỏng tay, sẽ bị hút vào trong khe nứt, không cần nói, chỉ cần nhìn cũng biết nơi đó chẳng phải nơi tốt lành gì, một lượng hắc khí lớn trong trời đất không ngừng bị hút vào, bên trong khe nứt càng thêm thâm trầm, hắc ám.

 

“Mau! Mau nghĩ cách vá lại vết nứt kia đi, không tất cả bọn họ đều sẽ bị hút vào!” Bên tai tiếng vù vù, vù vù tru lên, Quản Đồng gào lên muốn Ân Kiên hỗ trợ. Chỉ là họ thi triển bất kỳ đạo thuật, pháp lực gì đều bị hút vào khe nứt, bất lực nhìn nó lớn dần, Du Nhạc Kỳ bọn họ lại cứ càng ngày càng tiến đến gần.

 

“Du Nhạc Kỳ —— Tỉnh lại! Chẳng lẽ cậu cứ để bản thân vô thức giết người như vậy?” Tình thế cấp bách phải gầm rú, tiếng vù vù, vù vù cơ hồ át cả tiếng nói Hà Bật Học.

 

Thời điểm quá nguy cấp, đôi mắt Du Nhạc Kỳ vốn đang trắng bệch lại khôi phục bình thường.

 

“Hà Bật Học, mong cậu thay tôi nói một tiếng với Quản Đồng…”

 

“Gì? Cái gì —— tôi nghe không được ——!”

 

“Nói với Quản Đồng…”

 

“Tôi không nghe thấy gì cả ——!”

 

Tiếng vù vù, vù vù át cả âm lượng hai người, Hà Bật Học gấp đến độ chân căng ra, từ vẻ mặt nghiêm túc của Du Nhạc Kỳ, cậu biết đối phương muốn nói điều gì đó quan trọng cùng Quản Đồng, nhưng cậu lại chẳng thể nghe thấy gì, bỗng nhiên ý thức được Du Nhạc Kỳ muốn làm cái gì, Hà Bật Học đảo khách thành chủ liều chết kéo chặt đối phương.

 

“Đừng! Đừng làm chuyện điên rồ! Đừng buông tay ——!”

 

“Tôi mong kiếp sau, tôi có thể thật đơn thuần quen biết mọi người, mà không phải với vận mệnh thế này…”

 

Bình tĩnh khẽ cười, Du Nhạc Kỳ có cảm giác vô cùng thư thái. Dùng sức đẩy tay Hà Bật Học ra, cả người bị hút về phía sau.

 

“Du Nhạc Kỳ!!!!!!”

 

Hà Bật Học chưa từ bỏ ý định cũng lao đến, mắt thấy cậu sẽ bị hút vào, một cổ lực lượng đem cậu kéo trở về, sau đó một bóng người màu trắng xẹt qua cậu, nhào vào trong khe nứt.

Tiếng vù vù, vù vù rống lên mãnh liệt, toàn bộ thiên địa tất cả lay động, Hà Bật Học chỉ có thể ôm lấy đầu của mình tránh né. Một cỗ lực lượng kiên cường hoàn toàn bao trùm cậu, kín không kẽ hở mà bảo vệ.

 

Vèo một tiếng, tất cả tiếng vang đều biến mất, bao gồm cả lực hút mãnh liệt kia, khe nứt không còn tiêu thất, Du Nhạc Kỳ và Quản Đồng cũng vậy.

 

“Kiên… anh Kiên…”

 

“Anh đây.”

 

Hai người đỡ nhau đứng dậy, mờ mịt nhìn đất trống, còn có phía sau là bức tượng nữ thần sáng thế… Nguy hiểm, đã qua rồi.

 

“Anh Kiên?”

 

“Ác niệm… Biến mất rồi…”

 

 

Cứ tưởng rằng chết chắc rồi, ai ngờ không biết từ chỗ nào toát ra lực lượng đem mây đen Nữ Oa biến ra hút đến không còn một mảnh, không chỉ như thế, mà ngay cả ác niệm trên người những ‘Người’ kia cũng biết hết sạch.

 

Mọi người mờ mịt nhìn nhau. Ân gia tiền bối hy sinh còn sót lại mỗi mình Ân Vệ, Ân Lâm oa một tiếng khóc rống, nhào vào trong ngực anh của mình.

 

Nguy hiểm đã qua, cô không phải sợ mất đi người đó nữa.

 

 

Vài tuần trôi qua, trật tự dương gian chậm rãi khôi phục, trận này chết gần một phần ba dân cư, để những người còn hiểu biết tồn tại, không có ác niệm quấy nhiễu, nhân tâm trở nên đơn thuần thiện lương.

 

“Ông như thế nào không biến mất a?” Ân Kiên vội vàng giải quyết tốt hậu quả, vì xử lý tượng nữ thần sáng thế, phiền đến nỗi phát cáu, theo lý mà nói người chịu trách nhiệm ày hẳn là Ân Vệ, lấy một câu ‘Ân Vệ không thuộc vòng tam giới ngũ hành’ trối bay biến trách nhiệm, việc này nhường người thừa kế, khiến Ân Kiên cố tình không muốn quản loại việc vặt này càng thêm bốc hỏa.

 

“Ranh con mất dạy nói chuyện với cha như thế à? Muốn chết rồi!” Quát Ân Kiên, Ân Lâm không nói nhiều đứng về phe anh mình.

 

“Duyên trần chưa dứt.” Ôn hòa cười cười, tuyệt không để ý Ân Kiên vô lễ, Ân Vệ lại bắt đầu công việc của mình: Nhàn nhã đi dạo chơi khắp muôn nơi.

 

“Duyên trần chưa dứt? Muốn qua loa tắc trách cũng tìm một lý do nào nghe xuôi tai một chút chứ! Thật muốn thưởng lão ngũ long oanh đỉnh…” Xoa gáy oán giận, Ân Kiên nhìn chằm chằm trước mắt hộp gỗ cất bốn viên ngọc bảo hộ, lại bắt đầu thở dài.

 

Cho dù trầm xuống biển, ném tới không gian nào đi nữa, cũng không thể cam đoan Nữ Oa sẽ không lần thứ hai thanh tỉnh diệt thế nha! Cái này giống kiểu trời muốn mưa, hay gái lớn phải lấy chồng đều không thể ngăn cản a!

 

“Thưởng ai ngũ long oanh đỉnh cơ? Ân Vệ lão gia hả? Muốn bị ông ấy đánh cho tơi bời? Em không đủ can đảm đi nhặt xác anh đâu!” Hà Bật Học trước nay luôn vội, rốt cục lại nhàn rỗi quay về nhà thờ tổ Ân gia nghỉ ngơi, tuy rằng nói trật tự đang chậm rãi khôi phục, nhưng vẫn chỉ có một chữ ‘Loạn’ để có thể hình dung. Điều tốt duy nhất chính là: ác niệm biến mất! Cho nên dù hỗn loạn, dương gian vẫn cứ ôn hòa.

 

“Ngu ngốc! Chúng ta đồng sinh cộng tử, anh mà chết, em cũng vào quan tài nằm cùng!”

 

“Phi phi phi! Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi! Em muốn tới hỏi, có tin gì của hồ ly đực không?”

 

“Không có! Bất quá anh tin bọn hắn nhất định còn sống. Ngay cả em cũng còn có thể từ âm phủ bò về, liền không cần quá lo lắng hai vị này. Mặc kệ rơi xuống đâu, ai có thể thương tổn được bọn họ?”

 

“Em lo là lo cho ‘Cái thế giới kia’ ấy! Qủy giết người đi đến chỗ nào đều là giết người a! A di đà phật.” Hai tay chấp lại niệm một câu, sau đó hai người nhìn nhau cười. Thoải mái như vậy, những ngày bình bình trôi qua thật sự quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến độ có chút không giống thật .

 

“Anh Kiên, anh cảm thấy cuộc sống thế này có thể duy trì bao lâu?”

 

“Không biết. Bất quá… cứ cố gắng! Duy trì càng lâu càng tốt!”

 

“Ừ, càng lâu càng tốt!”

 

《 A ! Kim dạ na lý hữu quỷ SS2 – HOÀN》

Lời cuối sách

 

Tôi quả nhiên là tâm địa thiện lương, không có làm cho địa cầu nổ tung, nhỉ?

 

Cảm thấy cứ như mấy ngày trước, vừa mới viết xong  lời cuối sách《 Quay lại Âm Phủ 》, như thế nào mới chỉ chớp mắt, tôi đây lại viết lời cuối sách《 Thần – Qủy vô gian 》 ? Không phải nói luyến tiếc việc kéo dài nội dung truyện, kết quả mới ồn ào vài ngày, cả hệ liệt Tối nay nơi đâu có quỷ liền kết thúc a?

 

Quả nhiên, dù luyến tiếc thế nào, vẫn đánh không lại tốc độ viết văn a… Quỷ nhập vào người là ai cũng ngăn cản không được!

 

Kỳ thật, bộ ‘Tối nay có quỷ SS II’ tồn tại, bất quá là muốn cha Kiên ——vị Ân Vệ anh tuấn, đẹp trai, nhã nhặn, tao nhã tuyệt thế kia sống lại mà thôi, nhưng trong quá trình viết, tôi đây lại phát hiện mục tiêu mới, lạc thú mới, đương nhiên là biến thái đến tột đỉnh – Bạn ‘A Bọ Tre’.

 

Từ lúc Du Nhạc Kỳ được sinh ra, tôi đây đã nghĩ ngay tới lúc cậu ta gặp Kiên và giữa hai người xuất hiện pháo hoa – bùm chéo ! bùm chéo !? Rốt cục, hai cp âm dương gặp nhau, thỏa mãn rất lớn dục vọng vui đùa của thần tượng tôi đây a!

 

Trong văn học chính là nhân vật khẳng định sinh mệnh của mình, chỉ cần để bốn người cùng một chỗ, cơ hồ chẳng càn nghĩ gì nhiều mà cách cách cách cách – sẽ tự động chữ ào ào ra.

 

Du Nhạc Kỳ VS Kiên ca, hoặc là Du Nhạc Kỳ VS Hà Bật Học, chỉ cần bốn người này mặc kệ ai với ai, hé miệng liền có thể phun ra pháo hoa, không biết tại sao khi viết thì đặc biệt khoái hoạt!

 

Có lẽ, hẳn là để bốn người này ngồi đánh bài đi? Tôi chờ mong người nào đó chịu không nổi sóng ngầm mãnh liệt dưới gầm bàn a!

 

Cuối cùng, thật sự muốn vạn phần cảm tạ các bạn đã có niềm lạc thú với ma quỷ, từ SS1 đến SS2, trải qua vô số những mưa gió, thật sự rất cảm tạ mọi người! Nếu không có mọi người ủng hộ, thế giới ‘Tối nay có quỷ’ sẽ không phấn khích như vậy! Cảm thấy kích thích!Bùm chéo! Bùm chéo

 

———-oOo———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.