CHƯƠNG 4 QUYỂN 2
“Uy! Ngươi có sao không?”
Vẫn thường có thói quen quan tâm mọi người, Hà Bật Học không cần biết đối phương có địch ý hay không, liền chạy vội tới bên cạnh muốn nâng người dậy.
“Mau! Mau bỏ thứ ghê tởm này xuống, nặng quá…” Người nọ bị bộ da đè lên giãy dụa , Hà Bật Học nuốt nước bọt, do dự hồi lâu không biết được có nên động thủ hay không. Bộ da người kia khi sờ vào xúc cảm cứ y như da người thật, ấm nóng, chẳng qua bên trong lại chẳng có gì, hoàn toàn trái với suy nghĩ trước đây của Hà Bật Học là một bộ da người nhão nhoẹt, lạnh lẽo, ghê tởm so với việc bị hàng ngàn con gián bu đầy người còn kinh hơn.
Nhìn dưới người nọ bị ép tới thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, Ân Kiên một phen đẩy Hà Bật Học đang đứng đó đắn đo, tính toán một lúc đá bộ da người kia ra, ai biết sức nặng của nó vượt qua tưởng tượng của anh.
Nhận ra sự ngờ vực trong mắt Ân Kiên, Tác Diệc cũng gia nhập hàng ngũ hỗ trợ, không chỉ hắn, mà ngay cả đám Nguyên Lam Đan Hạ cũng có lòng giúp đỡ. Đoàn người cố hết sức kéo bộ da người kia nhưng vào lúc này, bộ da người như nhận ra ý đồ của họ, đột nhiên nhanh hơn, lấy sức lực không biết từ đâu quay ngược cổ, đem chiếc đầu dẹp lép đối diện với người mà nó đang đè lên, tiếp theo, mọi người chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn miệng bộ da người ép lên miệng người bị đè hút khô.
“Không —— “
Tác Diệc như bùng nổ lao tới bộ da kia, đáng tiếc đã muộn một bước, hảo huynh đệ luôn sát cánh bên hắn bao nhiêu năm giờ đây cũng trở nên giống tờ giấy mỏng tang trên mặt đất.
“Vì sao… Vì sao không ai nói chạy mau chứ?”
Cứng còng ở nơi đó, Hà Bật Học cười gượng hai tiếng, so với khóc còn khó coi hơn, tất cả những bộ da trong thôn, vô thanh vô tức bao vây lấy bọn họ.
“Chạy mau!!!” Cầm lấy cổ tay Hà Bật Học bỏ chạy, Ân Kiên tuy rằng cảm thấy chạy trốn thật sự phá hư hình tượng nhưng hiện tại cũng không phải lúc đùa giỡn, giữ mạng quan trọng hơn.
“Dừng lại, dừng lại!” Chạy theo phía sau Ân Kiên, Tác Diệc thở hổn hển cắm đầu hướng về phía hai người, Ân Kiên luôn luôn nhanh nhẹn thì hắn hiểu được, nhưng còn cái tên mặt tròn vo, cười rộ lên còn có chút ngu đần kia trông như vậy mà còn chạy nhanh hơn, cái này nằm ngoài sở liệu của hắn nha.
“Chúng ta hoảng loạn như vậy không thể tìm ra đường trốn, rất dễ mắc bẫy!” Nghiêm túc nói, Tác Diệc nhìn nhìn bốn phía, xác nhận tất cả mọi người bình an mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chuyện vừa nãy là thế nào? Những… Bộ da người kia vẫn luôn như vậy à?” Nhịn không được rùng mình một cái, Hà Bật Học khó khăn hỏi, cậu thì không cảm thấy sợ hãi rồi! Nhưng tình cảnh quá mức kinh dị, trong nhất thời cậu không tiếp thu được, có lẽ nhìn lâu một chút sẽ quen.
“Không! Không phải, ta trước đây cũng đã từng đi qua thôn trang này, bọn họ cùng chúng ta… Cũng không khác nhau.” Nguyên Tơ sắc mặt trắng bệch, nàng nhận ra mấy người trong thôn này, tuy rằng không thường liên lạc nhưng cũng coi như là bằng hữu, hiện tại xem bọn họ biến thành cái dạng này, đáy lòng có một chút chua xót.
“Ngươi có biết tại sao họ lại biến thành như vậy không?” Ân Kiên chỉ về phương hướng thôn trang hỏi Tác Diệc, điểm này không bình thường, anh chưa từng nghe qua có pháp thuật nào đem người biến thành bộ da giống như vậy, trừ bỏ… đá trường sinh của quỷ công chúa.
“Anh không phải thấy tận mắt rồi ư? Hắn đem người hút khô a!” Tác Diệc bi thống trả lời, vừa nghĩ tới bạn tốt nhiều năm của hắn biến thành bộ da mỏng manh, vừa tức giận vừa đau thương.
“Ý của anh Kiên là, phải có tác nhân bên ngoài khiến cho họ trở nên như thế, sau đó bọn họ mới đi hút khô người khác chứ?” Không hổ danh cùng Ân Kiên tâm ý tương thông, Hà Bật Học nói ra chính xác nghi hoặc trong lòng Ân Kiên. Tác Diệc, Nguyên Lam Đan Hạ mờ mịt lắc đầu, đối với đạo thuật, pháp lực, hiểu biết của bọn họ so với Ân Kiên còn ít hơn.
“Anh sao? Anh có biết không?” Theo thói quen quay đầu nhìn về phía Ân Kiên, trong đầu Hà Bật Học, người kia không có gì là làm không được, bốn chữ «Hoa thượng đẳng hào»1 đây là đương nhiên a! Hồn phi phách tán cũng còn có thể một lần nữa quay lại dương gian, Ân Kiên mệnh giống như loài gián vậy, đánh giết như thế nào cũng sẽ không chết.
“Anh làm sao mà…” Vừa định phản bác nói mình cũng không có đầu mối, Ân Kiên đột nhiên linh quang chợt lóe ngừng lại một chút, Hà Bật Học mắt to sáng ngời, nụ cười tà ác xấu xa hiện lên khuôn mặt trẻ thơ chẳng có tí phù hợp .
“Nghĩ đến cái gì ?”
“Ân gia có câu thần chú gọi là “Hồi quang thuật”, cũng gần giống với “Huyền quang thuật”, có thể thấy cảnh tượng thông qua một tấm gương hoặc mặt nước, có điều nó chỉ nhìn thấy quá khứ.”
“Ác ác ác! Tốt quá, mau dùng a! Như vậy có thể biết những người đó đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại biến thành dạng này!”
(1) Hoa thượng đẳng hào: Ý chỉ người hoặc vật có tố chất nhất thiên hạ, tương đương number 1