Cố gắng hồi tưởng trước kia hồ tiên Tiểu Vân như thế nào vận dụng 『Cách không thủ vật1』, đột nhiên trong đầu xẹt qua tia sáng, Hà Bật Học hít sâu một hơn, trợn mắt nhìn Ân Kiên.
“A Học?” Không rõ nghiên cứu ra được điều gì, Ân Kiên mờ mịt nhìn lại Hà Bật Học.
“Tìm được địa điểm! Ân Kiên, mau ra tay!” Quản Đồng đẩy Ân Kiên.
Chém tay xuống, trong hư không toát ra một cái khe, ba người Ân Kiên nhìn nhau, ai cũng không thể chắc có phải hay không là nơi đó, khẽ cắn môi, đánh cược một phen.
“Quản Đồng!” Ân Kiên thấp giọng nhắc nhở, nếu đến nơi lập tức đánh Ân Tư. Bọn họ còn Quản Đồng hiệp trợ, người kia làm mặt quỷ, dẫn đầu kích động tiến vào bên trong.
........................
..................................
“Thực xin lỗi, Ân Lâm. Muốn cho Nữ Oa hạ xuống nhân gian, phải trả giá cả một thế hệ...” Ân Tư từng bước một tiến đến. Ân Lâm sắc mặt xanh mét, nắm chặt tay Ngô Tiến, cô tin sẽ có kỳ tích, nhân gian sẽ không như vậy bị hủy diệt, bọn họ cũng sẽ không chết ở chỗ này...
Ân Tư trong miệng lẩm bẩm, tính toán lợi dụng thần chú đem linh hồn Ân Lâm, Ngô Tiến đẩy vào bên trong bức tượng. Ân Lâm trong lòng kinh hoàng, Ngô Tiến có lẽ vẫn chưa biết hết tính nghiêm trọng. Nhưng cô thì biết, một khi Ân Tư niệm xong thần chú, bọn họ nhất định không còn sự sống, giờ đây cô không thể nghĩ được bất kỳ cái gì để ngăn cản thần chú, hết đường xoay sở.
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cố luân Hòa Tĩnh công chúa đắc ý nhìn Ân Lâm, chính là nữ nhân kia làm hại ả mất đi mỹ mạo, mất đi tiếng nói ngọt ngào, rất nhanh Ân Tư sẽ thay ả báo thù, hơn nữa sau khi Nữ Oa tỉnh lại, ả còn có cơ hội được tái thế làm người, đến lúc đó sẽ đem khôi phục nguyên bản dung mạo, tưởng tượng đến tận đây, đôi mắt đẹp nhưng âm ngoan hung tàn theo dõi chặt chẽ Ân Lâm, ả ta muốn chính mắt thưởng thức nữ nhân kia mất đi tánh mạng một cách thê thảm.
Đang lúc Ân Tư đọc nốt những câu cuối cùng, trong hư không đột nhiên có tiếng bịch bịch bịch vang lên. Ân Kiên, Hà Bật Học cùng Quản Đồng ba người chật vật từ cái khe xuất hiện. Thiên sư nửa vời Ân Kiên chính là không đáng tin như vậy, chế tạo cái khe mà lại ở giữa không trung, lần này không ngã chết bọn họ thật sự là phúc phần từ kiếp trước, Phật tổ phù hộ.
“Thằng cháu nhỏ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Ân Lâm kinh hỉ thét chói tai, không nghĩ tới kỳ tích thật sự xuất hiện.
“Hòa Tĩnh!” Ân Tư kinh hãi la lên, Hà Bật Học cùng Quản Đồng hai người thanh niên trai tráng thân cao toàn trên một mét tám đang ngồi trên người cố luân Hòa Tĩnh công chúa. Đang trong lúc bất ngờ không lường trước, Hà Bật Học tinh quái đương nhiên thừa dịp giựt lấy đá trường sinh trên người quỷ công chúa.
“Đem đồ vật giao ra đây!” Ân Tư rống giận, bắn ra lá bùa, một con hỏa long thẳng hướng Hà Bật Học lao tới, Ân Kiên tuấn mi nhếch lên, hừ lạnh một tiếng, đại bàng lửa hộ thân của anh không cam tâm yếu thế vỗ cánh lao vút lên mổ hỏa long.
Cố luân Hòa Tĩnh công chúa đánh mất đá trường sinh, ánh mắt lạnh lùng, móng tay nhọn hoắt chụp lấy Hà Bật Học. Nếu không phải Quản Đồng phản ứng cực nhanh, túm áo cậu kéo ra ra đằng sau, thì dưới cơn thịnh nộ của cố luân Hòa Tĩnh công chúa đánh xuống một đường, chỉ sợ rách bụng lòi ruột khỏi cứu được luôn.
“Hà Bật Học, mau hủy đá trường sinh!” Bị dồn ở trong góc Ân Lâm một tay lôi ra Tiền Tài kiếm một bước nhảy vào cuộc chiến, một tay kéo Ngô Tiến muốn nghĩ cách phải tống anh ra khỏi mật thất.
“Hủy? Như thế nào hủy?” Hà Bật Học nắm chặt đá trường sinh trốn đông trốn tây. Cậu cũng biết lúc này đừng nên đứng trong mật thất, chính là mỗi lần định tới cầu thang, luôn sẽ thấy Ân Tư hoặc cố luân Hòa Tĩnh công chúa bức lui lại, nháo đến nỗi cậu cùng Ngô Tiến hai người bình thường vừa giúp không được gì cũng trốn không thoát, trong mật thất một trận gà bay chó sủa.
Thu thập đầy đủ bốn viên ngọc, tượng sáng thế nữ thần vẫn luôn nở rộ ánh sáng kỳ ảo. Không chỉ có như thế, mỗi lần Hà Bật Học bị ép phải tiến lại gần một ít thì tia sáng mờ sẽ trở nên càng mạnh mẽ. Tất cả mọi người chú ý tới biến hóa này, hai phe chiến đấu điên cuồng, Ân Tư hy vọng đoạt lại đá trường sinh, mà đám Ân Kiên thì hy vọng trước một bước phá huỷ nó, nói thế nào cũng không thể để trường sinh thạch đánh thức Nữ Oa.
Duy nhất có nỗi khổ khó nói chính là Hà Bật Học, cậu cảm thấy bị một lực hấp dẫn tiến đến, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt muốn cho đá trường sinh về đúng vị trí của nó trên ngực bức tượng. Nhiều lần cậu thiếu chút nữa cầm lòng không được, một điều khó xử khác là, mặc kệ cậu dùng sức gõ như thế nào, đá trường sinh quái dị chẳng biết làm từ đồ vật gì, ngay cả vết nứt nhỏ bé cũng không xuất hiện.
“A Học, cẩn thận!” Càng đấu càng quyết liệt, Ân Kiên khóe mắt nhìn thấy Quản Đồng hiện đang tấn công cố luân Hòa Tĩnh công chúa, ả kia không có động tĩnh càng ngày càng lui gần phía Hà Bật Học, năm ngón tay siết lấy cổ Hà Bật Học.
Đang lúc cố luân Hòa Tĩnh công chúa dùng hết sức, đột nhiên một thứ như đám lông nhung cuốn lấy cổ tay ả ta, sau đó mạnh mẽ giựt lấy ném cả người vào tường, cố luân Hòa Tĩnh công chúa nhẹ xoay người rơi xuống đất. Công chúa Đại Thanh cũng không phải loại mèo con nhốt trong tủ kính, ả ta biết cưỡi ngựa, kiếm pháp thậm chí còn có thể cầm binh đánh giặc, trừ bỏ việc đã từng là cái xác chết, võ nghệ quá mức cao minh vẫn luôn khiến đám Ân Kiên cảm thấy nhức đầu.
Giận dữ trừng Quản Đồng, cố luân Hòa Tĩnh công chúa gỡ xuống chiếc vòng cổ có một trăm lẻ tám khối trân châu thường xuyên đeo, dùng sức giựt đứt, trân châu rơi rụng, nhưng ở trong tay lại là Côn thép chín khúc2, hung hăng lao về phía Quản Đồng.
“Wow!!!” Đuôi hồ ly dài mềm mại phe phẩy, Quản Đồng nhanh chóng lui vài bước, đã làm cho ả nảy sinh ác độc tránh sao khỏi trầy da tróc thịt chứ?
“Ngươi ngươi ngươi... Cái đuôi?” Hà Bật Học hắt hơi một cái, đá trường sinh suýt chút nữa bay ra khỏi tay, lực hấp dẫn kia càng lúc càng lớn, cậu phải mau nghĩ biện pháp xa cách nơi này mới được.
“Rất kỳ quái sao? Tôi mới chỉ có một cái thôi nha ~! Cậu hẳn là nghe nói đến có hồ ly chín đuôi rồi nhỉ! (Quản Đồng mới tu 600 thôi nên vẫn chỉ có 1 đuôi)” Quản Đồng cười vài tiếng sau đó vội vàng đẩy Hà Bật Học ra, thiếu chút nữa bị côn chín khúc của cố luân Hòa Tĩnh công chúa tấn công, hai người bọn họ lướt qua, Ân Kiên suýt là người bị hại, may mắn có đại bàng lửa xả thân bảo vệ.
“Kiên! Mau dẫn Hà Bật Học rời đi!” Ân Lâm một kiếm áp bức cố luân Hòa Tĩnh công chúa, người kia đối với Tiền Tài kiếm dường như kiêng kị. Ân Kiên đương nhiên muốn nghe lời, cái chính là mỗi lần nhìn đúng thời cơ để đến bên cạnh Hà Bật Học thì Ân Tư hoặc cố luân Hòa Tĩnh công chúa sẽ xuất hiện ở giữa ngăn trở, trong mật thất vẫn như trước gà bay chó sủa một trận loạn nháo.
Côn chín khúc rẹt một tiếng quét trúng Ân Kiên, anh nhíu mày kêu lên một tiếng đau đớn, Quản Đồng nóng vội vọt đến bên cạnh anh, vừa lúc đỡ gọn lúc Ân Kiên ngã xuống.
“Mặc kệ tôi, mau bảo vệ tiểu Học!” Ân Kiên đẩy Quản Đồng ra.
Giờ đây trong mật thất, có Hà Bật Học và Ngô Tiến là người bình thường, không ai đem lực chú ý đặt tại tên người Ngô Tiến nhưng cố luân Hòa Tĩnh công chúa ngược lại muốn mạng nhỏ của Hà Bật Học, thiên tính của huyết mạch hoàng gia, tự giết hại lẫn nhau.
Hừ lạnh một tiếng, cố luân Hòa Tĩnh công chúa vung côn, cuốn quanh cổ Hà Bật Học, dùng sức kéo, đối phương không giữ được trọng tâm ngã xấp về phía trước, bị công chúa quỷ dùng hài hung hăng đạp lên ngực, Hà Bật Học kêu lên một tiếng đau đớn, với lực đạo này xương sườn nếu không đứt thành mấy khúc mới lạ.
“A Học!!!!!!!!!”” Ân Kiên hét lên, đáng tiếc đối phương đã bị một cước kia ép cho bao nhiêu hơi sức đều bay theo gió mây, phát không ra tiếng trả lời anh.
“Mau dùng đá trường sinh đối phó ả ta đi!” Quản Đồng cũng gấp đến độ nhảy dựng, Hà Bật Học chỉ có thể tức giận trở mình, đối với bọn họ toàn người phi thường, khả năng rất đơn giản có thể sử dụng đá trường sinh, quan trọng là họ có nhớ rõ cậu kỳ thật chỉ là người bình thường không? Trên cơ bản trừ ăn uống nhảy múa ở ngoài, thì cái gì cũng sẽ không làm được.
“Ngươi quá coi thường đá trường sinh.” Ân Tư đắc ý cười lạnh hai tiếng, cố luân Hòa Tĩnh công chúa cong người tính toán đoạt lại đá trường sinh, Hà Bật Học theo bản năng phản kháng cùng ả ta giằng co lôi kéo tranh đoạt.
“À vâng?” Dương dương mi, Ân Kiên đồng dạng cũng cười lạnh đáp lại. Đúng vậy, muốn Hà Bật Học giống cố luân Hòa Tĩnh công chúa dùng đá trường sinh tấn công người khác khả năng rất khó, nhưng chiêu thức đó không phải chỉ có một mình công chúa quỷ biết mà thôi...
Không hiểu ý của Ân Kiên, Ân Tư hồ nghi trừng anh. Lúc này, Hà Bật Học nhắm chặt hai mắt, chặt chẽ nắm chắc đá trường sinh, trong miệng lẩm bẩm, theo sau chính là một đạo ánh sáng hồng mãnh liệt yêu dị, cố luân Hòa Tĩnh công chúa bị đánh bay thật xa.
“Hòa Tĩnh!!!!!!!!!” Ân Tư vội vàng chạy tới bên người cố luân Hòa Tĩnh công chúa, giận đỏ hai mắt quay lại trừng Ân Kiên cùng Hà Bật Học. Vừa nãy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, không có ai biết được, chỉ biết là Hà Bật Học tựa hồ học được cách « Gậy ông đập lưng ông », dùng kỹ năng mà cố luân Hòa Tĩnh công chúa quen dùng để đánh chính ả.
“Hà Bật Học... Ngươi đã làm gì?” Ân Lâm đề phòng lui về bên cạnh bọn họ, đồng thời cũng hồ nghi nhìn Hà Bật Học. Cậu cho dù là huyết mạch hoàng gia, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy học được cách vận dụng cỗ lực lượng này. Trên thực tế, cô tuyệt đối không hy vọng Hà Bật Học học được, cậu bé ngốc nghếch nên vĩnh viễn duy trì sự đơn thuần trong sáng, cứ ngốc như cũ là tốt rồi.
“Cháu, cháu không biết... Là anh Kiên muốn cháu làm thế mà...” Hà Bật Học lắc đầu, cậu so với mấy người kia còn hoang mang hơn, không khỏi nhìn về phía Ân Kiên. Người kia trưng ra bộ mặt vừa đắc ý vừa tinh vi cười cười giơ tay tự chỉ vào đầu mình, đừng quên, anh có được ký ức của Ân Tư, cố luân Hòa Tĩnh công chúa làm thế nào sử dụng được đá trường sinh, anh làm sao có thể không đoán ra? Không lợi dụng, chẳng phải là thực phí phạm việc Ân Tư mất trăm phương ngàn kế cướp lấy thân thể của anh ư?
“Giao ra đây... Đem đá trường sinh giao ra đây!” Ôm lấy cố luân Hòa Tĩnh công chúa, Ân Tư quát lớn, thức tỉnh một đôi phu-phu đáng ghét kia còn đang mắt qua mày lại.
“Ân Tư tỉnh lại được rồi đấy! Nhìn xem bốn phía, trừ bỏ ả quỷ công chúa kia thì ngươi còn dư ra cái gì?” Ân Kiên lắc đầu, vì cái gì gã này là người thông minh, tài trí đệ nhất Ân gia tiền bối, không ai có thể nhìn ra được chân tướng, giờ lại không có khả năng tới Tây phương cực lạc, đây không phải là tội nghiệt mà từ trước tới nay hắn phải nhận sao.
“Ta chẳng còn gì để mất!” Ân Tư âm lãnh cười rộ lên, Ân Kiên rùng mình, kẻ kia đã liều mạng đến vậy, cho dù không mang được cố luân Hòa Tĩnh công chúa đến Tây phương cực lạc đúng như tâm nguyện. Hắn cũng muốn kéo theo Ân Kiên và mọi người cùng xuống vực sâu.
“Kiên! Mau tránh ra!” Ân Lâm nhìn thấy trong tay cố luân Hòa Tĩnh công chúa móng tay toàn bộ bắn ra, không kịp cảnh giác, liền nhìn thấy chiếc vòng đồng tiền cổ trăm ngày Ân Kiên đeo bị đứt đoạn.
Mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm, Hà Bật Học tiến lên mong ngăn cản sợi dây bị đứt, đáng tiếc chậm một bước, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn nó rơi trên mặt đất, một đường lăn đến chân Ân Lâm.
“Cô!!!!!!!!!!!!!!!!...” Không biết là Ân Kiên hay là Hà Bật Học, hay chính là hai người bọn họ đồng thanh.
Ân Lâm trợn mắt, chậm rãi cúi xuống nhặt lên đồng tiền trăm ngày, nắm trong lòng bàn tay, có chút đau đớn. Ngô Tiến vội vàng chạy tới bên cạnh cô, ôm chặt Ân Lâm lung lay như muốn đổ gục.
Trong mật thất còn sót lại tiếng thở dốc, duy nhất Ân Kiên không có tiếng, sắc mặt càng ngày càng xanh mét, có ánh hoàng kim trên người anh tản ra. Mọi người có thể thấy rõ ràng ánh sáng như những mũi tên chậm rãi thoát ra bên ngoài.
“Ân Kiên...” Hà Bật Học muốn chạy lại gần, Quản Đồng nhanh một bước đem cậu kéo ra. Ngay lúc vừa kịp đem cậu đẩy xa, ánh hoàng kim trên người Ân Kiên bắn thẳng về vị trí Hà Bật Học định lao tới.
“Đừng tới gần!” Ân Kiên gầm gừ, những người khác có lẽ không hiểu, nhưng bản thân anh vô cùng rõ ràng, những ánh hoàng kim kia mà bắn vào Hà Bật Học, khẳng định sẽ cắn nuốt linh hồn cậu, anh không thể khống chế những tia sáng đó càng ngày càng lan ra mạnh mẽ, anh đói khát hoàn toàn vô pháp ức chế giờ như bùng nổ.
“Cháu ơi~!” Ân Lâm đau lòng kêu to, ngăn cản không được.... Rốt cuộc vẫn là ngăn cản không được Ân Kiên, một khi chính mình bị áp lực dẫn đến bùng nổ, trước khi thế giới bị Nữ Oa hủy diệt thì có khi sinh linh trên trái đất đã bị Ân Kiên cắn nuốt đến không còn một mống.
“Ngươi xem ngươi làm cái quái gì này!” Quản Đồng tức giận hét vào mặt Ân Tư, gã kia âm lãnh nở nụ cười, hắn cùng cố luân Hòa Tĩnh công chúa cũng không thuộc tam giới ngũ hành trong vòng sinh linh, Ân Kiên không thể làm gì tổn hại đến bọn chúng.
“Đi! Đi mau! Đi hết đi!” Ân Kiên ôm đầu của mình thét chói tai, anh bắt đầu ngăn cản không được ánh hoàng kim đang khuếch tán, lực hấp dẫn linh hồn từ từ bức điên anh, lý trí dần dần....dần dần lui đi.
Thừa dịp mọi người bị trạng thái của Ân Kiên hấp dẫn, cố luân Hòa Tĩnh công chúa tính toán đoạt lại đá trường sinh, mười ngón như chớp đánh về phía Hà Bật Học. Chỉ cần đoạt lại đá trường sinh, chỉ cần đưa nó lên bức tượng kia, hết thảy liền viên mãn.
“Tiểu Học, nguy hiểm!” Ân Kiên sức quan sát không khống chế được vụt tăng, nhìn về phía Hà Bật Học có thể phát hiện cậu gặp nguy hiểm.
Trừ bỏ không có pháp lực, võ nghệ, Hà Bật Học coi như thông minh, Ân Kiên lên tiếng cảnh báo, người kia liền tránh sang một bên, trùng hợp né được đòn tấn công của cố luân Hòa Tĩnh công chúa. Chính là lúc này, Hà Bật Học trọng tâm không vững té ngã ngay chân bức tượng, đá trường sinh đã bị cường lực hấp dẫn, từ trong tay Hà Bật Học thoát ra.
“Đá trường sinh!!!!!!!!!!!!!!!!” Hà Bật Học lao lên định túm trở về, cố luân Hòa Tĩnh công chúa nhanh hơn một bước xông tới cướp lấy, cười lạnh liếc cậu, tính toán cho cậu một đòn kết thúc.
“Hòa Tĩnh!!!!!!!” Ân Tư kinh hô, cố luân Hòa Tĩnh công chúa mờ mịt xoay người, Ân Kiên trên người tràn ánh hoàng kim lao vút về phía ả.
Ánh hoàng kim bắn xuyên qua ngực cố luân Hòa Tĩnh công chúa, ả ta hoảng sợ nhìn nhìn chính mình lại quay ra nhìn phía Ân Tư, tên kia lo lắng. Tuy nói hắn nhận định mình cùng cố luân Hòa Tĩnh công chúa không thuộc tam giới ngũ hành trong vòng sinh linh, cho nên không cần e ngại Ân Kiên, nhưng biểu tình đó của công chúa quỷ để hắn vạn phần khẩn trương, không khỏi lo lắng phán đoán của hắn sai lầm.
Cứng còng thân thể lạnh run mà chiến đấu, cố luân Hòa Tĩnh công chúa trong lòng kinh hoảng, ánh hoàng kim cuồn cuộn không dứt hấp thụ lực lượng của ả ta, từ chỗ ánh sáng xuyên qua một chút, một chút chậm rãi ra lan tỏa ra bên ngoài hóa thành đá, tiếp theo, nứt vỡ.......
“Ân Tư ——!” Cố luân Hòa Tĩnh công chúa thê lương kêu thảm thiết, một công chúa hô mưa gọi gió khát máu ngày nào giờ đây trước mắt mọi người hoàn toàn hóa đá, rồi...............nát vụn.
“Hòa Tĩnh...” Ân Tư lăng lăng nhìn phía trước là một đám bụi mù mịt, không tin cuối cùng lại thành ra thế này.
“Anh Kiên...” Hà Bật Học nằm bên chân bức tượng, liều mạng đè lại đá trường sinh vẫn không ngừng di chuyển hướng về phía bức tượng, cậu không biết nên như thế nào an ủi Ân Kiên, cho dù cố luân Hòa Tĩnh công chúa không phải người tốt, cho dù trước đây đã từng nguyền rủa ả công chúa ấy mấy trăm ngàn lần, nhưng thấy tận mắt cố luân Hòa Tĩnh công chúa bởi vì Ân Kiên vô pháp khống chế lực lượng mà thành bụi bay khói tan, đáy lòng vẫn có cảm giác không thốt nên lời.
“Vì sao... Vì sao lại như thế?” Ân Tư trừng Ân Kiên thì thào tự nói, hắn cố chấp cả đời mục tiêu đã gần như đạt được, hắn chung thủy yêu nữ nhân ngay trước mắt kia trở thành khói bụi, hết thảy đều là vô nghĩa.
“Ân Tư...” Ân Kiên cũng phát run, không phải sợ hãi, không phải kinh hoàng, mà là giờ anh không khống chế nổi chính mình. Sau khi hấp thu lực lượng của cố luân Hòa Tĩnh công chúa, ánh hoàng kim có thể đạt được phạm vi bành trướng gấp đôi, anh hiện tại tựa như một nguồn sáng, chói mắt vô cùng, trong mật thất sáng trưng.
Ân Tư hướng Ân Kiên cười lạnh một cái, hắn cho dù có chết, cũng muốn kéo thêm mọi người đệm lưng, cùng về vu tẫn, lao mạnh về phía Ân Kiên, ánh hào quang tránh không được xuyên thẳng qua thân thể hắn. Ân Tư hóa đá, dập nát, đại lượng linh lực tràn vào cơ thể Ân Kiên, ánh hoàng kim đạt đến cực đại lần thứ hai dường như muốn nổ mạnh.
“Chạy mau, chạy mau đi ——!” Ân Kiên gầm gừ, anh rốt cuộc cản không được lực lượng trong cơ thể.
Nghiến răng, Quản Đồng trước hết khiếp sợ sau liền tỉnh táo, kéo theo Ân Lâm, Ngô Tiến nhanh chóng thoát ra khỏi mật thất. Trước đem hai người đẩy lên thang đá, rồi lập tức quay đầu lại tìm kiếm Hà Bật Học.
“Chạy mau! A Học!” Ân Kiên không dám tùy ý lộn xộn, tận khả năng ngăn cản ánh hoàng kim tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài, nhưng anh không biết mình có thể duy trì bao lâu, một khi kim tuyến xuyên ra khỏi gian mật thất này, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Liều mạng đè lại đá trường sinh, mười ngón tay Hà Bật Học di lên sàn nhà vết máu loang lổ. Bây giờ cũng đành để mình bị thương, chỉ biết không thể để đá trường sinh trở lại trên người bức tượng kia, nếu không Nữ Oa sẽ trở lại nhân gian, đến lúc đó ai có thể ngăn cản vị nữ thần diệt thế này? Ai có thể làm cho nàng một lần nữa ngủ say?
“Ân Kiên...” Quản Đồng nhanh lùi một bước, vừa mới trong nháy mắt, phạm vi ánh hoàng kim lại khuếch tán, hoàn cản trở hắn và Hà Bật Học.
“Quản Đồng! Chạy mau đi! Đừng lo cho tôi!” Hà Bật Học hướng ra sau bức tượng, ánh hoàng kim nguy hiểm chiếu qua, muốn Quản Đồng rời đi, cậu không thể để cho đối phương vì cậu mà toi mạng.
Nghiến răng, lui thêm một bước, Quản Đồng nhìn Ân Kiên cùng Hà Bật Học, bất đắc dĩ đi lên thang đá...
“Nhanh! Nhanh ra khỏi mộ rồi phong ấn lại!” Ân Lâm ra khỏi mật thất. Chuyện đầu tiên chính là lao đi gọi đám công nhân. Tuy rằng biết điều này đối với Ân Kiên và Hà Bật Học không công bằng nhưng ngay cả Ân Tư cùng cố luân Hòa Tĩnh công chúa đều khó thoát khỏi cái chết, cô không thể mặc kệ Ân Kiên là mối nguy hiểm cho nhân gian.
“Tiểu Lâm, như vậy... Bọn họ... Bọn họ thì sao?” Ngô Tiến thở hổn hển liên tục.
“Quản Đồng! Quản Đồng, người đâu?” Nhìn thấy Quản Đồng đi một mình chui ra sau bọn họ, Ân Lâm thét chói tai hỏi, cô kỳ thật vẫn đang có một tia hy vọng, một giây cuối cùng Quản Đồng có thể đem Hà Bật Học cứu ra, đáng tiếc, sự thật không như nàng mong muốn.
Sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, Quản Đồng đi lên thêm mấy bước. Đột nhiên ngực chợt lạnh, toàn thân lực lượng bị hút ngã khuỵu. Ân Lâm, Ngô Tiến hai người lập tức quay đầu lại chạy về phía hắn, muốn mang người cách xa cửa mật thất. Vừa mới chạy hai bước liền thấy tim như muồn ngừng đập, mắt mở trừng trừng nhìn vạn ánh hoàng kim thoát ra ngoài mật thất.
“A Học! Mau tránh ra!” Ân Kiên hô lớn. Hà Bật Học nằm úp sấp trên mặt đất hướng trong góc phòng rụt lui, cười khổ nhìn lại Ân Kiên. Cậu hết cơ hội để chạy trốn rồi, nếu không phải Ân Kiên kiệt sức khống chế được chính mình, những ánh hoàng kim sáng lạn kia sớm đã bao trùm lấy cậu, nào còn có nơi nào để trốn.
“Anh Kiên...” Có lẽ đã đến thời điểm, Hà Bật Học men theo bờ tường đứng lên, cậu chỉ muốn được nhìn Ân Kiên nhiều hơn một chút, người kia đau lòng nhìn lại cậu, kết cục không nên như vậy, kết cục như thế nào lại thành ra thế này!
“Đừng ——....!” Ân Kiên thê lương kêu rên, mắt mở trừng trừng nhìn từ trên người mình bắn ra bốn phía hoàng kim như muốn vây lấy toàn thân Hà Bật Học. Trong nháy mắt năng lượng bị hút đi, Hà Bật Học rốt cuộc cầm không nổi đá trường sinh nữa, năm ngón tay buông ra...
Ánh hoàng kim không lưu tình cứ lan tỏa, trong đêm đen phảng phất như ánh sáng từ dưới địa ngục dâng lên, Ân Lâm nắm chặt tay Ngô Tiến. Bọn họ không tránh khỏi, ánh sáng cứ vô tư chiếu khắp lên thân thể mọi người, từng cỗ lực lượng thoát ly khỏi cơ thể, tứ chi cứ dần dần tê cứng.
Nhưng vào lúc này, một ánh sáng ấm áp mờ ảo khác từ đâu tiến đến, ánh hoàng kim đột nhiên biến mất, mọi người không khỏi hít sâu, giống như linh hồn đã đi đến quỷ môn quan lại bị gọi về triệu tập lại cơ thể của mình.
“Tiểu Lâm?” Ngô Tiến hai chân vẫn còn run rẩy, trải qua trận vừa nãy anh cứ tưởng mình sẽ không thể quay về, anh cơ hồ thấy Cầu Nại Hà xuất hiện trước mắt.
“Quản Đồng?” Ân Lâm sợ hãi kêu, khi nãy Quản Đồng té trở về mật thất, bên trong khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó, mới ngăn trở Ân Kiên cắn nuốt linh hồn nhân gian.
Quản Đồng chưa kịp tiến vào mật thất đã thấy Ân Kiên, Hà Bật Học hai người đầy bụi đất đi ra, ánh sáng đáng sợ trên người Ân Kiên biến mất. Vốn định tiến lên hỏi, kết quả hai người kia khoát tay, mệt mỏi ngã trên mặt đất, hỏi cái gì cũng không chịu động đậy.
Quản Đồng đề cao cảnh giác kích động tiến hẳn vào trong, tượng Nữ Oa hoàn hảo như lúc ban đầu ở trong quan tài, trên người bốn viên ngọc, đá trường sinh đều bị lột sạch, ánh sáng mờ ảo trước cũng không thấy đâu. Trong mật thất khôi phục thành một mảnh tĩnh mịch.
“Như thế nào... Làm sao có thể như vậy?” Quản Đồng rốt cục lấy lại tinh thần, thật dài xả giận, tiết mục Nữ Oa trọng lâm nhân gian, như thế nào tạch một cái chấm dứt chả hiểu gì? Đang muốn hỏi một chút thì lúc ấy tại hiện trường, Ân Kiên cùng Hà Bật Học hai người này cứ như vậy ngồi phịch trên mặt đất vù vù ngủ. Mọi người không nói gì nhìn nhau.
Tiếng tay gõ lên bàn phím máy tính cành cạch, Ngô Tiến bổn phận phải viết mọi chuyện vào cuốn Ký lục. Đã trải qua nguy cơ Nữ Oa trọng lâm nhân gian, Ân Kiên cùng Hà Bật Học rời khỏi nơi này đã gần ba tháng. Anh không biết mình có thể giúp đỡ những gì, chỉ biết dốc sức ghi chép mọi việc vào cuốn Ký lục, hết thảy đem khả năng, hiểu biết để áp dụng vào. Ngày đó, bên trong mật thất là hung hiểm, cũng là cơ duyên, nếu ở nơi đó không phải là Ân Kiên và Hà Bật Học, có lẽ hết thảy cũng sẽ không viên mãn như thế, nhân gian cũng đã bị hủy diệt rồi.
Bốn viên ngọc, đá trường sinh cùng bức tượng quy tụ đầy đủ, Nữ Oa cuối cùng mở cặp mắt rủ xuống quan sát nhân gian, sáng mờ vạn trượng.
“Ân Kiên!” Ánh sáng mờ ấm áp ngược lại bức lui ánh hoàng kim phóng ra từ trên người Ân Kiên. Hà Bật Học tìm được đường sống thở hổn hển. Ngay lập tức lại vì an nguy của đối phương khẩn trương vào cuộc. Đôi mắt đẹp thưởng thiện phạt ác của Nữ Oa bình tĩnh nhìn chăm chú Ân Kiên, hơi nâng lên hai tay tỏa ra ánh sáng dịu dàng, nhưng trong đó ẩn chứa lực lượng cường đại khiến hai người bọn họ liên tục lùi về phía sau.
“Không thể để cho nàng thanh tỉnh, càng không thể để cho nàng rời khỏi nơi này!” Ân Kiên cản lại Hà Bật Học. Theo lý thuyết, đối mặt với Nữ Oa sau khi tỉnh lại với một lực lượng mạnh như thế, anh hẳn là phải cảm thấy khó chịu, cơ mà thể chất của anh hiện giờ hoàn toàn tương phản, đối với việc khát cầu sinh linh, anh cùng Nữ Oa có mối liên hệ giống như giữa cực âm và cực dương, cỗ lực lượng như được cân bằng.
“Hôn nàng! Mau hôn nàng a!” Hà Bật Học đẩy anh. Hiển nhiên, đầu óc thông minh, mưu ma chước quỷ Hà Bật Học phản ứng so với Ân Kiên nhanh hơn, lúc này còn chờ cái gì? Còn không ăn nàng a~?
“Cái này không hay đâu?” Nói để mà biết, Ân Kiên trong chuyện tình yêu thì đần độn, ngốc nghếch. Đi cua một nữ nhân còn chẳng có kinh nghiệm, huống chi đây còn là một nữ thần?
“Từ lúc nào mà anh ở ngay cái thời điểm quan trọng này giả bộ thanh thuần? Anh đâu có phải là xử nam? Không phải lần nào cũng thượng người ta sao!” Hà Bật Học hùng hồn đẩy Ân Kiên, kết quả lại bị cỗ lực lượng của Nữ Oa quét trở về.
“Cái đồ ngốc này...” Đem người kéo ra đằng sau, Ân Kiên sải bước về phía trước. Sau đó là một cái hôn thật sâu, thật không nghĩ tới anh cũng có ngày này, đối phương không chỉ là nữ thần, một giây trước nàng vẫn còn là một bức tượng ngọc.
Quả nhiên, linh lực cuồn cuộn không dứt tràn vào trong thân thể Ân Kiên, ở đằng sau anh Hà Bật Học thì phân không ra lo âu hay là ăn giấm chua quan sát. Chờ đến lúc cảm giác tình huống có chút không ổn, Ân Kiên lại bắt đầu run nhè nhẹ. Anh nhanh trí vươn tay giựt đứt đá trường sinh trước ngực Nữ Oa. Trong nháy mắt, mọi thứ như ngừng lại, Nữ Oa chậm rãi khôi phục thành bức tượng ngọc lạnh băng băng, mà Ân Kiên khí lực như no đủ đi xuống, sau đó kéo Hà Bật Học, hai người tựa vai nhau ngồi dưới đất thở dốc.
“Giải... Giải quyết xong rồi?” Hà Bật Học lòng còn sợ hãi hỏi một câu, không thế nào yên tâm liếc mắt ngắm lại nàng một cái, xác định nàng vẫn là một bức tượng ngọc mới dám thở ra một hơi.
“Hẳn là thế...” Ân Kiên ôm lấy ngực mình, cảm giác khát cầu linh hồn biến mất, ngực lại có cảm giác là lạ, có loại khoái cảm không thể nói ra. Từ từ, còn có thứ gì đó không thích hợp...
“Làm sao vậy?” Phát hiện Ân Kiên sắc mặt không ổn, Hà Bật Học khẩn trương ghé sát vào, mang theo ánh mắt mở to lo lắng.
“T...t. t....tim...Tim đập...?”
“Cái này có được tính là trong họa có phúc không?” Viết xong một đoạn vào Ký lục, Ngô Tiến đóng laptop, cười hỏi Ân Lâm người yêu anh đang nhàn nhã ngồi uống trà. Một ngày bình thường, trừ bỏ chuyện Ân Tiển bỏ trốn cùng Bạch tiểu thư nháo đến nhà họ Ân bảo thủ loạn đến gà bay chó sủa thì hết thảy được coi là tốt đẹp.
“Trời biết? Thằng cháu nhỏ mới chỉ có tim đập, sẽ hô hấp mà thôi, cách cái gọi là 『 người bình thường 』 còn xa xôi lắm.” Ân Lâm việc không liên quan mình, thoải mái trả lời.
“Cùng Hà Bật Học ở chung một chỗ, làm người bình thường, chỉ sợ rất khó!” Ngô Tiến lắc đầu cười.
“Cứ coi như thế đi, bọn họ mạng lớn! Đừng tưởng rằng nguy hiểm của nhân gian đã được giải trừ, [Ba ngàn thế giới] có bao nhiêu thần linh ở trên đầu, cần làm nhiều việc tốt tích đức a~!”
“Em cảm thấy bọn họ hiện tại ở đâu?”
“Trời biết, muốn đem tượng Nữ Oa, bốn viên ngọc cùng đá trường sinh giấu đi, đại khái muốn tới một không gian khác?”
“Một không gian khác? Em... Em chấp nhận sao?”
“Có gì đâu? Anh cảm thấy không được à?”
---------
Hết Chương 10 Quyển 4