A Lan Ở Xứ Sở Tí Hon

Chương 1: Chương 1: GIỚI THIỆU




Đêm Noel, tổ ấm nhỏ của hai cô gái trẻ được trang trí bởi những dây ruy băng treo tường nhiều màu sắc, chùm đèn pha lê tự làm cũng lấp lánh ánh sáng tím huyền ảo. Ngay đầu giường, có hai kí tự L & M được trang trí bằng những hoa tuyết 3D từ giấy kim tuyến màu bạc nổi bật.

- A Lan, nếu được xuyên về cổ đại, cậu muốn cuộc sống thể loại điền văn hay cung đấu? - cô gái đang nằm sấp với mái tóc uốn lọn bồng bềnh màu hạt dẻ, mặc một chiếc váy ngủ hồng phấn, hai tay trắng nõn chống cằm, mở đôi mắt to tròn nhìn A Lan.

- Gì chứ? - A Lan phì cười - Đã là cuộc sống, sao có thể chọn lựa được?

- Sao lại không? - Cặp mắt vốn đã to tròn mở tròn to hơn - Cuộc sống như thế nào là do chính mình quyết định!

- Mimi, chúng ta có thể chọn lựa cách sống, nhưng không chọn lựa bối cảnh sống được!

- Được rồi. - Mimi phồng má cố chấp - Vậy nếu được chọn thì sao?

- Ờ thì… - A Lan đành phải nhượng bộ cô bạn cố chấp này - tớ nghĩ mình muốn làm một tiểu thư đài các, học cầm kì thư hoạ, rồi gả cho hoàng tử, rồi cung đấu trạch đấu một chút, nhưng một chút thôi, và rồi happy ending. hihi

- A Lan, cậu đọc cung đấu nhiều quá rồi! - Mimi phụng phịu.

- Mimi, tớ biết cậu thích chủng điền văn, sở thích của hai đứa mình khác nhau mà! - A Lan dịu giọng.

- Cung đấu có gì hay chứ, giống như mấy người trong gia tộc mình đấu quá đá lại, người chung một nhà mà không muốn nhìn mặt nhau, thật chán! - Mimi vẫn phụng phịu, đấu đá làm gì, hại cô Giáng Sinh cũng không muốn về ngôi nhà lạnh tanh đó.

- Ừ, nhưng cuộc sống của mình quá tẻ nhạt rồi, nếu được sống thêm một kiếp, tại sao không thử kiếp sống hoàng tộc với những âm mưu dương mưu, thắng làm vua thua làm giặc chứ. Tớ thấy cũng thú vị mà!

- A Lan, không vui như cậu nghĩ đâu! - Giọng Mimi buồn buồn.

- Mimi, chỉ là tưởng tượng một chút thôi, cậu nghĩ xem, với đầu óc đơn giản như tớ thì đấu đá với ai chứ! - A Lan không hiểu sao tâm trạng cô bạn đột nhiên tụt dốc như vậy.

- A Lan, cậu rất thông minh. Với lại, tớ rất quý cậu, Giáng Sinh vui vẻ! - Mimi cười cười, nụ cười vẫn trong trẻo như thường nhưng ý cười không tới đáy mắt. Tuy nhiên, dưới ánh đèn tím mờ ảo, A Lan không nhận ra sự khác thường của cô bạn.

- Giáng Sinh vui vẻ, Mimi. - A Lan tươi cười ngọt ngào, đêm Giáng Sinh bên cô bạn này cũng rất ấm áp rồi.

--- ----

- Cậu ấy ngủ rồi ư?

- Cậu ấy lại ngủ nữa.

- Sao cậu ấy ngủ suốt vậy?

- Cậu ấy là con sâu lười.

- NÀY! AI ĐANG NÓI VẬY? - Nó mở choàng mắt, có tiếng thì thầm bên tai nó, nó nghe rất rõ ràng, nhưng khi mở mắt, nó lại chỉ thấy cánh đồng hoa uất kim hương bạt ngàn đủ màu sắc. Xung quanh im lặng như thể không có hơi thở của động vật sống nào.

- NÀY! TÔI NGHE TIẾNG CỦA CÁC BẠN RỒI! HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI! LÀM ƠN! - Nó lại gào lên. - TÔI SỐNG MỘT MÌNH! TÔI RẤT CÔ ĐƠN! NẾU CÁC BẠN NGHE THẤY TÔI, XIN HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI! TÔI BIẾT CÁC BẠN NGHE THẤY MÀ!

Nó thấy tuyệt vọng vô cùng, những chuỗi ngày buồn chán này đến khi nào mới kết thúc đây? Nó là ai? Nó từ đâu đến? Tại sao nó lại ở đây? Tại sao nó chỉ có một mình? Không người thân, không bạn bè, thậm chí một loài động vật nhỏ để làm bạn cũng không? Từ lúc nó mở mắt nhìn thấy nơi này, khắp nơi đều là hoa uất kim hương? Chẳng lẽ muốn nó ăn hoa uất kim hương mà sống sao? Chờ đã… ăn?

- Cô đơn là gì?

- AI ĐÓ?

- Cô chỉ cần trả lời tôi cô đơn là gì? Sao trông cô buồn bã đến vậy?

- CÔ ĐƠN LÀ À… ỪM… KHÔNG CÓ BẠN BÈ, KHÔNG CÓ NGƯỜI THÂN, KHÔNG CÓ AI ĐỂ TRÒ CHUYỆN CÙNG. THẤY MỘT CÁNH ĐỒNG HOA ĐẸP KHÔNG CÓ AI XEM CÙNG, CÁNH ĐỒNG HOA ĐẸP CŨNG TRỞ NÊN VÔ VỊ, CUỘC SÔNG BUỒN CHÁN MUỐN CHẾT! BẠN LÀ AI, TẠI SAO TÔI LẠI KHÔNG NHÌN THẤY BẠN?

- Tại sao người ta lại muốn chết vì buồn chán?

- VÌ CUỘC SỐNG KHÔNG CÓ Ý NGHĨA GÌ NỮA! LÀM ƠN HÃY XUẤT HIỆN ĐI!

- Cuộc sống không có ý nghĩa ư? Cuộc sống có ý nghĩa gì?

- NẾU CẬU KHÔNG XUẤT HIỆN. TÔI SẼ KHÔNG TRẢ LỜI CÂU HỎI CỦA CẬU NỮA!

- …

- 1… 2… 3… - Nó thầm đếm và cầu nguyện người bạn kia sẽ xuất hiện.

- Tôi sẽ không để cho cô nhìn thấy tôi, vì cô có thể giết chết tôi, hoặc làm tôi bị thương.

- TẠI SAO TÔI PHẢI LÀM CẬU BỊ THƯƠNG? TẠI SAO TÔI PHẢI GIẾT CHẾT CẬU? TÔI KHÔNG CÓ LÝ DO GÌ CẢ!

- Vậy cô hứa sẽ không tấn công tôi?

- TÔI HỨA!

Và trước mắt nó, một cảnh tượng mà nó chưa bao giờ nhìn thấy ở trên đời, một cảnh tượng mà nó cho rằng chỉ có trong truyện cổ tích… Khoan đã, truyện cổ tích là gì nhỉ? Mà thôi, bỏ qua đã, bởi vì trước mặt nó là cảnh tượng mà đẹp nhất mà nó từng thấy trên đời, và có lẽ, suốt thời gian sau này nó cũng sẽ không bao giờ quên được...

Đôi lời của tác giả: chào các bạn, thật ra mình rất thích viết, nó giống như đam mê vậy. Nhưng cho đến hôm nay, sau nhiều va vấp trong cuộc sống, mình mới có can đảm để suy nghĩ tản mạn và “cầm máy” lên đánh những dòng chữ đầu tiên. Ban đầu ý tưởng có thể còn thô sơ, giọng văn chưa được trau chuốt, trình bày không được bắt mắt, nhưng mình mong có thể nhận được những ý kiến đóng góp của các bạn, và cũng mong các bạn thích tác phẩm đầu tay này của mình cùng với truyện “Thương em không biết để đâu“. Xin cám ơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.