Tóm tắt chap trước:Sau khi gọi điện đe dọa Thường Khánh về tính mạng
Thùy Anh, Hy Vân ra sân bay và tình cờ gặp Lâm Danh. Cô nàng đã bị Lâm
Danh phát hiện ra "đốm sáng trong tâm hồn" và cô ả đã đồng ý thả nó. Vì
không thể gọi điện cho người đang bắt giữ nó nên Lâm Danh và Hy Vân phải trực tiếp ra chỗ nó bị bắt. Lúc í, Thường Khánh đã vừa chiến đấu sinh
tử với người của Hy Vân để cứu nó. Khi anh chàng đưa nó ra đến boong thì bất ngờ, một cây mã tấu vụt đến nó. Anh chàng kéo nó xuống và hứng trọn một nhát ngay ngực rồi quỵ ngã.......
Vừa lúc đó, Lâm Danh và Hy Vân chạy đến nơi. Hy Vân như đứng hình khi thấy cảnh tượng Thường Khánh đổ gục xuống....
Cô ả quỳ sụp xuống đất, bàng hoàng.....”Tất cả, tất cả là do mình mà
ra.....”-Hy Vân như muốn điên lên với ý nghĩ đó –“Mình đã làm gì thế
này???”
-------------------------------------
Bệnh viện.
Nó ngồi ở băng ghế trước phòng cấp cứu, nhắm mắt, hai tay đan vào nhau,
đặt lên miệng như đang thầm cầu nguyện. Mặt nó vẫn chưa khô nước mắt.
Chiếc áo hanbok máu me bê bết....Nó vốn không sợ máu, nhưng khi nhìn
những giọt máu của hắn cứ nối nhau rơi ra, thấm đầy áo nó....Nó hoảng
lắm, nước mắt cứ thế tuôn giống máu.
Hy Vân ngồi ở dãy ghế đối
diện, im lặng, lâu lâu lại nhìn qua nó, ánh mắt đầy ắp sự hối lỗi.
Thường Khánh mà có làm sao thì Hy Vân sẽ không bao giờ rửa được hết tội
của mình....Chỉ vì bản tính hiếu thắng và ích kỉ đến ngu ngốc ấy.
Lâm Danh lặng nhìn hai nàng...
Đêm đợi hắn ngoài phòng mổ có lẽ là đêm dài dài nhất đời nó.
Sáng hôm sau.
Nó ngồi như tượng cả đêm, vẫn chắp tay, nhắm mắt, không nhúc nhích,
chắc là nó đang cầu nguyện thật. Nó vốn rất mau buồn ngủ, vậy mà vì hắn
mà nó lại có thể thức và ngồi cả đêm thế này.
Đúng là sức mạnh tình yêu có khác!
Ba mẹ Thường Khánh đột nhiên từ thang máy chạy đến, chắc là Lâm Danh
báo, đúng lúc một bác sĩ đi ra. Nó, Hy Vân và mẹ Thường Khánh đồng loạt
nhảy đến ông bác sĩ.
Ổng gỡ khẩu trang ra, nói:
_Bệnh nhân đã
qua cơn nguy kịch, nhưng đang thiếu máu trầm trọng. Ai là người nhà bệnh nhân, xin mời qua phòng xét nghiệm nhóm máu.
Nó và Hy Vân xin được thử máu luôn. Cuối cùng, người hợp nhóm máu zới anh chàng chỉ có mình
nó. Thế là nó được dẫn vào phòng để lấy máu.
Điều lạ lùng là cả ba
mẹ Thường Khánh không ai có cùng nhóm máu zới anh chàng...Nhưng vì đang
gặp chuyện rối ren nên không ai để ý đến chi tiết này....
--------------------------
Nhà Shin.
Ba nó, lão Quân, nhỏ Lam và Shin cứ thay phiên nhau gọi điện cho nó,
đến cả trăm cú mà chỉ nghe bản nhạc của In The Club - 2NE1 vang lên chứ
không có người bắt máy.
Nhỏ Lam gọi điện cho Thường Khánh thì máy báo không liên lac được.
Nghi ngờ đã có chuyện xảy ra với nó, ông Nghĩa, lão hai và nhỏ bạn nó
bèn “xin kíu” sớm với bà Lee, rồi ngay lập tức bay về Việt Nam..........
Sức khỏe nó vốn dĩ đã yếu, bây giờ còn bị kiệt sức, sốc tâm lí và
mất máu do truyền máu cho hắn nữa....Thế nên nó cũng đổ bệnh, mê man bất tỉnh. Lâm Danh và Hy Vân hôm nào cũng phải vào ra BV, để chăm nó và
Thường Khánh. Hy Vân đã thực sự hối hận và chỉ mong được thấy nó khỏe
lại, để cô nàng có thể nói xin lỗi.....Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Hy
Vân sẽ bay sang Pháp như dự tính.
Ba và anh hai nó về tới nhà thì thấy cổng nhà đã khóa và có một bức thư được vắt ngay cổng.
Tưởng là thư nó đi đâu rùi để lại vì sợ ba và anh mình zìa, lão Quân
liền hớn hở lấy ra đọc. Đọc xong, lão sửng sốt đánh rơi cả bức thư.
_Ba ơi! Con bé Thùy Anh đang ở trong bệnh viện!
_Cái gì?- Ông Nghĩa thảng thốt.
----------------------------------
Bệnh viện. Phòng nó nằm.
Hy Vân và Lâm Danh đều phải đi học nên bây giờ trong phòng chỉ có mình
nó. Nó còn mê man, một tay nó truyền nước biển, một tay đặt lên bụng,
mắt nhắp nghiền.
Ông Nghĩa và lão Quân từ ngòai cửa lao đến bên giường nó.
_Thùy Anh!!! Thùy Anh!!!!- Gịong ông Nghĩa lo lắng- Thùy Anh!!!! Tỉnh lại đi con!
Nó vẫn không tỉnh. Lão Quân đặt tay lên vai ba mình:
_Ba....Chắc nó vẫn còn yếu lắm, nên chưa tỉnh được đâu...
Chợt nhỏ Lam đẩy cửa chạy vào. Lão Quân quay lại nhìn:
_Ủa...Em không đi học à?
_Em xin nghỉ đến hết ngày mai lận!- Con nhỏ đáp rồi bước lại phía lão, chào ba nó.
_Sao em biết mà tới đây!?- Lão Quân hỏi.
_Lâm Danh gọi điện cho em...
Chợt ông Nghĩa quay sang nhìn con nhỏ:
_Vậy cháu có biết tại sao con bé Thùy Anh lại ra nông nỗi này không?
Con Lam nhìn xuống đất, gãi đầu, chần chừ một lát, rồi nói:
_Dạ....Chuyện là thế này.....
---------------------------------
Thứ hai. Anh hai nó, nhỏ Lam, Lâm Danh và Hy Vân đều đi học. Còn ba nó
thì đi làm, thế nên bây giờ trong phòng chỉ còn mình nó.
..........Sáng quá
.....Sáng đến chói mắt.....
Nó không thể nhìn thấy gì qua lớp ánh sáng chói lòa này....
Bỗng một gương mặt hiện ra...
Là Thường Khánh....Hắn mỉm cười với nó....
Nó vừa định nhoẻn cười lại thì đột nhiên, mọi thứ trở nên đỏ như
máu....Gương mặt hắn mờ dần, mờ dần, chìm khuất trong màu đó ấy.
Hắn bỏ đi....
Nó toan chạy theo níu hắn lại, nhưng không đuợc, nó không cử động được, tòan thân tê liệt như bị chích thuốc tê...mất hết cảm giác. Nó định cất tiếng kêu hắn, nhưng bất lực, miệng nó động đậy nhưng không có âm thanh phát ra....
Nó vô vọng nhìn hắn khuất sau màn sương đỏ ngầu......
Thường Khánh!!!!!!- Nó bật hét rồi ngồi xổm dậy.
Mồ hôi chảy đầm đìa trên gương mặt xinh xắn. Nó thở hổn hển. Chưa bao
giờ nó mơ thấy điều gì quái lạ như thế. Mất 5 giây để nó định thần và
nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
Nhưng nó không suy nghĩ được
gì. Vì trong đầu nó lúc đó chỉ có một thứ duy nhất. Nó lẩm bẩm “Thường
Khánh...” rồi toan nhảy xuống giường. Cái gì đó bị vuớng, kéo nó lại. Nó quay đầu nhìn, thì ra là cái dây truyền nước biển đang nối với cổ tay
phải của nó.
Bất chấp tất cả, nó giật phăng sợi dây. Cổ tay nó nhói lên vì cây kim ở đó bị rút ra đột ngột.
Nó chả mảy may để ý, vội tông cửa chạy ra ngoài.....Gặp một y tá giữa đường, nó vội níu lại, hỏi, giọng yếu ớt:
_Chị ơi.... Bệnh nhân..... tên Thường Khánh.... nằm ở phòng nào.... vậy chị?
_075- Cô y tá đáp gọn, rồi dặn thêm- Nhưng đừng làm phiền cậu ấy quá lâu, khỏang 5 ngày nữa thì cậu ấy mới tỉnh lại được!
Nó gật đầu cảm ơn rồi chạy đi.
Phòng 075. Nó xô cửa chạy vào, thở dốc. Phòng không có ai ngoài Thường
Khánh – đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. Hắn mặc một chiếc áo
trắng không cài nút. Phần ngực được băng một lớp băng dày, vậy mà máu
vẫn thấm đến lớp ngoài cùng, đỏ rực.
Nó buớc lại quỳ xuống bên giường hắn, nước mắt đang chực trào ra.
Môi nó mấp máy, nhưng nó không nói được gì, chỉ lặng nhìn hắn.....Nó
nâng bàn tay lạnh buốt của hắn lên rồi dịu dàng ủ ấm nó trong lòng bàn
tay, đặt lên miệng mình, như đang cầu khẩn cho hắn tỉnh lại....Nước mắt
nó rơi xuống, ướt đẫm tay hắn...
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng lúc
hắn kéo nó xuống để lãnh trọn nhát dao nghiệt ngã ấy, là nước mắt nó lại ràn rụa. Nó gục đầu lên nệm....thút thít khóc....
............Đồ ngốc.....Làm ơn tỉnh lại đi mà...........
Và.......Điều kì diệu đã xảy ra....Hai bờ mi hắn động đậy...rồi mở ra hẳn.
Lạ thật...Bác sĩ đã khẳng định rằng ít nhất 5 ngày nữa anh chàng mới tỉnh lại...Vậy mà....
Có lẽ vì dù cho ở trong trạng thái vô thức, nhưng con tim anh chàng vẫn cảm nhận được những lo lắng, những giọt nước mắt của nó rơi vì mình
chăng?
Có thể, sức khỏe không cho phép nhưng trái tim thì lại bắt buộc anh chàng tỉnh dậy...
Thấy nó đang gục xuống nệm với đôi bờ vai khẽ run vì khóc, Thường Khánh cố hết sức nhấc bàn tay còn lại lên. Vết thương ở ngực nhói đau. Anh
chàng cắn răng, đưa tay qua, đặt lên vai nó.
Nó giật mình ngồi dậy.
_Thường Khánh! Anh tỉnh rồi sao?
Hắn nhìn nó, bờ môi trắng bệch khẽ nở một nụ cười để trấn an “ai kia”.
Nó mừng rỡ, hai dòng nước mắt chảy dài, tiếp:
_Để tui đi gọi bác sĩ!- Nó toan buôn tay anh chàng để chạy ra ngoài thì hắn giữ lại, khẽ lắc đầu. Rồi hắn nắm chặt lấy bàn tay nó.