Đám cưới của bà Yến và ông Duy diễn ra ngay sau đó. Thường Khánh ra đời
trong sự chào đón của mọi người. Ông Duy nhận anh chàng là con ruột của
mình với bà Yến. Rồi ít lâu sau, ông được cha vợ cấp tiền để ra nước
ngoài học tập.
Không lâu sau khi ông ta trở về Việt Nam thì ông ngoại Thường Khánh vui vẻ trao tập đoàn lại cho con rể để “nghỉ ngơi
dưỡng già”.
Mọi chuyện dần chìm vào quá khứ và bị quên lãng.....
Về phần ba Thường Khánh. Sau khi bị chia cắt khỏi người con gái ông yêu thương đang mang trong người giọt máu của mình, và phải chứng kiến đám
cưới của bà với người khác, thấy con mình nhận người khác làm cha. Ông
trở nên căm thù ông ngoại Thường Khánh, căm thù cụôc đời nghèo khổ của
mình, chỉ vì ông nghèo mà bị khinh thường, rẻ rúng. Lúc đó, trong đầu
ông chỉ có một suy nghĩ là phải kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền để ông ngọai Thường Khánh thấy rằng, ông ta đã nhìn lầm người, rằng người
mà ông ta từng khinh bỉ nay còn giàu gấp mấy lần ông ta. Ông như hóa rồ
vì vui khi tưởng tượng ra nét mặt lão già ấy lúc bị mình cầm tiền vứt
vào.....
Ông bắt đầu bán danh dự, bán lương tâm, gia nhập vào
một băng đảng mafia chuyện buôn lậu vũ khí và heroin từ Việt Nam sang
Thái Lan và các nước khác. Thế nhưng, chưa kịp trở thành “trùm” và kiếm
nhiều tiền như ông từng mơ thì ông đã bị cảnh sát bắt giam cùng với lô
hàng lậu của mình khi đang di chuyển từ Lào về Việt Nam và bị hưởng án
tù chung thân.
Bà Yến thì bấy lâu nay vẫn chỉ yêu có một người. Hơn 10 năm nay, bà vẫn thường xuyên lén lút ông Duy sai người đến thăm
nuôi ba ruột Thường Khánh tại trại giam.
----------------------------
Bây giờ Thường Khánh đang ngồi tại một chiếc bàn trong khu vực thăm nuôi.
Một người đàn ông với mái tóc đã ngã màu cước được cảnh sát dẫn ra.
Thấy anh chàng, ông ấy đứng sựng lại, đôi mắt cương nghị từng trãi bỗng
dưng long lanh như sắp khóc.
Ông ấy lập chập kéo ghế ngồi xuống mà vẫn không rời mắt khỏi Thường Khánh, ngập ngừng lên tiếng.
_Con...con là....
Thường Khánh không nói gì. Trong người Thường Khánh bỗng dấn lên một
cảm xúc rất kì lạ mà chính anh chàng cũng không giải thích được. Có lẽ
là anh chàng xúc động vì được gặp ba ruột của mình. Cũng có lẽ vì cuộc
gặp gỡ này đã khíên anh chàng cảm thấy giận dữ khi nghĩ về chuyện mọi
người đã giấu mình một sự thật quá lớn suốt 17 - 18 năm trời.
_Mẹ con để cho con biết rồi à? – Ba Thường Khánh khẽ nói – Ta cứ tưởng họ sẽ giấu con sự thật này đến cuối đời....
_....
Thật sự Thường Khánh không biết nên nói gì bây giờ và cũng không biết
nên xưng hô với ông ấy là gì. Dường như anh chàng vẫn chưa thể chấp nhận việc mình có đến hai người ba.
_Thường Khánh à....Sao con
không chịu nói gì với ta? – Ba anh chàng tiếp tục nhẹ nhàng nói – Cũng
phải thôi! Không người bình thường nào lại chấp nhận một người cha như
ta.....Ta đã quá mù quáng và làm nhiều chuyện khó có thể tha thứ....Ta
còn nhớ....Có một tội ác đã hành hạ lương tâm ta suốt mười mấy năm nay – Ông đưa hai bàn tay mình lên, tiếp – Trong một phi vụ đưa hàng cấm sang Thái Lan, ta đã sát hại hai vợ chồng cảnh sát nhà ở gần biên giới, còn
để lại trên lưng đứa con gái của họ một vết sẹo dài.... – Ông lắc đầu
như cố quên đi hồi ức ấy - Ta không xứng đáng làm cha của con.....Con
không nhận ta cũng không sao. Được nhìn thấy con khôn lớn như thế này,
ta không còn gì để hối tiếc nữa rồi....
Ông ấy nhẹ nhàng nắm
lấy tay Thường Khánh. Một giọt nước mắt lăn dài trên má của người tù
chung thân ấy. Ông ta mỉm cười, rồi đứng dậy, toan buông tay Thường
Khánh ra, nói:
_Thôi...Ta vào trong đây! Nhìn thấy con thế này
ta càng cảm thấy có lỗi với mẹ con con...Sau này con không cần đến thăm
ta nữa đâu! Tạm biệt con, con trai ta...
Chợt một sức mạnh vô
hình nào đó khiến Thường Khánh giữ chặt lấy đôi tay chai sần của cha
ruột mình lại, anh chàng bật thốt lên:
_Ba....
Ba
Thường Khánh sững sờ quay đầu lại nhìn. Hạnh phúc vỡ òa trong đôi mắt
ngấn lệ của ông. Ông mừng rỡ ngồi sụp xuống, siết chặt tay Thường Khánh
mà không nói được thêm lời nào.
-----------------------------------------------
12T4.
Hôm nay “hoàng tử” của nó có vẻ khá hơn rồi. Không còn “đớ đớ điên
điên” như mấy bữa trước nữa, tuy đôi lúc anh chàng vẫn tỏ vẻ trầm tư như đang nghĩ ngợi gì đó.
Nó đang ngồi giải nốt mấy bài tập lý để về nhà khỏi làm thì con Dung từ bàn trên chạy xuống, réo:
_Ê Lam, ê Thùy Anh! Hình bữa tao chụp trong buổi party ở Đà Lạt nè! Có cái này lạ lắm!
Nó và nhỏ Lam ngước mặt lên nhìn nhau rồi nhìn con Dung, đồng thanh:
_Chuyện gì lạ?
Con Dung tuôn một lèo:
_Hôm ở Đà Lạt tui đem máy nhà theo, chụp rồi không rữa ra mà để chỉ lưu trong laptop thôi! Đó giờ tui mới coi có một lần rồi bận quá nên quên
béng. Tối qua mở ra nghía lại từng bức mới thấy cái này!
Con nhỏ đưa cho hai đứa một tấm hình rồi tiếp:
_Thế nên hồi sáng tui đem ra tiệm rửa cho mấy bà coi!
Nó và nhỏ Lam chăm chú nhìn vào tấm hình. Trong hình là cảnh con Dung và thằng Long đang nhe răng cười. Nó ngơ ngác nhìn lên:
_Lạ chỗ nào?!
Nhỏ Lam cười tinh nghịch:
_Ý bà là nụ cười giống người ngoài hành tinh của thằng Long ấy hả? Ừ, nhìn xấu lạ!
_Không phải! - Nhỏ Dung xua tay rồi chỉ chì vào mép phải của tấm hình – Tui nói chỗ này nè.
Hai đứa lại chụm đầu nhìn vào phía tay con Dung chỉ. Ra là một cô gái
bận đầm đỏ đang đứng quay lưng lại với ống kính và đứng khá gần với tụi
con Dung. Nó và nhỏ Lam mất 3 giây để nhận dạng ra người đó là ai. Nó ré lên trước:
_Đây là tui mà! Có gì lạ đâu....
Mắt nó
vẫn không rời khỏi tấm hình....Chợt nó nhận ra rằng trong tấm hình, tóc
mình đang bị gió thổi tung lên, để lộ một “vật thể lạ” trên lưng. Nhỏ
Lam cũng đã nhận ra. Con nhỏ biết chuyện này khá lâu rồi. Hai đứa là bạn thân từ cấp hai mà.
_À... – Nó khẽ lên tiếng – Ý bà là vết sẹo sau lưng tui ấy à?
Nghe đến đấy, Thường Khánh kinh ngạc nhìn sang. Trong đầu anh chàng lởn vởn câu nói của ba mình “Trong một phi vụ đưa hàng cấm sang Thái Lan,
ta đã sát hại hai vợ chồng cảnh sát nhà ở gần biên giới, còn để lại trên lưng đứa con gái của họ một vết sẹo khá dài”.
_Sẹo sao? - Nhỏ Dung khịt mũi – Ánh sáng trong hình không được tốt nên tui không biết đó là cái gì...Ra là một vết sẹo ư?
Nó gật đầu. Nhỏ Dung tiếp tục tò mò hỏi:
_Sao lại có thể....Một tiểu thư như bà mà lại có một vết sẹo lớn vậy sao?
_Thì tui là con nuôi mà. Vết sẹo đó có trước khi ba tui nhận tui – Nó
đáp – Tui cũng không biết nguồn gốc vết sẹo này.....Anh tui chỉ bảo là
tui không nên biết thì hơn....
Cả đám im lặng một lát. Nhỏ Lam khẽ nói:
_Đó là lí do vì sao Thùy Anh để tóc dài và khi mặc váy thì luôn xõa tóc xuống.
Nhỏ Dung vỗ lên trán mình:
_Chời! Học chung với nhau bấy lâu nay mà tui không biết! Chuyện này, ngoài bà và bà Lam ra, lớp mình không ai biết hết à?
_Ừ! – Nó gật.
_Kể cả Thường Khánh ư? – Con nhỏ tròn mắt.
Nó nổi quạu, khẽ kí lên đầu con bạn:
_Ý bà là gì vậy hả? Chuyện đó tui nói với hắn làm gì?!
Nó nói rồi nhìn qua Thường Khánh. Anh chàng liền quay đi.
_Mà nè! - Nhỏ Lam nhìn qua nhìn lại rồi nói với con Dung - Chuyện này
bà đừng có để ai biết đó! Đám lớp mình mà biết thì cả trường sẽ biết rồi suy diễn lung tung, không hay đâu!
_Tui biết rồi mà! - Nhỏ Dung giãy nãy.
_Biết cũng phải dặn! Ai mà chưa nghe qua biệt danh của bà, hả bà Tám?!!
--------------------------------------
Phòng Thường Khánh. Anh chàng vừa bước từ nhà tắm ra thì thấy chiếc
điện thoại để trên bàn đang rung bần bật. Số máy của một vệ sĩ nhà
Thường Khánh - người mà anh chàng thuê để “điều tra” về vụ hai vợ chồng
cảnh sát bị ba anh chàng giết hại mười lăm năm về trước.
_Alo^! – Anh chàng bắt máy.