Cùng lúc đó, tại nhà nó. Hôm nay đến lượt nó lau nhà. Đang vặn nước vào
thau thì điện thoại nó rung lên và phát ra bản nhạc Super Star của Bae
hâm (Taeyang) nhà nó.
Số máy của Thường Khánh. Nó mừng rỡ bắt
máy.....Nó cứ nghĩ vì hắn chủ động gọi cho nó, nên chắc là hắn đã thôi
“kỉ băng hà” với nó rồi.
Nó chưa kịp nói “alô” thì chất giọng lạnh như đá của hắn đã vang lên ở đầu dây bên kia:
Không đợi nó giở giọng vặn vẹo như mọi hôm, Thường Khánh đã lạnh lùng dập máy.
Vẫn nghĩ rằng vì gặp chuyện gì đó nên Thường Khánh mới hành xử thế này, nên nó cố gượng cười và thầm nghĩ rằng mình phải làm chuyện gì đó cho
anh chàng.
* * *
Công Viên. Nó vừa hớt hải xách túi đồ
trên tay chạy đến nơi thì đã thấy Thường Khánh đứng dưới một gốc cây,
cho tay vào túi quần, xoay mặt vào trong.
Nó lao đến chỗ anh chàng
rồi mới đứng thở dốc. Thường Khánh quay ra. Nó cố cười, mồ hôi đọng từng giọt trên khuông mặt, nó nói đứt quãng:
_Xin....Xin lỗi...Tui...Tui đi làm cái này cho anh.....Tưởng nhanh, ai dè phải kì công lắm mới làm xong....Nè!
Nó đưa cái túi cho Thường Khánh, tiếp:
_Vì tui làm bánh kem không ngon, nên đành ra tiệm lấy bánh làm sẵn rồi
trang trí xung quanh....Tiệm đó cũng gần nên tui chạy bộ ra đây luôn...
Thường Khánh đón cái túi từ tay nó, cúi mặt im lặng một lát, rồi mới ngẩng mặt lên, nói:
_Thật ra.....Tôi có chuyện nay muốn nói với cô....
Nó tròn mắt nhìn Thường Khánh như đợi anh chàng nói tiếp.
_Tôi nghĩ....Chúng ta nên chấm dứt tại đây.....
Đâu ai biết lòng Thường Khánh nhói lên từng cơn khi miệng anh chàng phát ra câu nói ấy.
_Anh....anh vừa nói gì? – Sau một hồi lặng đi, nó khẽ lên tiếng.
_Chúng ta không thể tiếp tục..... - Thường Khánh nói như một con rô-bốt mà không nhìn vào mắt nó - Tôi cứ nghĩ rằng tình cảm sẽ bền chặt hơn
sau khi người ta cùng nhau vượt qua nhiều trở ngại. Nhưng sự thật thì
không phải như vậy....Tôi đã không còn cảm giác gì với cô như ngày trước nữa. Xin lỗi nếu những lời nói này làm cô tổn thương....Nhưng....chúng
ta nên chia tay đi!
Mắt nó bắt đầu ngân ngấn nước, nó lắc đầu lia lịa như không tin những lời Thường Khánh vừa nói:
_Không đúng, không phải như vậy – Nó nắm áo Thường Khánh – Anh nhìn
thẳng vào mắt tôi và nói đi! Sự thật không phải như anh nói, đúng
không?!
Thường Khánh thoáng nhắm mắt lại, rồi lấy hết dũng khí để quay sang nhìn vào mắt nó, tỏ vẻ lạnh lùng:
_Tôi chán cô rồi, tôi phát ngấy mối quan hệ này rồi. Tôi không cần cô nữa. Vì thế, hãy đi tìm và yêu người tốt hơn tôi!
Nói rồi, với vẻ mặt vô cảm, Thường Khánh gỡ tay nó ra khỏi áo mình, quay đi. Được vài mét, chợt hắn khựng lại, lên tiếng.
_À...Tôi cũng không cần thứ này đâu! – Anh chàng giơ cái túi nó vừa đưa lên, tiếp – Mang về đi nếu cô muốn!
Thường Khánh lạnh lùng thả cái túi rơi đánh bịch xuống mặt đất rồi bước đi tiếp.
Nó đứng im như trời trồng. Tai nó ù đi. Cơ thể nó trở nên nặng nề. Cả
thế giới xung quanh quay cuồng, chao đảo. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và đột ngột để nó có thể bình tĩnh đón nhận. Những lời nói ấy, những cử
chỉ lạnh nhạt và ánh mắt băng giá ấy....Tất cả đều làm cho nó muốn nổ
tung....Tim nó như ngừng đập vì bị ai đó bóp nghẹt....Đau lắm....Khó
chịu lắm.....Mặt nó ràn rụa nước mắt từ lúc nào.....
Thế nhưng, người con trai đang vờ như không có chuyện gì xảy ra và thản nhiên bước đi trước mặt nó còn đau hơn nó gấp hàng trăm lần....Thường Khánh không
dám quay đầu lại nhìn nó. Anh chàng sợ mình sẽ lao như một mũi tên đến
ôm chầm lấy nó mất.....Không thể được, dù thế nào cũng không
thể.....Vì....dòng máu đang chảy trong huýêt quản của anh chàng chính là dòng máu của kẻ sát nhân đã giết hại ba mẹ nó.....Anh chàng không thể
quên thân phận của mình, không thể quên mình thực sự là ai.....