Chiều hôm đó.
Thường Khánh vừa đi học về đã thấy Mạnh Khoa đứng trước cổng nhà mình. [Tên này, đi đường tắt hay sao mà nhanh thế...]
Thừa biết lí do Mạnh Khoa đến đây, Thường Khánh bèn giả vờ không quan
tâm, lờ anh chàng và toan bước thẳng vào nhà. Mạnh Khoa liền đưa tay ra
ngáng ngang cổ Thường Khánh.
_Khoan đã! Tôi có chuyện muốn nói!
Thường Khánh lạnh lùng đáp lời:
_Tôi thì chẳng có chuyện gì để nói với cậu và cũng không muốn nghe cậu nói gì cả!
_Được thôi! - Mạnh Khoa nhún vai – Có nghe không thì tùy u, nhưng miệng là của tôi, tôi vẫn có quyền nói – Anh chàng nhìn thẳng vào mắt Thường
Khánh - 8h tối nay, công viên gần nhà cô ấy....Nếu u không ra, cô ấy sẽ
không về đâu.
Thường Khánh nhìn Mạnh Khoa bằng đôi mắt lãnh đạm:
_Nói cô ấy thôi đi! Đừng níu kéo chuyện đã kết thúc nữa....Cũng đừng chờ tôi, tôi sẽ không ra đâu!
Mạnh Khoa điềm nhiên:
_Muốn nói gì thì u tự đi nói đi! Nhiệm vụ của tôi đến đây là kết thúc
rồi.... – Anh chàng nói rồi bước đi, leo lên chiếc SH của mình rồi lại
quay ra, trừng mắt như đe dọa Thường Khánh – Hy vọng đây là lần cuối tôi thấy cô ấy đau khổ vì u! Nếu không, u chết chắc!
--------------------------------------------------------
Tối.
Hai anh em vừa ăn cơm xong thì đã gần 8h. Theo lịch thì hôm nay đến
lượt nó rửa chén nên lão Quân bèn lên nhà xem phim. Nhưng lão chưa kịp
bật TV thì nó bỗng từ nhà dưới chạy lên, nói:
_Em có việc phải đi! Chén bát anh cứ để ở đó, lát về em rửa!
Không đợi lão hai gật đầu, nó phóng ra khỏi cửa. Lão đành hét theo:
_Nè! Không mặc áo khoác vào?!
_Trễ giờ rồi!Em phải đi ngay bây giờ – Nó la vọng vào.
Không cần nghĩ lão Quân cũng biết. Người làm cho nó luống ca luống
cuống hấp ta hấp tấp như thế chỉ có thể là thằng bé đó thôi. Lão rút
điện thoại ra, bấm số ai đó.
_Alo^. Shin….Tớ có chuyện muốn nhờ cậu.
.................
Công viên gần nhà nó.
Lãng vãng hai ba cặp tình nhân tay trong tay dạo bước dưới những tán
cây. Nhìn đi nhìn lại, hình như chỉ có một mình nó là “solo” thôi. Nó
ngó xuống đất. Nhìn thêm mất công tủi!
Một làn gió thổi qua, làm
mái tóc của nó tung bay. Nó chẳng màn sửa lại tóc, chỉ lôi bé iPhone ra, nhìn xem mấy giờ. 8h đúng rồi.....Hắn có đến không đây.....
5 phút.....10 phút.....20 phút trôi qua. Vẫn chỉ có cái bóng của nó làm bạn với nó.
Lạnh. Hình như mùa đông của TP chưa bao giờ lạnh thế này.....Quen tay,
nó toan cho hai tay vào cái túi áo trước bụng quen thuộc, thì nhớ ra, vì vội quá nên nó không mặc áo khoác....
Cô đơn. Nó – một con bé ngốc nghếch không đang tâm buông xuôi tất cả - vẫn đang một mình một bóng
lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, chờ hắn.
Nước mắt. Những giọt nước mắt
nóng ấm lăn dài trên má nó từ lúc nào....Nó không muốn khóc, thật sự
không muốn. Nhưng nó không kiểm soát được mình nữa. Nước mắt của nó cứ
thế tuôn dài....
Nó co người lại ôm lấy hai đầu gối mình rồi vục mặt xuống mà khóc nức nở.
Hết thật rồi....
Hắn quên nó thật rồi....
Kết thúc rồi....
Xa xa. Đằng sau một thân cây to, có một người con trai đang lặng thầm quan sát nó. Đó chính là Thường Khánh.
Dù đã quyết tâm sẽ không ra đây, nhưng cái hình ảnh nó ngồi co ro trong bóng đêm đã lay động trái tim và lí trí Thường Khánh….Anh chàng không
thể bỏ mặc nó….
Và bây giờ, Thường Khánh đang phải khống chế mình
một cách khổ sở. Vì chỉ cần sơ hở một chút thôi, anh chàng sẽ bất chấp
tất cả, sẽ lao lại và ôm lấy nó, nói ra toàn bộ sự thật mất.
Thế nhưng, khi thấy hai bờ vai nó run run, biết rằng nó đang khóc, lòng Thường Khánh càng rối bời….
Tại sao vậy? Tại sao một người đã hứa với chính mình rằng sẽ không để
nó đau khổ lại có thể trở thành nguyên nhân của sự đau khổ ấy?.....Anh
chàng không nỡ để cho nước mắt của nó mãi rơi như vậy….
Và lần này
thì con tim đã chiến thắng lí trí. Mất hết kiểm soát….Thường Khánh toan
bước lại phía nó. Nhưng định mệnh luôn thích bông đùa với người khác:
đột nhiên, từ đằng sau một thân cây khác, cách anh chàng vài mét, một
người khác bước ra và tiến về phía nó. Không mất nhiều thời gian để
Thường Khánh nhận ra đó là Shin.
Về phần nó, khi chợt nghe tiếng
bước chân từ xa vọng lại, đóm lửa hy vọng tưởng như vừa lụi tắt lại bùng sáng lên một đốm sáng nhỏ nhoi. Hắn đến rồi ư.....
Nó mừng rỡ ngước lên.
_Thường Khánh?!!!
Thế nhưng, niềm hạnh phúc ấy lập tức bíên mất khi nó nhận ra người đang đứng trước mặt nó là Shin chứ không phải là Thường Khánh. Shin có vẻ
hơi lúng túng, nhưng rồi lại lấy lại được “phong độ” ngay sau đó:
_Anh…Anh biết người em đang chờ không phải là anh…Nhưng…Anh không có đủ can đảm và bình tĩnh để nhìn em đau khổ như thế này….
Anh chàng khuỵu gối, ngồi xuống, đối diện với nó, nhẹ nhàng đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt nó, khẽ tiếp:
_Đừng khóc nữa…..Anh không muốn thấy em như thế này chút nào…..Đừng khóc~
Thế nhưng, chẳng hiểu sao, những lời dỗ dành của Shin càng làm nó chấn
động và khóc nhiều hơn. Nước mắt của nó tiếp tục chảy dài trên khuôn
mặt. Shin lặng nhìn nó một hồi lâu rồi bất ngờ chồm đến ôm chầm lấy nó.
Nó ngỡ ngàng, yếu ớt đưa tay đẩy Shin ra, nhưng bất lực. Với lại, nó
cũng cần một vòng tay ai đó để được chìm trong cảm giác an ủi, như lúc
này. Nó gục bộ mặt đẫm nước mắt lên vai Shin. Anh chàng ôm chặt lấy nó,
giọng như gió lùa qua kẽ lá:
_Anh yêu em….Em luôn biết thế mà, phải không? Anh đã chấp nhận từ bỏ lễ đính hôn vì em, để em được hạnh phúc.
Nhưng như thế không có nghĩa là anh chấp nhận từ bỏ em. Nếu thằng bé đó
thực sự là như vậy thì nó không đáng để làm em đau khổ...Vì vậy, đừng
khóc nữa....Quên thằng bé ấy đi, anh sẽ làm cho em hạnh phúc.....
Thường Khánh vẫn đứng bất động đằng sau thân cây kia từ nãy đến giờ.
Những gì Shin nó và tất cả những sự việc diễn ra, anh chàng đều đã chứng kiến hết....Cảm giác trong người anh chàng hiện giờ là gì nhỉ?
Ghen ư? Không, Thường Khánh không ghen, vì anh chàng biết mình không xứng đáng để ghen với Shin.
Buồn ư? Làm sao anh chàng lại buồn khi kế hoạch rời xa nó sắp thành công như anh chàng đã dự định chứ?
Nói chung, bây giờ trong lòng Thường Khánh chỉ là một mớ hỗn độn của
cảm xúc. Nó đã ngoan ngoãn ngồi yên trong vòng tay Shin…Dần dần, kí ức
về Thường Khánh trong lòng nó sẽ bị chôn chặt….Vậy là quá mĩ mãn rồi…Thế nhưng, tại sao anh chàng lại có cảm giác này….
Thấy mình ở lại đây chỉ giống như một người thừa, Thường Khánh bèn nhìn nó một lần cuối rồi quay bước bước đi....
---------------------------------------------------
Đoạn đường về biệt thự của Thường Khánh.
Trong bóng tối, Thường Khánh đang lặng lẽ bước từng bước dài thì chợt
đâu đó vang lên một tiếng thét hãi hùng. Sau tiếng thét ấy là tiếng kêu
cứu của một người con gái:
_Cứu với! Ai đó cứu tôi với!
Nếu là Thường Khánh của trước kia, có lẽ anh chàng đã mặc kệ và bước tiếp.
Nhưng Thường Khánh của hôm nay - một Thường Khánh đã bị cảm hóa bởi nó – thì khác.
Không suy nghĩ, anh chàng vội chạy như bay lại phía
tiếng kêu cứu và phát hiện ra, đằng sau một bức tường, có một cô gái
đang cố hết sức giành giật một bọc đồ với hai tên lưu manh. Thường Khánh liền phóng tới xoay người đá vào cần cổ một tên. Tên ấy ngã ra phía sau rồi lồm cồm bò dậy, thủ thế. Tên kia thấy thế cũng buông bọc đồ ra,
quay lại trợ lực đồng bọn.
Cô gái bèn ôm bọc đồ của mình chạy lại núp phía sau lưng Thường Khánh.
Không ai bảo ai, hai thằng côn đồ nhất loạt xông đến phía Thường Khánh. Sẵn đang tâm trạng không vui và đang cần “xả”, anh chàng cũng chẳng cần thủ thế gì mà liền lao vào hai tên đó như một con mãnh thú đang săn
mồi.
Chỉ cần một đá, một đập, một vả và một cú đá lái giò nhắm
thẳng vào mặt đối phương, Thường Khánh đã làm cho hai tên lưu manh nằm
la liệt dưới đất.
Chúng nháy mắt ra hiệu rồi bò dậy, cúp đuôi chạy
biến, không quên chỉ vào mặt anh chàng lảm nhảm mấy tiếng như để cứu vớt danh dự của hai tên ăn cướp bị một cậu chàng lớp 12 hạ gục chỉ bằng hai cú đánh mỗi đứa =]]
Lúc này, Thường Khánh mới quay lại phía cô gái, giọng lạnh băng:
_Em có sao không?
Cô bé ấy nãy giờ như đang trên mây khi chứng kiến một hiệp sĩ đẹp trai, lại “võ nghệ cao cường”, ra tay cứu mình, liền giật mình:
_Ơhh Không sao ạ!
Bấy giờ Thường Khánh mới nhận ra đó là một cô bé khoảng chừng 15 – 16
tuổi, đen đúa, ăn mặc lôi thôi nhưng có đôi mắt rất sáng.
_Vậy thì về nhà đi! Tôi phải đi đây!
Anh chàng nói rồi lạnh lùng bỏ đi. Cô bé ấy liền chạy theo:
_Nhưng anh ơi....Em không có nhà, cũng không có tiền bạc gì....Em không có nơi nào để đến hết....
Thường Khánh nhìn cô bé ngờ vực:
_Vậy cái bọc em ôm trên tay là gì?
_Đây là quần áo của em và có cả một di vật của mẹ, nên em phải bảo quản kĩ....Mẹ em vừa mất mấy ngày trước, chỉ để lại cho em một ít tiền, số
tiền ấy em đã xài hết trên đường từ quê lên đây để tìm việc làm....Không có chỗ nào chịu nhận em, họ đòi giấy tờ chứng minh gì đó, nhưng em
không có, dưới quê em đâu có cần mấy thứ đó......Anh lỡ thương thì làm
ơn thương cho trót...
Cô bé ấy lẽo đẽo theo Thường Khánh lãi nhãi
kể lể một hồi thì hai đứa về đến trước cổng nhà anh chàng. Thường Khánh
đứng lại và quay qua cô bé:
_Tôi cũng chỉ là một học sinh thôi, tôi không giúp em được đâu, em đến ủy ban TP ấy, có lẽ họ sẽ giúp được em....
Cô bé nãy giờ đang bỡ ngỡ trước cánh cổng biệt thự rộng lớn nhà Thường Khánh, nên đâu nghe anh chàng nói gì, chỉ lắp bắp:
_Đây....đây là nhà anh sao?....Nhà anh rộng thế, chắc cần nhiều người ở lắm, anh có thể cho em vào đây làm được không?
_Tôi không biết. Việc thuê người ở là do quản gia nhà tôi quyết định....
Thường Khánh vừa trả lời thì cánh cổng bật mở, bà quản gia nhà anh chàng bước ra, lên tiếng:
_Cậu chủ....Sao cậu không vào nhà? – Bà ấy nhìn sang phía cô bé – Còn đây là....
Nhận ra đó chính là bà quản gia mà Thường Khánh nói, cô bé ấy chỉ đợi
có thế, liền chạy đến ôm cánh tay bà quản gia, khóc lóc kể lể y hệt như
với Thường Khánh ban nãy rồi gút lại bằng một câu nói ướt át và ánh mắt
cún con:
_....Cháu xin bà đấy ạ...Nếu bà không nhận cháu, cháu chỉ có nước chết thôi.....
Bà quản gia nhà Thường Khánh ngước nhìn anh chàng rồi lại nhìn xuống cô bé, mỉm cười gật đầu.
Đâu có ai có thể kiềm lòng trước một hoàn cảnh đáng thương như thế do cô bé ấy vẽ ra phải không?
Sáng hôm sau. Phòng ăn nhà Thường Khánh.
Cô bé anh chàng cứu tối hôm qua đã chính thức trong giai đoạn “thử
việc” ở nhà anh chàng. Sau khi chải chuốt và ăn bận đàng hoàng, con bé
đen đúa ấy đã trở nên khá ưa nhìn và xinh xắn.
Từ trong nhà bếp, cô bé bưng một bát súp và một ly nuớc cam lên, đặt trên bàn, trước mặt Thường Khánh:
_Thưa cậu chủ! Đây là bữa sáng em chuẩn bị cho cậu, chúc cậu ngon miệng!
Cô bé nhí nhảnh cắp cái khay chạy vào nhà bếp, một lát sau lại lật đật chạy ra, đứng trước mặt Thường Khánh:
_À, em quên giới thiệu với cậu, em tên là Nhã Khuê, nhưng cậu có thể
gọi em là Thóc cũng được. Hy vọng sẽ được cậu giúp đỡ nhiều trong tương
lai!
“Thóc” kính cẩn cúi chào 90 độ rồi lại chạy bíên vào bếp. Sự hồn nhiên của cô bé bất chợt làm Thường Khánh nghĩ đến ai đó....
Lát sau.
Đứng đằng sau cửa sổ nhà bếp, Nhã Khuê lặng lẽ quan sát Thường Khánh
leo lên chiếc xe hơi mới cóng để đến trường, nghĩ thầm “Nhà giàu, đẹp
trai, có kiếm cả đời cũng chưa chắc có người thứ hai....Mình phải nắm
bắt cơ hội này mới được” – Ánh mắt cô bé sắc lẻm.
* * *
Đấy! T/g chỉ mới viết được bao nhiêu đó thôi. Bận bù đầu bù cổ....
À mà có Nhân vật mới đấy nhé cả nhà, em nó còn bé, chém ít ít tí kẻo em nó tủi [ax, mình đang nói nhảm jie thế nàj????]
Thuj, có đôi lời thế thuj, tg lượn đây!
Sẽ cố gắng viết típ trong thời gian sớm nhất có thể!