TÓM TẮT Nhã Khuê công khai "chiếm độc quyền" Thường Khánh và giở giọng
thách thức với nó, đồng thời, con bé đã khám phá ra được bí mật mà
Thường Khánh đang giấu, nhưng vì nghĩ chuyện không liên quan và cũng
chẳng mấy to tát nên Nhã Khuê không lấy đó làm quan trọng. Con bé tưởng
Thường Khánh cũng thinh thích mình nên mới hí hửng, nào ngờ anh chàng
cũng chỉ "sử dụng" con bé để đạt được mục đích của mình thôi.
NEW CHAP
Sau giờ ăn trưa, trường còn “hào phóng” tặng học sinh thêm một tiếng nghỉ trưa trước khi bước vào học tiết đầu buổi chiều.
Thấy nó buồn nên đi đâu nhỏ Lam và Mạnh Khoa cũng kè kè bên nó, nói
chuyện, pha trò này nọ để nó khỏi nghĩ vẩn vơ về chuyện rắc rối hổm nay. Ba đứa đi qua bãi cỏ trống đằng sau canteen – nơi mà trước kia từng là
điểm “hẹn hò” mỗi khi có chuyện cần nói của nó và Thường Khánh. Nó tình
cờ đưa mắt nhìn sang và thấy một cảnh tượng không nên thấy chút nào:
Thường Khánh ngồi trên bãi cỏ - tay cầm lon soda, Nhã Khuê ngồi kế bên,
huyên thuyên đủ thứ chuyện.... Lòng nó lại nhói lên....
Mạnh Khoa và nhỏ Lam hết nhìn hai người kia, nhìn nó rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Con nhỏ kéo Mạnh Khoa ra một bên, nói thầm:
_Ông có đang nghĩ điều tui nghĩ không?
_Chúng ta chắc chắn phải làm gì đó cho Thùy Anh... – Anh chàng đáp.
_Chính xác... - Nhỏ Lam gật đầu – Tui ấp ủ điều này từ hôm qua, định
hôm nay nói với ông, sẵn dịp.... tui nói luôn – Nói rồi con nhỏ nhón lên nói thì thầm vào tai Mạnh Khoa điều gì đó.
* * *
Biệt thự nhà Thường Khánh.
“Reeeng Reeenng” - Người đang bấm chuông là nhỏ Lam. Con nhỏ hy sinh
một buổi học thêm, cố tình đến vào lúc chắc chắn rằng Thường Khánh không có nhà. Con nhỏ, Mạnh Khoa và Thường Khánh học chung lớp học thêm đó
mà.
Cánh cổng sơn đen nặng ì nhà Thường Khánh chợt mở ra. Một người giúp việc của nhà Thường Khánh xuất hiện:
_Xin lỗi, cô là....
_Em là bạn của Thường Khánh ạ! - Nhỏ Lam lễ phép gật đầu chào – Em có
vài bài luận của tổ cần tham khảo ý kiến của Thường Khánh.
_Nhưng hiện giờ cậu chủ không có nhà... Khoảng hơn nửa tiếng nữa cậu chủ mới đi học về - Chị giúp việc đáp.
_Không sao đâu ạ! Em có thể đợi.
............
Chị giúp việc dẫn nhỏ Lam vào nhà, mời nhỏ ngồi tại bộ ghế salon trong
phòng khách rồi cao gịong gọi “Thóc, pha nước cam mời khách!”. Rồi chị
ấy đon đả quay sang nhỏ “Em ngồi chơi nhé, chị đi làm nốt việc!” và đi
khuất.
Nhỏ Lam ngồi nhìn nghiêng nhìn ngửa, số là nhỏ chưa bao giờ
được chiêm ngưỡng nhà Thường Khánh cả. Qủa là nhà siêu giàu có khác, từ
bức tranh treo tường đến cái đèn chùm, nhìn lướt qua cũng đủ biết có giá hàng nghìn đô chứ không ít. Lát sau, có tiếng bước chân từ phía nhà
dưới. Một bóng dáng có thể nói là khá quen thuộc đối với nhỏ Lam và cái
lớp 12T4 xuất hiện. Đó chính là Nhã Khuê.
Cô bé vẫn chưa biết “vị
khách” này là ai, cho đến khi cô nhỏ đặt ly nước cam lên bàn, cắp cái
khay, gật đầu chào “Mời chị uống nước!” và nhìn lên.
_Ơhhh Chị....chị là bạn thân của chị Thùy Anh?
_Rất hân hạnh vì được “px tương lai” của thiếu gia Âu Thường Khánh nhớ mặt - Nhỏ Lam cười cười, ánh mắt có vẻ bỡn cợt.
Nhã Khuê nghe đến chữ “px tương lai” thì đã sướng rơn, không thèm chú ý đến thái độ của nhỏ Lam. Con bé vứt cái khay qua một bên rồi chạy lại
ngồi kế cô nàng trên salon.
_Hì, cứ tưởng bạn thân của chị Thùy Anh thì sẽ đáng ghét lắm! Nhưng mà chị dễ thương đấy....Sau này có gì cần
giúp đỡ, chị cứ bảo em, ông xã em sẽ giúp chị (?!!??) [Con bé này leo
cao quá rồi, có bắc loa kêu chắc nó cũng chẳng nghe được =)) ]
Con Lam bật cười vì sự ngu ngốc và mơ mộng thái hóa của con bé người ở “miệng còn hôi sữa” mà bày đặt mơ cao này.
_Thôi, chị đâu dám.... Mà có dám chắc ngày đó cũng không đến đâu....
_Ý chị là sao? – Con bé đánh hơi thấy sự “lật lọng” của Kiều Lam.
_Em quên chị là bạn thân của Thùy Anh à? Đáng lẽ ra em phải giữ nguyên
cái định kiến rằng chị rất đáng ghét. Vì sự thật đúng là thế đấy cô bé
ạ, em sẽ còn ghét chị dài dài... - Nhỏ Lam nói lòng vòng rồi vào vấn đề
chính - Chị sẽ phá chuyện em và Thường Khánh cho đến cùng, cưng à! – Con nhỏ nhấn mạnh từng chữ.
_Chị.... – Nhã Khuê đứng bật dậy, quay đi – Hóa ra chị đến đây không phải để gặp anh Thường Khánh mà là để nói với
tôi những điều nhảm nhí ấy. Nếu vậy thì chị về đi, tôi không muốn nghe!
_Em không nghe nhưng chị vẫn phải nói. - Nhỏ Lam cương quyết - Người
Thường Khánh yêu là Thùy Anh, em có làm gì đi chăng nữa thì đó vẫn là sự thật không thể thay đổi, cô bé à!
_Nếu chị nói vậy – Nhã Khuê quay mặt lại, cười nham hiểm - Chứng minh cho tôi xem đi, rằng anh Khánh yêu chị Thùy Anh.... – Con bé nói tiếp - Anh ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt với
chị Anh và quan tâm, thân thiết với tôi....Ai cũng công nhận điều đó mà, sao mấy chị vẫn ráng níu kéo quá khứ làm gì? Làm như thế chẳng khác chi chị Thùy Anh đang tự hạ nhục mình, cầu xin tình yêu của anh Khánh, chứ
chẳng có ích gì đâu!
Nhỏ Lam phải nhịn lắm mới không vả cho con nhỏ mấy tát. Mà nói “mấy” chỉ là phóng đại thôi, chứ với nhiệt độ cơ thế
của nhỏ Lam bây giờ, chỉ cần một vả là Nhã Khuê đủ “văng răng cửa, bửa
răng hàm, đất lành răng đậu” rồi.
Cố gắng kiềm chế cơn nóng, nhỏ Lam bình tĩnh đáp lời:
_Nghĩ lại đi cô bé, ai mới đang cầu xin tình yêu của Thường Khánh? Là
bạn của hắn hai năm, chị thừa hiểu tính khí hắn. Nhớ lại đi, có phải hắn chỉ thân thiết với em ở trong trường, nhất là trước mặt Thùy Anh, còn
về nhà thì lạnh lùng lắm, phải không?
Nhã Khuê im lặng, lần đầu tiên con nhỏ nghĩ lại về điều đó, và nó có vẻ...đúng.... Kiều Lam bồi thêm:
_Thường Khánh chỉ đang sử dụng em như một vật gì đó, để hắn có thể
chống vào và tự đẩy mình ra xa Thùy Anh, như một cái mái chèo chẳng hạn!
_Cứ cho là vậy đi! – Nhã Khuê một mực chống đỡ đến cùng - Cứ cho
là anh Khánh đang sử dụng tôi, nhưng như thế cũng có nghĩa là anh ấy
muốn rời xa chị Thùy Anh. Và tôi sẽ có cơ hội.
_Thường Khánh chưa
bao giờ hết yêu Thùy Anh - Nhỏ Lam khẳng định chắc nịch – Chị có thể đọc được điều đó trong ánh mắt tội lỗi khi hắn nhìn Thùy Anh, chỉ là....
chị không tìm được lí do tại sao mà thôi... – Con nhỏ nói thì thầm rồi
cao gịong trở lại – Mà em cũng đâu có thật lòng thật dạ gì với Thường
Khánh. Cái duy nhất em thật lòng với chính là gia tài đồ sộ của tập đoàn BlackS, có phải không?
_... – Nhã Khuê thoáng kinh ngạc rồi im lặng.
_Chị hiểu quá rõ loại người như cô bé đây mà. Nghèo nàn, quê mùa, chân
ướt chân ráo lên TP với hy vọng đổi đời bằng cách bán danh dự, có khi
bán cả thể xác cho một đại gia nào đó để đổi lấy tiền - Nhỏ Lam làm ra
vẻ khinh thường, giọng điệu phỉ báng.
_Tôi cấm chị xúc phạm đến tôi! – Nhã Khuê gầm lên, giận dữ.
_Chị không xúc phạm ai cả, chị chỉ đang nói sự thật thôi.... Và cơn
giận của em đã chứng minh rằng chị nói đúng. Chính em mới là người đang
tự xúc phạm, hạ thấp danh dự của chính mình, Nhã Khuê à! – Con Lam nhìn
con bé với đôi mắt sắc như dao.
_Chị muốn nói gì thì nói, tôi mặc kệ - Nhã Khuê cầm cái khay lên, định quay bước đi.
Nhỏ Lam liền đứng dậy vịn vai con bé lại:
_Còn người mẹ mới mất của em thì sao? Em không biết nghĩ đến bà ấy à?
_Sao chị biết mẹ tôi? – Nhã Khuê quay lại, nhìn Kiều Lam, vẻ dè chừng.
Thật ra, chính Mạnh Khoa đã cho người đi điều tra thân thế của Nhã Khuê.
_Chuyện đó không quan trọng. Điều chị muốn nói là em đang phụ lòng mẹ em đó. Bà ấy đã hy sinh cả cuộc đời mình cho em, mong một ngày em sẽ nên người, vậy mà... - Nhỏ Lam chợt im lặng rồi tiếp - Chắc mẹ em chẳng bao giờ có thể tưởng tượng rằng con gái mình có ngày lại có thể đang
tâm bán rẻ danh dự, bám víu vào người khác, để đổi chác với đồng tiền và sống kiếp tầm gửi.
_Chỉ là...chỉ là bây giờ mà thôi! – Nhã Khuê
kiên quyết cãi - Thường Khánh là một người tốt, làm sao mà tôi không yêu anh ấy cho được.... Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, rồi Thường Khánh
cũng sẽ yêu tôi. Chúng tôi sẽ cưới nhau, và sẽ sống hạnh phúc. Đó chính
là số phận của tôi, và mẹ tôi ở dưới suối vàng cũng sẽ yên lòng khi con
gái mình được hạnh phúc...
_Em đang ngây thơ thật hay cố tỏ ra
không hiểu vậy? - Nhỏ Lam cắt ngang - Thường Khánh không hề yêu em, bây
giờ và mãi mãi.... – Con nhỏ chợt lặng thinh một lúc rồi tiếp – Thôi
được rồi, nói suông mãi em cũng không chịu tiếp thu đâu nhỉ!? Đi đây với chị!
_Tại sao tôi phải nghe lời chị?! – Nhã Khuê cứng đầu.
_Tùy em thôi ... Đi với chị nếu em muốn thấy sự thật...
------------------------------------------------------
Hiện Kiều Lam và Nhã Khuê đang nấp sau bức tường ở trung tâm học thêm.
Bãi đất trống phía sau bức tường, Thường Khánh và Mạnh Khoa đang đứng
mặt đối mặt, giống như là sắp “bụp” nhau vậy.
_Sao hôm đó u không ra? - Mạnh Khoa lên tiếng trước.
_Tại sao tôi phải ra? - Thường Khánh đáp như muốn chọc tức.
Mạnh Khoa cố để cơn giận không bộc phát, cố giãn hết cơ mặt để có thể nói chuyện tiếp với Thường Khánh:
_U cũng biết cô ấy yêu u đến cỡ nào mà... Tại sao, u có thể bỏ mặc cô
ấy sau khi đã cùng nhau vượt qua biết bao sóng gió mới có thể ở bên
nhau?
_Đơn giản, vì tôi chán cô ta rồi! - Thường Khánh hờ hững trả lời.
Mạnh Khoa tức giận nắm cùm tay lại.
_Nói sự thật đi! – Anh chàng nói ngắn gọn, gịong có vẻ ra lệnh pha chút cầu khẩn – Nói sự thật tại sao u lại trở nên như thế?
_Điều tôi vừa nói chính là sự thật! - Thường Khánh lãnh đạm đáp, ánh
mắt thách thức - Sự thật là tôi phát ngấy cô ấy rồi, loại con gái nhàm
chán như cô ta, ở đâu chả có. Tại sao tôi phải gắn đời mình với một cô
gái vừa nhàm chán vừa rắc rối như thế?
“Bốp!” - Một cú đấm nảy lửa từ Mạnh Khoa giáng xuống khuôn mặt xinh zai của Thường Khánh. Anh chàng ngã xuống đất, bụi mù mịt.
Nhã Khuê định ùa ra cản thì nhỏ Lam đưa tay ra ngăn lại.
Thường Khánh gượng dậy, đưa tay lên chùi máu đang rỉ ra ở khóe miệng.
Mạnh Khoa vẫn chưa hết giận, anh chàng lao đến như con mãnh thú vồ mồi,
nắm lấy cổ áo Thường Khánh, gầm lên:
_Đồ khốn! Cậu có biết cô ấy
khổ sở thế nào vì cậu không? Cậu có biết rằng nụ cười thiên thần của cô
ấy đã thực sự tắt lịm từ khi cậu đang tâm rời xa cô ấy không? Cậu có
biết rằng đôi mắt sáng xinh đẹp của cô ấy ngày càng mờ đi và sưng tấy
lên vì khóc không? Hả??? - Mắt anh chàng long lên sòng sọc - Tại sao?
Tại sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy? Hả đồ rác rưởi????
Mạnh Khoa
lồng lên, nốc thêm một cú vào mặt Thường Khánh. Máu ở khóe miệng anh
chàng càng bật ra dữ dội. Thường Khánh không màng lau nó.
Lạ thật,
với tính khí ngày thường của anh chàng, đáng lẽ ra Thường Khánh phải
điên tiết lên và đánh trả ngay lập tức mới đúng. Còn đằng này, anh chàng chỉ “bình chân” chịu đựng. Điều đó càng làm Mạnh Khoa tức thêm.
_Cậu... – Mạnh Khoa buông cổ áo Thường Khánh ra, đứng dậy, ôm đầu – Tại
sao tôi lại ngu ngốc như vậy? Tôi đã tin rằng cậu sẽ làm cô ấy hạnh
phúc.... Tôi đã không hề nghĩ rằng sẽ có ngày cậu làm cho cô ấy sống dở
chết dở như hôm nay....
_Vậy thì cậu đánh chết tôi đi! - Thường
Khánh bật nói sau một hồi nín lặng chịu đòn – Phải, tôi là đồ khốn, tôi
là kẻ đáng chết hàng ngàn lần. Vì vậy, hãy đánh tôi đi! Đánh càng nhiều
càng tốt....
Mạnh Khoa thoáng ngạc nhiên trước thái độ của Thường Khánh. Anh chàng lặng lẽ nhìn Thường Khánh khá lâu rồi hạ giọng:
_Cậu... còn yêu cô ấy đúng không? Tất cả, tất cả chỉ là cái cớ để rời
xa cô ấy, nhưng thâm tâm thì cậu chưa bao giờ ngừng yêu Thùy Anh, đúng
không?
_Đúng thế đấy. Tôi yêu Thùy Anh, tôi yêu cô ấy bằng cả cuộc
đời và mạng sống của tôi... Nhưng như thế thì đã sao chứ? – Anh chàng
đáp bằng chất giọng trầm buồn - Tất cả đã kết thúc rồi....
_Thế nào gọi là kết thúc? - Mạnh Khoa chen ngang – Nó chỉ thật sự kết thúc khi
cả u và cô ấy không còn yêu nhau... Đằng này....
_Cậu đừng nói nữa - Thường Khánh thở hắt ra – Có còn yêu nhau hay không thì cũng vậy
thôi.... Tôi sắp sang Canada du học rồi... – Anh chàng buột miệng....
Phía sau bức tường, nhỏ Lam quay lại nhìn Nhã Khuê, giọng đắc thắng rầu rĩ:
_Em nghe rồi chứ.... Hắn sắp đi du học.... Tất cả hắn muốn làm là rời
xa Thùy Anh, và em chỉ là một dụng cụ giúp hắn thực hiện việc đó dễ dàng hơn mà thôi....
Nãy giờ, khi nhìn hai người đó nói chuyện, Nhã
Khuê đã phải suy nghĩ rất nhiều. Cô bé thấy đầu óc mình rối bời. Rốt
cuộc, cái mà Nhã Khuê đang cố gắng giành lấy là gì đây, Thường Khánh,
hay là tiền của anh chàng, hay là ... cả hai? Ban đầu hình như chỉ là vì tiền thôi, nhưng càng về sau con bé càng thấy mến Thường Khánh thật sự. Và giờ đây, Nhã Khuê cũng không hiểu nổi mình. Rõ ràng ánh nhìn, cử chỉ và điệu bộ của Thường Khánh cho thấy anh chàng còn yêu Thùy Anh rất
nhiều. Vậy thì Nhã Khuê còn hy vọng gì chứ? Cộng thêm, những lời lẽ của
nhỏ Lam lúc ở nhà Thường Khánh cũng đã tác động khá nhiều đến cô nhỏ,
làm cho toan tính trở thành “Âu phu nhân” của Nhã Khuê đã “mẻ” đi khá
nhiều. Xét cho cùng, Nhã Khuê nhắm đến Thường Khánh đâu phải chỉ vì tiền và bề ngoài của anh chàng, còn là vì lúc đó cô nhỏ tưởng Thường Khánh
đang “single” và tình cảm với Thùy Anh chỉ là thoáng qua, dễ đến dễ đi.
Không ngờ anh chàng nặng tình với Thùy Anh như thế....
_Nhã Khuê! - Gịong con Lam đưa cô bé về với thực tại.
_Ơhhh, gì cơ? – Cô bé giật mình đáp.
_Tất cả những gì cần nói chị cũng đã nói rồi, tất cả những gì chị cần
em thấy thì em cũng thấy rồi…. Chị hy vọng em sẽ suy nghĩ lại…. - Nhỏ
Lam nói – Chị biết Thường Khánh không phải là người như thế, nhưng lí do khiến hắn làm vậy, chị thực sự không biết…. Chị không muốn thấy họ phải đau khổ nhưng chả giúp được gì ngoài chuyện này, mong em nghĩ lại. Tình cảnh của họ đã đủ rối ren rồi, chị không muốn nó bị ai làm rối thêm
nữa…. Họ đều là người tốt, họ xứng đáng được sống hạnh phúc…
_Anh chị ấy thật sự yêu nhau đến thế sao? – Nhã Khuê hỏi trong vô thức.
_Nếu tình yêu đó không quá vĩ đại như vậy, thì chị cũng chẳng phải nhọc công thế này làm gì - Nhỏ Lam bật cười buồn – Thôi! Chúng ta về đi….
_Chị… - Chợt Nhã Khuê nắm tay áo nhỏ Lam kéo lại khi con nhỏ định quay
đi – Em nghĩ là mình biết lí do tại sao anh Khánh muốn rời xa chị Anh….
_Sao cơ?
_Em nghĩ kĩ rồi – Nhã Khuê thở hắt ra rồi mỉm cười – Em không nên xen
vào tình cảm của người khác, nếu không, chắc mẹ em sẽ giận em lắm.... –
Con nhỏ tiếp – Hôm trước, em vào phòng anh Khánh và tình cờ.... – Nhã
Khuê kể lại một hơi về những “tài liệu mật” mà mình thu thập được rồi
gút lại – Em chưa đọc hết nhưng chắc là vì anh Khánh thấy xấu hổ vì mình là con của một tội phạm nên mới làm thế....
Nhỏ Lam im lặng như đăm chiêu suy nghĩ:
_Hắn không phải kiểu người hay xấu hổ vì những chuyện như thế... Phải có cái gì đó nghiêm trọng hơn...
_Em sẽ sao chép mấy thứ đó lại cho chị! – Nhã Khuê bất ngờ đưa ra ý kiến.
_Thật chứ? – Con Lam vẫn còn “sửng sốt” vì sự thay đổi 360 độ của con bé.
_Tất nhiên rồi... Em nghĩ mình nên làm gì đó để bù lại hành động lỗ
mảng mấy ngày nay của mình... - Chợt con bé nhìn sang phía Thường Khánh
và Mạnh Khoa rồi nói – Có vẻ anh Khánh sắp về rồi, em phải về đây, em sẽ tự bắt taxi.
Nhỏ Lam gật đầu. Con bé chực quay đi thì con nhỏ kéo tay lại:
_Nhã Khuê... Cảm ơn em – Lam cười thân thiện.
_Không có chi đâu. Mà chị cứ gọi em là “Thóc” nhé, em quên với cái tên đó rồi. – Nói rồi con bé vẫy tay rồi chạy đi.
Dù biết rằng mình sẽ không có được cả Thường Khánh và gia tài của anh
chàng, thế nhưng lòng Nhã Khuê chợt cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ...