Một buổi tối thứ bảy – một buổi tối mùa hè mát mẻ, Mạnh Khoa bỗng cảm thấy ngột ngạt nên quyết định ra ngoài đi dạo.
Đối với một buổi tối nóng nực thế này, đi dạo dọc theo bờ hồ trong một
công viên nào đó và tận hưởng cái mát lạnh của hơi nước từ dưới mặt hồ
phả lên có lẽ là giải pháp thông minh nhất. Đó là lí do tại sao Mạnh
Khoa và nhiều người cùng chọn hoạt động đó, thành ra cái thành lan can
dựng dọc theo hàng cây gần bờ hồ hôm đó đặc nghẹt người đứng hóng mát,
đa số là đi theo cặp.
Chọn một địa điểm khá thông thoáng cạnh một
cây liễu rũ dài xuống mặt hồ, Mạnh Khoa dừng chân. Đầu óc anh chàng đang trong trạng thái trống rỗng. Thi tốt nghiệp xong, trong khi bạn bè đang lũ lượt nộp đơn thi ĐH, đua nhau chọn hết trường này đến trường kia,
Mạnh Khoa vẫn bình chân như vại. Với học lực của anh chàng, đậu thủ khoa một trường đại học danh tiếng cũng chỉ là chuyện nhỏ. Vấn đề là, anh
chàng chẳng biết nên chọn trường nào. Mẹ Mạnh Khoa thích anh chàng làm
kinh doanh, trong khi ba thì muốn anh chàng đi theo nghiệp nhiếp ảnh –
ước mơ thuở thiếu thời của ông. Ba mẹ suýt cãi nhau chỉ vì vụ ấy và cuối cùng đi đến quyết định: Tùy con trai cưng, muốn vào đâu thì vào, quan
trọng anh chàng thích là được. Mạnh Khoa thích gì à? Nói thật thì anh
chàng muốn trở thành .... một diễn viên. Ngay từ nhỏ, Mạnh Khoa đã bị
thu hút bởi các vai diễn hành động trong phim, muốn được trở thành anh
hùng như Superman hay Batman. Lớn lên, tuy ước mơ không còn viễn vông
như trước nhưng mong muốn trở thành diễn viên, được đặt hết tâm huyết
vào việc thể hiện một vai diễn mà mình yêu thích vẫn không mờ nhạt trong anh chàng ...
Đang suy nghĩ mông lung thì chợt Mạnh Khoa nhớ đến
Eun Ji, cô nàng cũng là diễn viên. Nếu Mạnh Khoa trở thành diễn viên,
biết đâu sau này ... Anh chàng bật cười khi nghĩ đến đó.
_Anh bất bình thường hơn hồi trước đấy – Một giọng nữ trong vắt như làn nước dưới hồ bật lên lời nhận xét ... bằng tiếng Anh.
Mạnh Khoa quay qua, ngạc nhiên tột độ khi nhận ra người đang đứng trước mặt mình chính là Eun Ji!
_Em ... Em ... – Sự kinh ngạc khi nhìn thấy Eun Ji khiến anh chàng nói
không nên lời. Mãi một lúc sau, Mạnh Khoa mới lưu loát nói xong câu – Em đến Việt Nam hồi nào? Sao em lại có mặt ở đây?
_ Từ hôm thứ ba. –
Cô bé đáp rành rọt - Em thăm quê ba và cũng là thăm anh hai em hiện đang ở Việt Nam. Còn việc em ở đây lúc này chỉ là một sự tình cờ thôi ...
Nhà anh em kế bên cái công viên này nên em ra đây tản bộ. Thấy anh đứng
ngẩn ra như người mất hồn nên em không nỡ làm phiền.
_Thấy ở đây như thế nào? Thức ăn có hợp với em không?
_Ở đây rất tuyệt! – Cô bé trả lời tất cả các câu hỏi của Mạnh Khoa –
Thức ăn cũng rất ngon. Bây giờ em mới hiểu tại sao nhiều đồng nghiệp như Nickhun với cả Jae Joong oppa khuyên em thử món phở đầu tiên!
Thật ra Eun Ji cũng rất ngạc nhiên và bất ngờ khi gặp Mạnh Khoa ở đây. Nhưng theo nghiệp diễn từ nhỏ, quy tắc vàng “gặp chuyện gì cũng có thể tỉnh
như không” đã ăn vào máu cô nàng nên Eun Ji không phản ứng gì nhiều.
_Uhm ... – Mạnh Khoa không nói gì thêm, chỉ biết buông một lời cảm thán – Trời hôm nay nóng thật! – Rồi lái sang chuyện khác – Em vẫn khỏe chứ
hả?
Eun Ji bật cười – nụ cười tươi chẳng kém chi một nụ hoa hồng bật mở cánh, làm anh chàng lao đao.
_Gặp nhau nãy giờ cả tiếng rồi mà anh mới hỏi thăm sức khỏe em ư?
_Àh ... – Mạnh Khoa gãi đầu – Anh xin lỗi!
_Ừ ... – Chợt Mạnh Khoa chuyển hướng nhìn sang ... cổ Eun Ji, cô nàng
đang đeo sợi dây chuyền có mặt là chiếc chìa khóa tuyệt mĩ ngày ấy –
chiếc chìa khóa để mở chiếc hộp có bức thư từ chối của nó viết cho anh
chàng. – Em ... Em còn giữ chiếc chìa khóa này à?
_Dạ - Cô nàng nhìn xuống cổ mình, nâng chiếc chìa khóa ấy lên – Nó xinh mà, rất thích hợp để làm mặt dây chuyền.
Thật ra, hiện giờ Mạnh Khoa rất muốn thổ lộ tình cảm của mình với Eun
Ji, rằng anh chàng đã nhớ và nghĩ về Eun Ji nhiều ra sao sau khi trở về
Việt Nam ... Nhưng tệ là Mạnh Khoa thực sự chẳng biết bát đầu thế nào và có cảm tưởng như mình là một thằng ngốc khi đứng trước một bông hoa rực rỡ như Eun Ji. Phía Eun Ji cũng thế, cảm giác cô nàng dành cho Mạnh
Khoa cũng mãnh liệt tương tự của anh chàng dành cho cô. Thế nhưng, cô
cũng chẳng biết thể hiện như thế nào, dù là một diễn viên với bề dày
kinh nghiệm đã hơn 7 năm.
_Anh Mạnh Khoa này/ Eun Ji này ... – Cả hai đồng thanh gọi tên nhau rồi cùng khựng lại và bật cười.
Được một lúc sau, không thấy ai nói gì, cả hai lại cùng lên tiếng cùng một lúc:
_Anh nói trước đi/ Em nói trước đi!
Thế là hai đứa lại ngẩn ra và cười xòa. Rồi lại một lát sau, chắc mẩm
rằng người kia sẽ đợi cho mình nói trước, cả hai đồng thanh một lần nữa:
_Anh (em) nghĩ là ... –Biết là lại bị “ý tưởng nhớn gặp nhau”
nhưng cả hai mặc kệ vì điều hai đứa định nói rất chi là quan trọng - Anh (em) thích em (anh) ...
Lần đồng thanh này không khiến hai đứa nghệch mặt ra và phì cười nữa mà khiến cho cả hai kinh ngạc nhìn nhau.
_Anh vừa nói gì? – Lần này thì Eun Ji nhanh miệng nói trước
_ Anh ... – Mạnh Khoa gãi gãi đầu rồi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng
vào Eun Ji – Anh đã suy nghĩ rất nhiều về buổi trò chuyện với em ở
canteen bệnh viện, lần đầu tiên anh nghĩ lại về tình cảm mà mình dành
cho cô ấy và nhận ra ... em đã đúng ... Và không biết từ bao giờ, hình
ảnh cô ấy không còn xuất hiện trong đầu anh nữa, mà thay vào đó ... là
em! ... Anh thích em, Eun Ji...
Không gian chùn xuống một lúc lâu.
_Em ... – Eun Ji cũng cất giọng sau một hồi im lặng – Em cũng nghĩ rất
nhiều về anh từ hôm ấy ... Anh là người đầu tiên gây cho em ấn tượng
mạnh như vậy ... Một cảm giác rất đặc biệt, yên bình và ấm áp mà em chưa bao giờ được có ... Em ... – Eun Ji không cần nói thì một người thông
minh như Mạnh Khoa cũng biết cô nàng muốn nói gì.
Cô bé ngước mặt lên nhìn Mạnh Khoa, đôi má Eun Ji đỏ ửng từ bao giờ. Cầm cái mặt dây chuyền lên, cô nàng nói:
_Còn về chuyện cái chìa khóa ... Em giữ nó là vì em trân trọng tình cảm của anh dành cho chị ấy ... Đó cũng là một phần lí do khiến em thích
anh – những chàng ngốc luôn có sức quyến rũ kì lạ - Cô bé nhoẻn miệng
cười khi nói đến đó rồi nghiêm túc trở lại – Em tôn trọng tình cảm ấy,
vì ... Chị ấy là quá khứ của anh, còn em ... sẽ là hiện tại và tương lai của anh .... – Rồi Eun Ji bẽn lẽn nói thêm – Nếu anh muốn....
Mạnh Khoa phì cười trước sự thơ ngây đáng yêu của Eun Ji. Trong đêm tối, ánh mắt của hai đứa lấp lánh ngập tràn hạnh phúc, lung linh hơn cả những
ánh đèn rọi trên mặt hồ lấp loáng kia...
Hôm đó, Mạnh Khoa hộ tống
Eun Ji về nhà dù nhà cô nàng chỉ sát bên công viên. Và người ra mở cổng
cho Eun Ji là Shin! Khỏi phải nói cả ba ngạc nhiên thế nào khi chạm mặt
nhau ... Đúng là quả đất thật là tròn!
---------------------------------
Đoạn kết:
Thường Khánh sang Canada học ngành quản trị kinh doanh theo như dự
tính, cùng thời điểm với Thùy Anh – không bao lâu sau khi Thường Khánh
đi, cô nàng cũng sang Anh quốc du học ngành thiết kế thời trang. Trong
thời gian đó, hai đứa vẫn thường xuyên liên lạc. Người xưa có định lí
“xa mặt cách lòng”. Hai đứa đã “phản chứng” định lí đó, ngày càng yêu
nhau hơn, hình như định mệnh đã cho một sợi dây ràng buộc cả hai lại với nhau rồi hay sao ấy....
Vì Eun Ji, Mạnh Khoa quyết định sang Hàn
gầy dựng sự nghiệp diễn viên của mình và bước đầu gặt hái khá nhiều
thành công, cùng Shin và Eun Ji gộp thành bộ ba của màn ảnh nhỏ Hàn
Quốc.
Shin giã từ Việt Nam sau khi tốt nghiệp ĐH ở đây để bay về
Hàn Quốc tiếp tục nghiệp diễn viên. Rất khó khăn để anh chàng quên được
nó, nhưng có vẻ nỗi đau ấy thuyên giảm nhanh hơn dự kiến nhờ một nữ đồng nghiệp của Shin, quen nhau từ một bộ phim điện ảnh. Chị ý là Park Min
Young – một người rất dễ thương. Chắc chắn vết thương của Shin sẽ lành
hẳn trong một tương lai không xa.
Lão Quân trở thành người kế vị
tập đoàn Sunland của ông Nghĩa và đính ước với cô bạn gái lâu năm tên
Tuyết – người được nó khen lấy khen để là: vừa đẹp người lại đẹp nết.
Sau khi học xong đại học, nhỏ Lam kế nghiệp mẹ, điều hành nhà hàng
Violet.Res và cũng là đầu bếp chính ở đó. Cô nhỏ đang ấp ủ một dự tính
sẽ mở rộng nhà hàng thành chuỗi nhà hàng Violet với đủ các sắc tím khác
nhau được lấy làm tên cho các nhà hàng. Với năng lực của cô nàng, chắc
chắn dự tính ấy sẽ thành hiện thực sớm thôi.
Hy Vân trở thành một
nữ doanh nhân trẻ, xinh đẹp và tài ba, gây tiếng tăm vang dội trên đất
Thụy Sĩ. Cô nàng gặp và yêu Mitchell – chồng mình, một anh chàng ca sĩ
điển trai bỏ xa Thường Khánh (như lời nhiều người nhận xét) – và sống
hạnh phúc.
Lâm Danh cuối cùng cũng tìm được “nửa thật sự” của mình – một cô bé dịu dàng và xinh xắn nhỏ hơn anh chàng 5 tuổi. Thế nên, “kẻ
đào hoa” bây giờ phải ngồi bấm bụng chờ cô bé đủ lớn khôn mới tính
chuyện xa hơn được ^^.
----------------------------------------------------
Một ngày chủ nhật đẹp trời tại đất nước Việt Nam xinh đẹp.
Một chiếc Lambor (Lamborghini) màu bạc lướt đến trước cổng nhà nó. Một
anh chàng mặc vest xám tro, đeo kiếng mát hàng hiệu nâng cánh cửa xe lên (loại cửa cánh bướm í), bước ra. Còn ai trồng khoai đất này ngoài
Thường Khánh nữa.
Lão Quân từ trong nhà chạy ra mở cổng.
_Em rể tương lai đến rồi à? – Rồi anh chàng quay vào trong nhà, hét lớn – Thùy Anh! Anh xã tương lai của mày đến rồi này!!!!!
Nó – vẫn lí la lí lắc như 5 năm trước, chỉ khác là bây giờ nó ăn diện
hàng hiệu hơn và có vẽ chững chạc lên khá nhiều – từ trên lầu chạy
xuống.
_Em biết rồi, việc gì phải hét ầm cả nhà lên thế!
_Mà tụi bây đi đâu? – Lão hỏi khi nó đang xỏ dép.
Nó chạy ra cửa, đứng kế bên Thường Khánh, nói:
_Đi mua nhẫn! - Ánh mắt nó ánh lên niềm vui khi nói ra điều đó.
_Tụi bây định đính hôn á?
_Chỉ là nhẫn cặp thôi, chưa đính hôn vội! – Nó đáp
Lão hai ậm ự rồi toan đóng của lại sau khi Thường Khánh lễ phép chào “anh vợ tương lai” thì nó lại réo lên:
_Suýt quên! Nấu cơm cho bọn em nữa nhé, lát bọn em ăn cơm ở nhà đó!
----------------------------------------
Cửa hàng trang sức.
_Lấy cái này nhá, nhá! – Nó chỉ rối rít xuống mặt kính, đó là một cặp nhẫn được thiết kế khá rườm rà với kim cương đính đầy.
_Ừ, cũng được nhưng ... màu mè quá, như đồ chơi con nít ấy, chọn cái
nào đơn giản thôi! – Thường Khánh “show off” cái tính khó chịu qua mấy
năm trời vẫn không thuyên giảm tí nào của mình.
Nó lườm ai kia một phát rồi chiều lòng anh chàng, lựa cặp khác.
_Hay là cái này! – Nó lại chỉ tay túi bụi xuống mặt kính, lần này là một cặp nhẫn có mặt kim cương khá to.
_Có thật là em có mắt thẫm mĩ không đấy? Toàn chọn vớ vẩn lung tung – Thường Khánh lại lên tiếng chê bai.
Nhịn nhục để khỏi làm mất “ngày vui”, nó lết qua chỗ khác. Cuối cùng đi hết cửa hàng mà nó vẫn chưa chọn được cái nào vừa mắt anh chàng.
_Vậy thì cái này vậy! – Nó bắt đầu nản, chỉ bừa xuống một cặp nhẫn khác.
_Uầy! Em có cần đi khám mắt lại không? Anh thấy hình như mắt em có vấn
đề rồi! – Vẫn là giọng trêu máu, chọc điên người khác như ngày xưa!
_Này này! Anh quá đáng lắm rồi nhé! Nãy giờ toàn là em nhịn anh! Cái
thì “Nhìn màu mè lắm” cái thì “Trẻ con quá”, cái thì “Đơn điệu thế!”. Em chịu hết nổi rồi – Nó giận dỗi phụng phịu quay mặt đi chỗ khác – Có
giỏi thì anh tự chọn đi, không thì khỏi yêu đương gì nữa hết!
Thường Khánh mỉm cười. Đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.
Biết bao nhiêu năm trôi qua rồi mà “đầu heo” của anh chàng vẫn như ngày
nào, vẫn hay hờn dỗi vu vơ và nói năng không nghĩ trước như thế. Vậy mà
anh chàng lại yêu nó vì điểm đó mới chết! Thương Khánh đặt tay lên vai
nó, xoay người nó lại:
_Anh chỉ giỡn thôi mà bé, đừng giận nữa, ngoan đi anh mua kem cho ăn! – Đến nước này vẫn còn muốn chọc tức người ta.
_Anh ... – Nó nổi sùng, định xách giỏ bước ra khỏi tiệm.
Thường Khánh xoay sang nháy mắt với cô nhân viên. Cô ấy mỉm cười gật
nhẹ rồi cúi xuống lấy một chiếc hộp ra đưa cho anh chàng. Thường Khánh
liền mở chiếc hộp nhỏ hình trái tim màu đỏ đó, lấy ra một cái nhẫn. Đó
là một chiếc nhẫn khá đơn giản nhưng rất sang trọng và xinh đẹp với viên kim cương trắng muốt không quá lớn nằm trên đỉnh. Anh chàng đã đặt làm
riêng chiếc nhẫn đó.
_Đầu heo Thùy Anh! – Anh chàng gọi.
Nó muốn bước tiếp lắm nhưng trái tim bắt nó phải đứng lại Thường Khánh tiến đến chỗ nó, khẽ nói:
_Ngốc ạ, anh chỉ đùa thôi mà, sao hay dỗi thế? Thật ra, vì anh đã đặt
trước một chiếc nhẫn rồi ... Thùy Anh này – nói rồi anh chàng đưa chiếc
nhẫn lên phía trước, giọng nói tuy nhỏ nhưng đầy chân thành - Lấy anh
nhé!
--------------------------------------------
Hàn Quốc, cũng ngày hôm đó, tiết trời đẹp không kém chi Việt Nam.
Hiện cả ba người – Shin, Mạnh Khoa và Eun Ji – đang tụ tập tại căn hộ
của Mạnh Khoa. Số là có một dự án phim truyền hình lớn mời bộ ba tham
gia vào phim, họ nói sẽ gửi kịch bản đến nhà Mạnh Khoa để cả ba xem và
quyết định. Anh chàng đi từ phía ban công vào, nói với Eun Ji hiện đang
ngồi trên salon:
_Kiều Lam gọi. Thường Khánh cầu hôn Thùy Anh rồi!
_Wow! – Mắt Eun Ji ánh lên.
_Thế là sắp được về Việt Nam ăn cưới – Anh chàng hào hứng – Mà anh Shin đâu?
_Anh ấy cũng ra ngoài nghe điện thoại!
Eun Ji vừa dứt lời thì Shin từ phía cửa ngoài bước vào, trên tay cầm một bưu phẩm, nói:
_Vừa có người để trước cửa. Chắc là kịch bản!
Anh chàng để lên bàn, mở ra. Cả ba xúm lại coi. Shin phản ứng đầu tiên:
_Tựa phim có vẻ hay đấy!
Mạnh Khoa cấm cuốn kịch bản lên, nhẩm đọc dòng tựa phim in chữ đỏ trên cuốn kịch bản:
“Learning How To Love”
“Kịch bản và đạo diễn: Anna Blood”
-----------------------HẾT----------------------