-Alo^!- Tiếng ba nó phát ra từ phòng làm việc đặt kế phòng nó.
nghỉ việc, chuyện đang bê bối lắm, chủ tịch đến ngay đi ak!>
_Thật sao? Tôi đến ngay.
Nói rồi ba nó wơ vội cái túi trên bàn, khóac cái vest trên móc, rồi mở cửa đi ra. Nó vội
chạy vào phòng, lánh mặt pa nó...Nó không cố ý nghe lén nhưng không hiểu sao hôm nay
nó tò mò đến zậy....
Ra là công ty ba nó đang gặp vần đề tài chính, thế mà không cho hai anh em nó biết, Chắc
ba nó sợ tụi nó chểnh mảng chuyện học hành vì lo cho CTy....Chuyện lại chồng thêm
chuyện....
----------------------
Những ngày còn lại trong tuần ấy nhẹ nhàng trôi wa. Nó đỡ buồn hơn nhưng vẫn lo lắng sợ
papa biết chuyện, nhưng papa bận tối tăm mặt mũi, chuyện học hành của nó do anh hai
nó lo hik, mà dạo này CTy ba nó lại gặp khủng hoảng tài chínhnữa...
Tối thứ bảy.....Nó ngồi một mình trên tầng thụơng. "Nếu bây giờ mà mình nhảy xuống dưới
thì sao nhỉ?" Nó nhìn xuống, chóng mặt "Chắc là mát lắm..."Nó không có ý định nhảy
xuống, nó còn iu đời lắm mà, nghĩ vẩn vơ thế thôi, anh hai nó mà bik được chắc la chết
wá, hì...Đang suy nghĩ vu vơ, chuông điện thoại của nó lại reo, thức tỉnh nó như mọi lần,
lại là tên ngốc ấy.
_Alo^, chuyện gì? Nói trước là bây giờ tôi không có tâm trạng đi dạo đâu đấy! Mà nếu anh
năn nỉ thì tôi có thể suy nghĩ lại...-Nó giở giọng bông đùa
Nó ậm ự. Bây giờ có người nói chuyện cũng đỡ buồn:
_Uh, nhanh lên ak!
15' sau, Thường Khánh có mặt tại tầng thượng nhà nó.
10', không ai nói với ai lời nào. Thường Khánh đành lên tiếng trước:
_Cô đang pùn lắm ak? Sao hok nói gì hết zậy?
_Có gì đâu, tại làm biếng mở mịêng thôi....
_Ba cô biết chuyện chưa?
Nó lắc đầu rồi giải thích thêm:
_Ba tôi đang bận việc CTy, tôi không muốn làm pa rồi thêm....10 năm nay tôi luôn là HS
giỏi, tôi sợ pa sẽ bị sốc như tôi....
Tuy đã hiểu gia cảnh nhà nó, nhưng Thường Khánh vẫn buột miệng:
_Cô là con nuôi của ông ấy ak?
_Uh...Từ nhỏ hai anh em tôi đã không có cha mẹ, đi lang thang khắp thành phố kiếm cái
ăn, khi thì đi móc bịt mũ, khi thì đi làm công cho người ta nhưng còn nhỏ wá nên chẳng
làm được gì, lại còn bị đành chửi rất khủng khiếp...-Gịong nó lạc dần, mắt rưng rưng- May
sao một co nhi viện nổi tiếng nhận hai anh em tôi về..Sống ở đó chưa đầy nửa năm thì pa
tôi đến nhận nuôi...Cuộc sống hai anh em đổi thay từ đó...Tôi thương pa tôi lắm, ông
chẳng có thời gian chăm sóc chúng tôi nhưng mỗi lúc rảnh là ông lại tự tay chở chúng tôi
đi mua nào là wần áo, đồ chơi, ông nghĩ rằng tiền có thể pù đắp tất cả...
Nó khóc....Chưa bao giờ nó khóc nhiều như vậy...Từ ngày về căn biệt thự này, nó ít khi bào
phải khóc, Bởi vì nó muốn gì là được nấy...muốn khóc cũng chẳng chuyện gì để khóc...Ba
nó cũng chẳng bao giờ để nó bị đau, nó là một đứa trẻ năng động nhưng sợ con gái bị té,
ông chẳng bao giờ cho nó chạy nhảy như các bạn cùng trang lứa, cũng chẳng cho nó tập
chạy xe đạp. Nó phải năn nỉ gãy cả lưỡi, mới được chạy xe đạp như ngày hôm nay....Một lí
do khác ba nó nhận nó về nuôi, ngoài tình iu thương trẻ con, tấm lòng nhân hậu, còn là vì
nó trông giống hệt bà vợ wá cố, tức mẹ nuôi của nó....
Nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm ăn của ba, nó nghĩ ba nó là một nhân tài về lĩnh vực
kinh doanh. Ý nghĩ đó theo nó từ khi nó vừa bước chân vào căn biệt thự này đến bây giờ.
Nhưng hôm nay thì khác, nó biết công ty ba nó đang bên bờ vực thẳm...Mỗi lần đi làm về,
ông ăn cơm vội vàng rồi lại lao vào công việc, những cuộc điện thoại từ trợ lý, từ những
đối tác cứ ào ào đến...Nó biết ba nó đang rất căng thẳng....
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má nó..Sao hôm nay nó dễ khóc thế....Nó cứ sụt sùi
mãi..Nó ghết khóc trước mặt con trai...nó chỉ khóc với anh hai nó thôi. Thế mà bây giờ lại
khóc ngon lành trước mặt tên ngốc này. Xấu hổ wá đi....Bộ dạng nó chắc trông mắc cười
lắm...
_Muốn khóc thì dựa vào vai tôi mà khóc...- Nói rồi Thường Khánh ôm nó vào lòng. Nó cố
gắng đẩy Thường Khánh ra, nó không muốn như zậy, nó không muốn trông yếu đuối trước
mặt anh chàng thêm lần nữa...Tại sao?....Bất lực....Nó không đẩy nữa mà ngoan ngõan úp
bộ mặt nhòe nhoẹt nứơc mắt lên vai Thường Khánh....
Gió thổi nhè nhẹ như an ủi nó. Tiếng chó tru nghe cũng thấy pùn, nhưng bây giờ, nó đang
rất bình yên....Trong một vòng tay ấm áp....Bỗng dưng.....Sao nó buồn
ngủ wá...Bệnh cũ tái phát rồi...Mỗi khi khóc xong là y như rằng nó lại
buồn ngủ....Nhưng bây giờ không ngủ được.....Để hắn về đã chứ...Không
thể ngủ trong lòng một tên con trai...Nhưng sao....
Nó thiếp đi lúc nào không hay. Thấy nó không cử động, cũng không sụt sùi nữa. Thường
Khánh nhìn xuống và bật cười, nghĩ thầm " Đồ ngốc, sao lại có thể ngủ
trước mặt con trai một cách ngon lành thế này chứ..Thật là..."
Anh chàng bế nó vào phòng, đắp chăn cho nó....Nó ngủ nhìn dễ thương wá, như một đứa
con nít zậy, nó vẫn còn hồn nhiên lắm.....Bất ngờ, Thường Khánh nhẹ nhàng cúi xuống vén
tóc nó rồi hôn lên trán nó.
_Ngủ ngon đi nhé, pé ngốc!
Sau đó Thường Khánh ra về (giải thích thêm mất công bà koan nghĩ bậy )