Thời gian như ngừng quay, không còn một tiếng động nào khác trong nhà
hàng, vì những vị khách đang ngồi ăn nãy giờ cũng hạ muỗng nĩa xuống,
chứng kiến câu chuyện "thú vị như phim Hàn" giữa ông chủ một tập đoàn
lớn và con trai. Chỉ còn lại những tiếng "lách tách" phát ra từ mấy cái
máy chụp hình vang lên trong không khí. Nếu thính nữa thì chắc có thể
nghe được tiếng bút sột soạt trên giấy, hehe.
_Xin lỗi ba, bây giờ con phải đưa Thùy Anh về!- Hắn lên tiếng sau một hồi "chiến tranh
bằng mắt" với "phụ thân" mình.
Nói rồi Thường Khánh- bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay nó- kéo nó lách ra khỏi đám
phóng viên loi nhoi và đưa nó về tận cổng.
Và cho đến lúc đang đứng trước nhà nó, hai bàn tay ấy vẫn còn đan vào nhau không muốn
rời, một cử chỉ có thể nói là "lạ lùng" đối với một chàng trai chưa từng thật sự mở lòng với
bất cứ ai....
_Xin lỗi, vì chuyện vừa rồi có thể gây rắc rối cho anh....- Nó lên tiếng.
_Chẳng phải ba cô cũng khó lắm sao, lo cho mình trước khi quan tâm đến tui nhá!-
Thường Khánh nở một nụ cười trấn an nó- nụ cười có thể làm nó yên tâm- ít ra là lúc này...
Tuy không đứa nào nói nhưng từ sâu thẳm trong trái tim, cả hai cùng hiểu một
điều....."Cùng nhau, chúng ta có thể vượt qua tất cả...."
----------------------------------------
Sáng sớm chủ nhật.
Hôm nay tới phiên anh hai nó "trực bếp".Lão Quân xinh zai này, dù có đeo tạp dề, lúi húi
chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà trong bếp thì vẫn xinh zai như thường (thế mới xứng danh
hotboy chính hiệu chớ)
Còn nó thì vẫn đang vô tư "phì phò" trong phòng. Ngày nghỉ mà, phải nướng cho chín luôn
mới "đã", vả lại tận 1h đêm qua nó mới chìm vào giấc ngủ đúng nghĩa, vì cứ nhắm mắt, thì
cái viễn cảnh hai đứa có thể mất nhau bất cứ lúc nào lại hiện ra, không phải là nó không
tin vào tình iu"vĩ đại" của mình, mà là vì...nó và Thường Khánh đều là những "phần tử" rất
nhỏ nhoi khi phải đối đầu với dư luận và gia đình, hai đứa chỉ mới học lớp 11 thôi mà...
Dưới nhà vẫn là hình ảnh quen thuộc: Ba nó, ngồi trên bộ sofa- với tách trà đặt trên bàn,
tay cầm tờ báo. Gương mặt cương nghị nghiêng nghiêng, ánh mắt dán vào tờ báo. Gần 30
năm chèo chống và phát triển công ty, sóng gió thương trường không đủ sức mạnh để che
lấp nét đẹp rắn rỏi, mạnh mẽ còn lưu lại trên khuôn mặt ông. Chứng tỏ rằng, ngày xưa
ông Nghĩa cũng là một "kulboy" có giá.
"BLACKS VÀ T.O.P ĐÍNH ƯỚC CHO CON TRẺ?"
Dòng chữ to đùng đầu trang báo đập vào mắt ông Nghiã. Bất giác, ông Nghĩa cảm nhận
được có điều gì đó không hay trong bài báo. Thế nên tuy chẳng ưa gì mấy đề tài này, ông
vẫn tiếp tục chăm chú đọc.
"Con trai ông Âu Trọng Duy- Chủ tịch tập đoàn BlackS- chàng trai học lớp 11 Âu Thường
Khánh- người được đồn là đứng sau nhiều cuộc giao dịch thành công vang dội của tập
đoàn, có thực sự muốn thành hôn với Giang Hy Vân- cô tiểu thư được chìu chuông từ nhỏ-
con gái ông Giang Việt- chủ Tịch tập đoàn T.O.P? Hay đó chỉ là một cuộc hôn nhân được
hai gia đình định sẵn nhằm phát triển công việc kinh doanh và mối giao
hảo bấy lâu nay giưa hai Tập đoàn?"...."Sự thật thì bạn gái Âu Thường
Khánh là một cô bé học cùng lớp với
anh chàng. Tối qua, tại nhà hàng Day and Night...."
Và giữa trang báo, tên phóng viên-nhà báo viết bài này "tương" nguyên tấm hình nó đang
khép nép bên Thường Khánh- một cách không thương tiếc lên...
Ông Nghĩa thoáng bàng hoàng & sững sờ. Giây lát sau, ông ném tờ báo lên bàn, mạnh đến
nỗi mặt nước trà trong tách trung chuyển.
_Quân!- Ông không kiềm nổi cơn giận, la lớn.
Anh hai nó đang say sưa "múa chảo" dưới bếp, nghe ba kêu lớn tên mình, lão giật nảy cái
thót, vội chạy lên mà không kịp vặn nhỏ lửa...
_Dạ, ba?
_lên kêu Thùy Anh xuống đây!- Chưa nguôi giận
Nhìn ánh mắt hừng hực lửa giận của ba, dù chẳng hiểu nó đã làm nên tội gì nhưng lão
Quân biết rằng sắp có chuyện lớn, biết rằng em gái kưng của mình sắp tan tành te tua,
nhưng chẳng lẽ lại cãi lời ba, lão đành miễn cưỡng:
_Dạ!-Rồi lão ủ rũ lê bước lên lầu.
.........
_Thùy Anh!- Lão Quân gõ cửa phòng. Nó đang "uýnh răng", vội chạy ra từ phòng tắm, mở
cửa với cái miệng đầy Cogate.
_Gì ma kêu em sớm zậy?- Nó định cười với ông anh nhưng hok dám, lỡ kem uýnh răng trôi
zô họng thì chết dở!
_Đi rửa miệng nhanh đi! Ba đang kêu kìa, không giỡn được đâu, xem ra mày gây chuyện
lớn rồi nhóc ạ!- Anh nó nói bằng một chất giọng thiểu não giùm em gái.
Vẻ mặt hớn hở con nít phút trước bay đâu mất, nó gật đầu:
_Em biết rồi, anh xuống trước đi!
------------------------
_Ba....- Nó đang đứng trước mặt ba, cũng khép nép như hôm đứng bên
Thường Khánh, nhưng lúc nỳ hok có hắn ở đây, nó hiểu là nó phải đối mặt
với chuyện này một mình, phải
tự xoay sở (có thể có thêm sự "hỗ trợ" của lão Quân)
_Con có biết là vừa xảy ra chuyện gì không ?- Ông Nghĩa nghiêm giọng, ánh mắt đầy tức
giận.
_Dạ...
Nó còn chưa biết phải nói làm sao thì ông Nghĩa đã quát lớn, không để nó nói tiếp:
_Con giỏi quá rồi nhỉ, con không coi người ba này ra gì à?
Nó chưa bao giờ thấy ba mình gay gắt như thế này. Từ khi biết chuyện nó với Thường
Khánh thì ba nó đã thay đổi 180 độ, càng ngày càng nghiêm khắc hơn, khó tính
hơn....Nhưng dù thế nào đi nữa thì nó cũng phải bảo vệ cho tình cảm của mình. Nó hít một
hơi thật mạnh, tự trấn tĩnh mình, noí:
_Thưa ba, trên đời naỳ, người con kính trọng và tôn thờ nhất, đó chính là ba, ba là người
suốt đời này con không bao giờ quên ơn cưu mang và xem con như con đẻ,
nhưng.....chuyện con thích Thường Khánh, con xin ba hãy cho con quyết định và làm theo
trái tim mình__
_Thôi đi!- Ông Nghĩa cắt ngang lời con gái
Thấy tình hình bắt đầu căng thẳng, lão Quân bèn trốn ra một góc, gọi điện cầu cứu cho
Shin- người mà lão biết rằng ba mình rất quy mến và đã xem như "rể hiền". Vả lại, lão
Quân biết thằng bạn mình không phải là kẻ cơ hội, "thừa nước đục thả câu" nên anh chàng
là người lão tin tưởng tuyệt đối.
_Qua nhà tao "cứu bồ" nhanh lên, con bé Thùy Anh sắp bị ba tao dần tơi tả rồi nè!- lên
tiếng "cầu cứu"
_Uh, nhanh lên! Con bé bị ba tao "bóp nghẹt " mất thôi!
...................