Nó vốn tốt bụng, lại tin Trâm là người tốt, nên toét miệng cười, nó nhận lời ngay:
_Uh! Trong ví mình ấy, bạn cứ tự nhiên!
Vả lại trong ví nó ,ngoài vỏn vẹn mấy thứ :cái điện thoại, khăn giấy,
thỏi son nhỏ ,thì cũng không còn gì wan trọng, nên chẳng sao! Nó đâu
biết mình đạng tự đúc tay zô càng cho cua kẹp!
Trâm tươi cười:
_Bạn tốt wa’!
Nó chưa kịp trả lời thì sau lưng nó lại có tiếng con gái reo lên như Huyền Trâm ré ban nãy:
_Thùy Anh! Nghe tên bồ lâu rùi, bây giờ mới được gặp!
Nó xoay người lại theo quán tính, trước mặt nó là một cô bạn, tuy hok
xinh như Huyền Trâm nhưng bạn í làn da nâu bóng rất hiện đại [hok bẩm
sinh thì là đi nhuộm]…..và ăn mặc rất sành điệu….
Nó chưa kịp nói gì thì cô bạn kia nhoẻn cười, tiếp
_Định lát nữa đến làm wen bồ, hok ngờ lại gặp pồ trong…WC. Hihi. Mình
là Ngọc Anh, trùng tên zới bồ đó nha…. hay chúng ta là chị em thất lạc
nhỉ!
Nó đoán đây là một cô bạn rất xởi lởi trong ăn nói và rất zui tính nữa.
_Chắc zậy đó, để mình zề hỏi lại ba mình xem!- Nó cũng đùa lại, vốn hòa đồng mà.
_À mà Thùy Anh này, nghe nói bạn là ấy ấy của Thường Khánh phải không?
Hai người xứng đôi lắm đó nhaz!- Ngọc Anh tiếp tục huyên thuyên.
Nó cười cười, hjx, nó lun có cảm giác rất là lạ mỗi khi có ai nhắc đến tên máu đóng băng ấy:
_Uh…..Cảm ơn bạn!
_Chắc bồ mệt lắm khi ong ruồi bâu quanh Thường Khánh nhỉ? Lúc ấy bồ có ghen hok?
Nó có cảm giác như đang bị ‘phỏng vấn’ zậy.
_Ghen gì chứ, thật ra thì mình cũng thấy bình thường!
_Ừ nhỉ, máu lạnh như Thường Khánh thì bồ hok lo là đúng rồi, dễ gì bị “bắt cóc” dễ dàng chứ- Ngọc Anh đùa
Nó cười. Hai đứa đứng nói chuyện zui zẻ cho đến khi Huyền Trâm từ sau
lưng vòng lên trước mặt nó, đưa lại cái ví cho nó , nói vui:
_Chắc hum nào mình cũng phải đang bảng “tuyển anh hai” rồi đòi ổng tặng
quà quá! À mà cảm ơn zụ tin nhắn nha, yên tâm đi, mình nhắn xong là xóa
hết, để mất công lại gây phiền phức cho Thùy Anh!
Nó nói “Không có gì” và hơi bị thắc mắc sao Huyền Trâm nhắn nhanh thế, lúc nói chuyện zới Ngọc Anh, nó chỉ nghe vài ba tiếng tít tít phát ra từ di động của
nó…Còn Ngọc Anh thì nói...như chưa bao h được nói...cứ như là hok cho nó way đi way lại, mà phải nhìn thẳng vào Ngọc Anh để nói chuyện zậy.
Rồi Trâm way sang Ngọc Anh, đưa cái túi xách của mình cho cô bạn:
_Pà giữ dùm tui, tui đi toilet cái!- Nhỏ quay lại Thùy Anh- Hai người
nói chuyện vui vẻ nhé, chờ mình ra rồi chúng ta ra sảnh lun, sắp đến giờ khai tiệc rồi!
Nó vừa định xin kíu, đi trước nhưng nghe Huyền
Trâm dặn thế, vì nể cô bạn nên nó đứng đó nói chuyện với Ngọc Anh lun,
dù gì nócũng hok cần ra đó sớm, vả lại nói chuyện với Ngọc Anh rất vui,
cô bạn này rất biết cách đùa, làm người nói chuyện với mình cảm thấy
thoải mái.
Nhưng được một lúc thì Ngọc Anh “rút lui “ trước:
_À, mình vừa nhớ ra mình có chuyện bận nên phải đi trước, bồ cầm cái túi này giúp pà Trâm nhá!
Nó vui vẻ đồng ý và đưa tay đón cái túi của Huyền Trâm mà Ngọc Anh đưa
Sau đó, Ngọc Anh chào nó và bước ra sảnh, hòa vào đám người đông nghịt
đang nhảy nhót nhộn cả lên, vung tay loạn xạ ngoài kia…..
Lát
sau, Huyền Trâm đi ra, nó trả lại cái túi cho cô bạn, nói Ngọc Anh đã đi tr”, rồi hai đứa cùng nhau bước ra sảnh, nó rủ cô bạn gia nhập vào hội 8 của tụi nó nhưng Huyền Trâm khéo léo từ chối, nói là đã hẹn zới tụi bạn để bàn chuyện thiết kế gì gì đó…
Lúc đi, Huyền Trâm còn quay lại “ban” cho nó một cái nháy mắt rất khó hiểu:
_À, bạn cố giữ Thường Khánh nhaz, hình như càng ngày càng khó giữ rồi đấy!
Xong, cô bạn mới chịu đi hẳn.
Nó có cảm giác rất chi là “bất an” từ ban nãy, nó cũng cảm thấy hơi lạ
là tại sao Ngọc Anh và Huyền Trâm là bạn nhưng khi Ngọc Anh đến bắt
chuyện với nó thì cô nàng lại đứng sau lưng nó, khiến nó bắt buộc xoay
người lại mới nói chuyện được, sao Ngọc Anh hok đứng kế Huyền Trâm , đối diện nó, để ba đứa cùng nói chuyện, và tại sao khi nó và Ngọc Anh nói
chuyện, Huyền Trâm lại im thin thít, dù nói zới nó là nhắn tin nhưng nó
chỉ nghe tít tít vài ba cái rồi thôi, một lúc lâu sau Huyền Trâm mới
vòng ra trước trả ví và DĐ cho nó……Nó hok hề biết rằng Huyền Trâm đã
làm-gì-đó sau lưng nó trong suốt thời gian nó tiếp chuyện zới Ngọc Anh.
Nhưng một con bé có lối suy nghĩ đơn giản và lun tin người vô điều kiện như nó thì tất nhiên chắng để ý gì nhìu đến mấy chuyện này, thế là nó
đã gạt phăng những dấu chấm hỏi ấy của mình khi tiếp tục hòa vào những
câu chuyện của hội bạn…..
Nó vừa đứng nói chuyện được một chút
thì tiếng nhạc nhảy ngưng hẳn, thay vào đó là tiếng nhạc chào được ban
nhạc sống trên sân khấu nổi lên.
Sân khấu hok lớn lắm, cũng chỉ xinh xinh đề vừa đủ với diện tích của đại sảnh và gần 50 đứa có mặt
(bao gồm cả lũ bạn ĐL của Hy Vân).
Và đêm party thứ I bắt đầu!
show truyền hình thực tế, à quên, show thực tế như hok truyền hình
“Những kiểu sống hoang phí” bắt đầu!
Tiếng nhạc lại nổi lên,
hết sức chộn rộn và vui tai, toàn mấy bài hits của K-pop, những bài hát
gắn nhãn “hàng nhập từ Mỹ”, nhạc êm dịu cũng có, rock điên cuồng cũng
có.
Nó được mời nhảy quá chời, nhưng đều từ chối, dù biết thế
là hơi mất lịch sự, nhưng người cần mời nó lại hok mời, người nó hok cần mời thì lại mời! Hjx, mà đúng rồi, zới cái zụ [ghen] hồi chiều thì
“người ta” mặt mũi đâu mà mời nó chớ, mà hok có cái zụ đó, với tính cách lạnh băng kia, hok mời cũng phải.
Nhưng hình như ánh mắt của
nó đang dán vào cái đám đang nhảy trước mặt hok chỉ đơn giản là vì xem
tụi nó nhảy mà là đang tìm kiếm một ai đó……
Nó ngồi đấy, lâu
lâu lại thò tay bốc thức ăn nhanh để trên mấy cái khay trên bàn, nhìn
tụi ban nhảy rần trời ngoài kia, con Lam cũng sung sức lắm, lâu lâu ra
nói chiện zới nó và ăn để nạp năng lượng rồi lại zô “hỗn chiến” tiếp.