_Tôi không lấy, chỉ có thế thôi!- Nó đáp
_Vậy thì mới bạn lên đây...Tôi không tin mình sai!- Huyền Trâm liền lên giọng.
Nó còn chần chừ không biết có nên hay không...vì chắc chắn cái lưới
nhện giăng sẵn đang chờ nó trên đó. Nhưng không lên thì Huyền Trâm lại
bảo nó đã thừa nhận sự thực ác nghiệt kia. Cùng lúc đó, mấy đứa pạn của
Hy Vân vốn ganh ghét với nó bắt đầu vặn volume lớn hơn, như để chọc tức
và sỉ nhục nó:
_Có lấy thì mới không dám lên!
_Đúng rồi! Cháy nhà mới lòi mặt chuột!
_Thì ra nó đã giả bộ ngây thơ từ đầu, đã giàu còn hám tiền, chỉ có cái
loại đó mới quyết tâm đeo Thường Khánh như đĩa đói thế thôi...
_...
Và tất cả đồng loạt ban cho nó một cái nhìn khinh khỉnh, đầy vẻ nhạo báng.
Thật ra nó đã wen zới chuyện ganh ghét thế này , đỉnh điểm là từ khi nó wen Thường Khánh.
Trong nó, có 2 “con người”, một rất yếu đuối, còn một kia thì ngược
lại, rất mạnh mẽ. Và may mắn làm sao, nó đã mạnh mẽ ngay lúc này!
Bỏ ngoài tai mấy lời nhục mạ kia, nó “hiên ngang” bước lên sân khấu trước những ánh mắt dò hỏi của mọi người:
_Tôi đã lên đây như bạn yêu cầu, bạn nói tiếp đi! – Nó nói
_Đúng là dũng cảm, rất tiếc là dũng cảm hok đúng lúc rồi – Huyền Trâm mỉm cười – Cho tôi mượn cái ví của bạn.
Lời đề nghị của Huyền Trâm làm nó sực nhớ ........ hình ảnh cô ả lúc
tình cờ gặp nó ở WC, rồi mượn ví nó, Ngọc Anh xuất hiên, nó đứng nói
chuyện trong khi Huyền Trâm làm-gì-đó sau lưng nó,…và một chuỗi sự kiện
linh tinh phía sau…Tất cả hiện lên, rồi mờ dần.....Nó mông lung hiểu
ra.....
Huyền Trâm lại tiếp tục “khủng bố tinh thần” nó:
_Sao zậy? Sợ bị vạch mặt nên hok dám đưa ak?
Nó hok nói gì
Huyền Trâm típ:
_ Tôi hok chờ được đâu! Đưa đây!- Tiếng “Đưa đây” vang lên cũng là lúc
Huyền Trâm đưa tay giật lấy cái ví trên tay nó- một số người bên dưới
–toàn là bạn nó- tỏ ra bất bình vì hành động bị xếp vào hàng “lỗ mãng”
ấy.
Huyền Trâm cười lớn, vẻ khinh khỉnh khi vừa mở ví nó, rồi từ từ rút từ trong ví ra một sợi dây đeo cổ bằng ruby và kim cương đúng như
cô ả miêu tả ban nãy.
Đám đông bên dưới ồ lên thảng thốt, riêng
Thườnmg Khánh thì thái độ vẫn tĩnh hơn mặt nước, Mạnh Khoa châu mày khó
hiểu, nhỏ Lam và đám bạn biết nó hok thể nào là người như thế nhưng cũng rất ngạc nhiên vì chẳng hiểu sự tình như thế lào....Nó thì đóan ra sự
thể từ lúc mới lên đây, nên cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm, nó
chỉ tức, vì cái thói tin người quá đáng của mình đã phản bội lại chính
mình, tức vì mình đã bị người mà chính mình từng gọi là “bạn” cho mình
ăn một cú quá đau....
_Sao? Còn gì để nói nữa không? –Huyền Trâm
đứa cao sợi ruby lên trước đám đông rồi đưa sang trước mặt nó, dõng dạc
tuyên bố- Ban nãy, tôi gặp Thùy Anh trước cửa nhà vệ sinh, vì cái túi
xách kỉnh kỉnh, không tiện đem vào, tôi mượn Ngọc Anh- bạn tôi- giữ
giùm, Thùy Anh cũng có ở đó nên Ngọc Anh không thể lấy sợi dây của tôi
được, khi biết mình mất, tôi hỏi Ngọc Anh thì cô ấy nói có chuyện bận,
phải đi, nên mượn Thùy Anh cầm giùm một lát.....Tin rằng Thùy Anh là
người tốt nên sau khi trả túi, tôi không kiểm tra, nhưng lúc tiệc bắt
đầu được một lúc, tôi định lấy ra đeo thì thấy đồ đạc trong túi rất lộn
xộn, sợi ruby cũng.....Không ngờ cô ta đã lục túi tôi mà còn dám lấy
luôn sợi dây ấy. Các bạn! Hy vọng các bạn sau này đừng như tôi, để bộ
mặt ngây thơ của loại người như cô ta đánh lừa...
Nó định nói ra
chuyện lúc nãy để tự “minh oan” cho mình, nhưng chợt nghĩ bây giờ mình
nói, ngoài đám bạn ra, có ai tin không, nó chỉ thân với vài đứa, còn
nguyên một đám lớn trong khối và tụi ở Đà Lạt nữa-nó hok wen, mà đa số
lại rất ganh ghét với nó...Nói ra rồi biết đâu lại bị dôi đạn...Thế nên
nó chỉ biết lắc đầu một cách ghê tởm..
Không ngờ bộ mặt thật của Huyền Trâm lại dày đến thế, hok ngờ cô ta lại trắng trợn đến thế....
_Chuyện này điên thật! –Mạnh Khoa ruột gan sôi như lửa đốt.
Anh chàng thấy cảnh nó bị “hạ nhục” trên kia thì rất chi là nóng lòng
lên giải vây cho nó, thủ đoạn này của Huyền Trâm thật ra là cũ rích rồi, chỉ cần có chỉ số IQ cao một chút là đoán ra ngay (Mạnh Khoa nghĩ thế), vả lại anh chàng hiểu Thùy Anh là con người hồn nhiên và cả tin nên bị
dính cái mánh này là chuyện khó tránh....
Nhưng dường như người wan trọng nhất ở cái đám “cần lo” thì lại không lo lắng tí nào. Hắn vẫn tỏ
vẻ bình thường, vẫn lạnh toát, không biết trong lòng ra sao chứ cái bản
mặt thì......
_Này! You thừa bik chuyện gì đang xảy ra trên kia mà. Thông minh như u thì tìm ra lời giải thích hợp lí là việc chẳng khó gì, sao u không___- Mạnh Khoa way sang Thường Khánh, hơi cáu.
_Rắc rối là của cô ta, tại sao tôi phải nhúng tay vô!- Thường Khánh ngắt lời
Mạnh Khoa. (để tớ giải thích cho, ý TK là hok mún Thùy Anh cứ phải dựa
dẫm vào người khác)
_Thùy Anh là bạn gái của u đấy!- Mạnh Khoa siết chặt bàn tay lại, ít khi nào anh chàng tỏ vẻ tức giận như thế, củng chỉ vì nó- U thật là............
Anh chàng bỏ lửng câu nói và định lao lên sân khấu, có làm sáng tỏ được chuyện này hay không thì ít ra, Mạnh
Khoa sẽ bảo vệ nó.