Danny đi vội vàng theo hành lang vào nhà bếp. Cô đã ngủ quên và đã phải bị đánh thức. Đấy không phải một cách tốt đẹp để bắt đầu công việc mới của cô. Và đây lại là một công việc thật tốt nữa chứ. Cô vẫn chưa thể tin được mình sẽ sống và làm việc trong một ngôi nhà đẹp thế này. Ngay đến hành lang trong khu vực dành cho người hầu cũng được trải thảm! Nhưng ngay cả vì đang cần một người hầu gái, Malory cũng sẽ không thuê cô nếu cô không đe dọa anh. Cô cảm thấy việc đó thật xấu xa. Tuy nhiên cô thề sẽ làm một người hầu gái tốt hơn bất kì người nào khác anh có thể thuê theo cách thông thường, như một sự bù đắp.
Nghĩ đến anh mang lại một sự kích động đầy cắn rứt mà cô nhanh chóng dập tắt. Sẽ không dễ dàng chút nào để lờ đi việc cô bị anh hấp dẫn, nhưng cô sẽ làm được, vì nếu không, một người đàn ông như anh sẽ là thảm họa cho cô.
Danny bước vào trong bếp. Người đầu bếp đã có mặt, bà Appleton. Bà ta là một phụ nữ trung niên vui tính, thấp nhưng khỏe mạnh. Bà ta thích hát trong lúc nấu nướng và cũng làm việc đó rất ồn ào nữa.
Bà ta đã phá ra cười khi ngày hôm qua bà Robertson giới thiệu Danny là người hầu gái trên gác mới, cười suốt gần mười phút, cứ ngưng rồi lại tiếp tục cười, mỗi lần đều liếc nhìn Danny. Đó là do bộ quần áo, ít ra Danny cũng hi vọng đó là toàn bộ nguyên nhân khiến người phụ nữ này thấy buồn cười đến vậy. Chắc bà ta chưa bao giừ nhìn thấy phụ nữ mặc quần trước đây.
Người giúp việc của bà ta, Claire, giờ cũng đang ở trong bếp, cô nàng gắt gỏng đã để cho Danny vào nhà ngày hôm qua. Cô ta nhanh chóng chỉ ra khi Danny bước vào căn phòng, "Cô đến muộn."
"Tôi biết. Tôi xin lỗi."
"Thức ăn nguội hết rồi."
Cô ta nói như thể đó là lỗi của Danny. Claire rõ ràng là kiểu người hay cáu gắt. Dáng người thấp tròn, lưng gù xuống, cô ta dường như lúc nào cũng cau có - ít nhất đến giờ Danny chưa thấy cảm xúc nào khác thể hiện trên gương mặt cô ta. Hay cũng có lẽ chỉ vì cô ta nhìn quá tương phản so với bà đàu bếp rạng rỡ.
"Tôi không có thời gian để ăn," Danny giải thích với một cái thở dài thèm muốn khi cô liếc qua những chiếc đĩa đựng nhiều loại đồ ăn khác nhau đã được chuẩn bị. Cô đang đói.
"Tại sao không?" Claire hỏi. "Cô còn định đi đâu nữa? Cô chỉ muộn giờ ăn sáng thôi mà."
"Ồ. Thế không phải tôi đã muộn làm à?"
Claire khụt khịt. "Tôi làm việc sớm. Cô thì không. Cô phải đợi đến khi ông chủ ra khỏi phòng của ngài để có thể dọn dẹp trong đó. Không được phép có tiếng động nào trên gác đánh thức ngài dậy trước lúc ngài định thức dậy."
"Nhưng nếu anh ta ngủ cả ngày thì sao?"
"Vậy thì cô sẽ làm việc vào ban đêm, phải không? Và làm gì với cách nói năng của cô đi chứ," Claire thêm vào trong sự khó chịu. "Cô gái, cô nói như một con nhóc bụi đời vậy. Cô đến từ đâu thế?"
Danny không trả lời, còn mải bận với cơn xấu hổ. Cô đã có thể ăn nói khá hơn, nhưng việc đó yêu cầu cô phải tập trung, và thật khó để làm thế khi cô đang căng thẳng. Và hơn nữa, chỉ vì cô nhớ lại rằng trước đây cô đã từng nói năng khác xa không có nghĩa là chúng sẽ quay trở một cách tự nhiên. Cách cô nói hiện nay là tự nhiên đối với cô, đã bám rễ trong cô mười lăm năm qua.
Bà bếp chặc lưỡi với người giúp việc của mình rồi nói với Danny, "Đừng lo lắng vì chuyện đó, cháu yêu. Bà Robertson sẽ huấn luyện cháu tốt về những việc cần làm và lúc nào. Chỉ cần nghe theo chỉ dẫn của bà ấy và cháu sẽ làm tốt thôi."
Người phụ nữ được nhắc đến xuất hiện, đi qua cánh cửa, phát hiện ra Danny, và nói, "Cháu đây rồi. Ăn xong rồi chứ? Đi theo ta."
Vậy là cô sẽ không bị la mắng? Cô chỉ dậy muộn cho bữa sáng thôi? Sự nhẹ nhõm của cô là rất lớn, nhưng cơn đói cũng thế.
Với một cái liếc mắt cuối cùng về phía vô số những đồ ăn trải đầy trên bàn, cô nhanh tay vơ hai ổ bánh mì, nhét chúng vào túi áo, rồi nhanh chân đi theo bà quản gia. Bà bếp đã trông thấy hành động của cô và tiếng cười của bà ta theo cô ra khỏi căn bếp.
Bà Robertson đem cô lên gác đến một căn phòng trống để giải thích chính xác nhiệm vụ của cô bao gồm những gì. Mặc dù những căn phòng vẫn còn gần như trống không vào lúc này, tình trạng đó sẽ không duy trì, và bà Robertson giải thích những gì Danny phải làm khi chúng đã được trang bị đầy đủ nội thất.
Sẽ không được phép có một hạt bụi nào trong nhà. Đó là nguyên tắc đầu tiên của bà Robertson. Danny phải mang đồ bẩn đi giặt và thay bằng đồ sạch. Sàn nhà, cửa sổ, tất cả những gì trên gác, thuộc về nhiệm vụ của cô để giữ chúng không có vết bẩn nào.
Cả tầng trến sẽ là khu vực làm việc của cô, bà Robertson đã phân chia như vậy. Danny cảm thấy tương đối ổn với nó. Nhưng trước mắt, ít nhất cho đến khi người hầu gái dưới nhà được thuê, cô cũng phải giúp đỡ trong việc giữ những căn phòng dưới đó sạch sẽ. Claire lo phần trong bếp. Và vào thời điểm này, hầu hết những căn phòng ở dưới nhà đều trống không, nên giữ chúng không bụi bặm sẽ chẳng mất mấy thời gian.
"Cháu sẽ đợi đến khi cậu chủ Jeremy ra khỏi phòng trước khi vào đó để lau dọn, trừ phi cậu ấy cần thứ gì, khi đó cậu ấy sẽ cho gọi cháu. Nếu cậu ấy có khách, một lần nữa, cháu đợi cho đến khi họ xuống nhà trước khi vào phòng của họ. Không được phép, trong bất cứ trường hợp nào, làm phiền bất kì người nào trong các căn phòng trên gác khi họ đang ngủ. Hiện tại một thành viên trong gia đình cậu chủ đang ở đây với chúng ta, vậy nên hai trong số những căn phòng trên này có người sử dụng. Cháu không cần lầm nhiệm vụ của cháu theo một trình tự chính xác nào cả, chỉ cần đảm bảo tất cả được hoàn thành vào cuối ngày."
Bà Robertson vẫn còn rất nhiều điều để nói, và Danny đã thành công trong việc ghi nhớ toàn bộ, nhưng có vẻ như vẫn không có đủ việc làm để giữ cô bận rộn hết cả ngày. Cô chỉ ra điều đó.
"Vậy nếu cháu hoàn thành công việc hàng ngày sớm?'
"Cháu cần phải luôn sẵn sàng nếu cậu chủ Jeremy ở nhà, trong trường hợp cậu ấy yêu cầu thứ gì. Còn lại cháu được tự do làm những gì cháu thích, nghỉ ngơi, đọc sách, đi ra ngoài, đến thăm bạn bè, bất cứ việc gì cháu muốn. Cháu sẽ được nghỉ ngày Chủ Nhật sau khi đã dọn giường và đảm bảo tất cả đồ đạc trên tầng ở đúng vị trí của chúng. Cháu cũng nên dành một chút thời gian trong ngày làm việc với cách phát âm của cháu đi."
"Hử?"
"Chính xác. Lời đáp đúng nghi thức phải là, 'Có gì không đúng với cách phát âm của cháu à?' hoặc 'Cách phát âm nào cơ?' hay thậm chí 'Cháu thích cách phát âm của cháu như thế này, cảm ơn.'"
"Nhưng - đó là những gì cháu đã nói, cháu chỉ nhét chúng tất cả vào trong một từ thôi."
Người phụ nữ thật sự đã bật cười. "Danny, bé con, đây không phải vấn đề cá nhân. Thật ra mà nói, ta chỉthấy cách nói của cháu lạ lùng một chút thôi. Nó khiến ta nhớ đến thời trẻ tuổi của ta. Ta không phải lúc nào cũng làm cho giới quý tộc, cháu biết đấy. Nhưng cháu sẽ thấy, cải thiện cách nói năng chỉ có thể có lợi cho cháu. Hay là cháu muốn làm mình xấu hổ vì gặp khó khăn khi muốn truyền đạt suy nghĩ của mình?"
Cả người Danny rúng động vì cách bà quản gia đã gọi cô, bé Danny. Nó gợi lại một mảng kí ức mơ hồ về việc cô ngồi trong một căn phòng, bao quang bởi đủ các loại đồ chơi, ai đó nắm lấy tay cô và nói với cô, "Con chọn đi, bé Danny. Cha con nói con có thể chọn bất cứ món đồ chơi nào con thích cho sinh nhật của con."
Phải chăng cuộc đời cô đã từng đẹp đẽ thế trước khi ai đó giật cô ra khỏi đó bằng cách làm cô đau? Hay đó cũng lại chỉ là một giấc mơ cô đã từng mơ? Đầu cô bắt đầu giật giật, cố gắng để nhớ lại thêm nữa, nhưng không có gì đến trong trí nhớ của cô để chứng minh đó là một giấc mơ - hay là sự thật. Và Bà Robertson đang chờ đợi câu trả lời của cô.
"Cháu - cháu có lẽ cũng biết nói năng khá hơn," cô nói một cách lưỡng lự. "Chỉ là đã từ lâu lắm rồi. Cháu gần như đã quên mất. Bạn cháu, Lucy, muốn cháu nói theo cách hiện giờ. Cô ấy đã rất nghiêm khắc để đảm bảo cháu làm thế."
"Thật là kì quái. Nhưng dù sao đi nữa, ta không ngại chỉnh sửa cho cháu đâu, nêu cháu không phiền khi bị sửa. Cậu chủ Jeremy luôn nhắc rằng cậu ấy sẽ cố gắng hỗ trợ cháu trong chuyện này."
"Anh ấy á?"
"Đúng, cậu ấy rõ ràng tương đối thích cháu. Đây là một gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu. Nếu cháu được thuê bởi những người làm nghề buôn bán, điều đó sẽ không ảnh hưởng mấy. Nhưng người hầu của giai cấp quý tộc cũng cần phải sang trọng như chính chủ nhân của họ. Và cháu thực sự muốn hòa hợp với chúng ta, phải không?"
Danny suy nghĩ trong một lát, rồi nói, "Cháu không nghĩ cháu muốn làm một tên trưởng giả, không."
Bà Roberts lại phá ra cười. "Cháu là một cô bé vô giá đấy, cháu gái. Ta chưa từng cười như thế này trong nhiều năm. Ta không đề nghị biến cháu thành một kẻ trưởng giả. Quỷ thần ơi, không. Ta cũng không tin ta là một kẻ trưởng giả nữa là, và cậu chủ Jeremy dĩ nhiên không phải rồi. Nhưng cháu sẽ gặp những người hầu khác trên dãy phố này, ta chắc chắn đấy. Và chúng ta cũng sẽ phải bổ sung nốt cho đủ người làm trong nhà. Điều ta muốn nói là, cháu rất có thể sẽ tình cờ gặp những người đó, và trong khi cháu có thể chĩa mũi xuống họ, cũng như họ sẽ làm thế vơi cháu, cháu không muốn làm trò lố bịch nếu không bị bắt buộc chứ, phải không nào? Không, dĩ nhiên không. Chẳng ai muốn mình lố bịch cả."
Danny đã không ngờ đến loại chỉ dẫn như thế này, nhưng vì chúng hoàn toàn phù hợp với khát vọng cải thiện bản thân của cô, cô rất biết ơn người phụ nữ vì đã đề nghị và nói.
"Cám ơn, thưa bà. Cháu sẽ chịu ơn bà vì sự dạy dỗ của bà."
"Tuyệt. Chúng ta có nên dành nửa tiếng mỗi tối cho việc này trong một thời gian không? Chúng ta sẽ mang những âm 's' và 'u' trở lại trong cách nói của cháu nhanh thôi!"
Danny cười rạng rỡ. "Có đến mười lăm năm để chỉnh sửa. Có thể sẽ không chỉ mất một khoảng thời gian thôi đâu."
"Rất có thể. Nhưng, cháu không định đi đâu đấy chứ? Vậy nên chúng ta sẽ có khối thời gian để giải quyết vấn đề mà."
Không đi đâu cả? Một phần gánh nặng như được cất khỏi vai Danny. Giờ nếu Malory nhấc nốt phần còn lại đi...