Vận may của Trus Dyer đã trở nên khá khẩm hơn. Hắn đã suy nghĩ về nó khá nhiều, trong vài ngày, và đi đến quyết định nếu lần này hắn thực sự giết con nhãi thì hắn thực sự sẽ được trả công. Hắn không thèm khát việc được trả công. Lôi kéo vận may quay trở lại với hắn mới là phần thưởng đáng giá hơn. Nhưng hắn lí luận, nếu đằng nào hắn cũng sẽ giết con nhãi, tội gì không lấy tiền công cho việc đó.
Ví thế hắn đến tìm Quý ông, người đã muốn con nhãi phải chết. Hắn vẫn còn nhớ nơi ông ta sống. Hắn không chắc mình nhớ đúng, vì mới chỉ đến đó hai lần trước đây. Nhưng hắn nhận ra ngôi nhà. Và Quý ông đó có ở nhà.
Đó là chỗ mà vận may của hăn đã cải thiện, vì tên người hầu lắm lời, người đã để hắn vào nhà, kể với hắn rằng hiện giờ ông chủ của gã đang sống ở nông thôn và hiếm khi đến London, có lẽ một hai lần trong một năm. Việc ông ta vừa đến đây vài ngày trước đó cho một chuyến đi ngắn vì công việc làm ăn khiến Tyrus hoài nghi liệu hắn có thể may mắn đến vậy. Trên thực tế, đúng ra sáng nay Quý ông đã trở lại vùng quê. Thêm một ngày đắn đo nữa và Tyrus sẽ hoàn toàn lỡ cơ hội gặp ông ta.
Dĩ nhiên, ông ta có thể sẽ không muốn gặp Tyrus khi nghe tên hắn. Vụ hợp tác của họ trước đó đã kết thúc một cách tệ hại, sau cùng, bởi thất bại của Tyrus. Ông ta thậm chí có thể cố gắng giết hắn một lần nữa. Nhưng Tyrus lí luận rằng vụ nổ súng đó đã được châm ngòi bởi sự giận dữ, và Quý ông đó đã có đến mười lăm năm để bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, hắn cũng bị bắt phải đợi suốt gần ba tiếng. Cố ý, không nghi ngờ gì nữa. Nhưng hắn không bỏ đi, nếu đó là việc quý ông đó hi vọng hắn sẽ làm. Hắn định sẽ đòi một khoản tiền lớn để hoàn tất nốt công việc mà hắn được thuê làm nhiều năm trước đó. Một chút chờ đợi cũng đáng thôi.
Đã gần nửa đêm khi tên người hầu đến đưa hắn đi gặp ông chủ của gã. Ông ta đang ở trong một nơi giống như văn phòng ở khu vực phía sau của ngôi nhà, ngồi sau một cái bàn. Đứng hai bên ông ta là hai gã đàn ông trông như những tay côn đồ đường phố. Lòng bàn tay Tyrus bắt đầu rịn mồ hôi.
Giờ đây hắn phải tự hỏi liệu hắn có đang tự lửa phỉnh chính mình hay không. Có thể việc Quý ông đó đang ở nhà không hề là may mắn như hắn từng nghĩ. Có phải ông ta đã đợi hai tay côn đồ này tới để giết hắn?
Trước khi quý ông đó kịp ra một mệnh lệnh trục xuất hắn, vĩnh viễn, Tyrus tuôn ra, "Tôi sẽ không tới đây nếu không nghĩ ngài muốn nghe những gì tôi sẽ nói."
"Ngồi xuống, ông Dyer.?
Tyrus thở ra nhẹ nhõm và cười một cách tự mãn khi ngồi xuống bên kia chiếc bàn. Hai tên côn đồ, tuy mắt vẫn dán chặt vào hắn, mặt vô cảm. "Ngài vẫn nhớ tôi, phải không?"
"Thật không may là có, ít nhất là tên anh. Tôi phải thừa nhận là tôi sẽ không thể nhận ra anh. Bề ngoài của anh đã thay đổi một cách hoàn toàn, phải vậy không?"
Môi Tyrus cong lên một cách khó chịu. Ông ta đang nhắc đến mái tóc của hắn, dĩ nhiên rồi. Bốn mươi hai tuổi, trên mặt hắn không có một nếp nhăn nào, vậy mà tóc hắn đã hoàn toàn ngả bạc vài năm trước. Trong khi tên nhà giàu hầu như không thay đổi chút nào. Ông ta phải gần năm mươi rồi, nhưng nhìn trẻ hơn thế nhiều.
"Gánh nặng gia đình," Tyrus nói dối. "Ngài vẫn mạnh chứ, thưa Ngài?"
"Rất tốt - không phải nhờ anh đâu."
Tyrus không chắc hắn có nên cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Nếu tên nhà giàu không còn muốn rũ bỏ con nhãi một cách ghê gớm, ông ta sẽ không trả tiền cho việc giết nó nữa. Nhưng nếu hầu bao của ông ta hiện tại căng đầy, thì ông ta có thể sẽ trả nhiều hơn số tiền Tyrus đã định đòi, để hoàn tất công việc.
"Đã muộn rồi," Quý ông đó nói một cách mệt mỏi. "Vào đề đi, ông Dyer."
Tyrus gật đầu. "Tôi đã tìm ra cô gái, người đã trốn thoát. Cô ta vẫn còn sống."
"Vâng, tôi biết."
Hi vọng của Tyrus xẹp xuống. "Ngài biết?"
"Có một vụ lộn xộn trên phố mấy ngày trước gần ngân hàng của tôi. Tôi đã ở gần đó đủ để thấy việc gì đã xảy ra. Hầu như không thể tin vào mắt mình khi nhận ra cô gái là nguyên nhân gây ra nó."
"Tôi hiểu ý Ngài. Tôi cũng đã nghi ngờ chính đôi mắt của mình."
"Tôi đã hầu như quên mất cô ta. Tôi đáng nhẽ nên công bố cô ta đã chết trong suốt những năm qua khi cô ta không hề xuất hiện, nhưng tôi đã bị - thuyết phục - rằng đó không phải một ý kiến hay."
"Ngài đã không đi theo cô ta?"
"Dĩ nhiên tôi đã, nhưng tôi mất dấu cô ta sau vài dãy phố."
"Tôi thì không. Tôi biết chỗ cô ta sống."
Quý ông đó đã ngồi ngả người ra sau ghế, thể hiện rằng ông ra không hề hứng thú với chủ đề này. Ông ta đột ngột chồm về phía trước, khiến hi vọng của Tyrus lại vút lên.
"Ở đâu?"
Tyrus cười khùng khục. "Ngài không nghĩ là tôi sẽ cung cấp thông tin đó miễn phí đấy chứ?"
Quý ông đó ngồi ngay ngắn lại, ra hiệu cho hai tên cận vệ, những kẻ ngay lập tức di chuyển vòng qua chiếc bàn. Tyrus gần như đá đổ chiếc ghế trong cơn vội vàng để đứng lên. Hắn suýt ngã, nhưng lấy lại thăng bằng và đứng dậy với khẩu súng trên tay. Hai tên côn đồ dừng phắt lại khi hắn vung vẩy khẩu súng giữa chúng. Chúng không còn vô cảm nữa, mà trông rất tức giận.
Một cách căng thẳng, Tyrus ra điều kiện, "Nếu Ngài muốn cô ta chết, tôi sẽ làm việc đó và Ngài sẽ trả tôi gấp hai đôi số ngài đã hứa lần trước, một nửa bây giờ và một nửa khi tôi cho ngài biết chỗ của cái xác. Tôi không phó mặc cho ngài lần này đâu, thưa quý ngài."
Ông ta cười. "Không một xu nếu không có kết quả. Anh đã chứng minh sự thiếu khả năng của mình, ông Dyer. Anh sẽ có tiền công của anh, nhưng chỉ khi anh thành công lần này."
Tyrus đã vui mừng thỏa thuận như vậy. Aye, vận may của hắn chắc chắn đã đươc cải thiện.