Chuyến đi về lại thành phố có vẻ như kéo dài hơn rất nhiều so với chuyến đi đến nhà Heddings. Danny không có chiếc đồng hồ nào, nhưng cô không ngạc nhiên khi chẳng bao lâu nữa mặt trời sẽ nhô lên. Cô cảm thấy mệt, thật ra là kiệt sức, bởi tất cả những cảm xúc mà cô không quen trải qua. Cô bắt đầu đói bụng nữa. Và cô vẫn còn rất nhiều thứ phải đối phó khi cô cuối cùng cũng về đến nhà.
Thực ra, cô hi vọng Dagger đang ngủ để cô cũng có thể làm một giấc. Sẽ dễ hơn nhiều để giải thích, hay nói dối trong trường hợp này, với một trí óc sáng suốt không rối tung lên vì kiệt quệ.
Percy lại đang ngủ, anh chàng khôn ngoan. Danny ước cô có thể làm điều tương tự, nhưng với Ngài Malory còn đang tỉnh như sáo, cô không dám. Không phải vì cô nghĩ anh có thể làm gì cô trong lúc ngủ. Cô chỉ là cần phải luôn cảnh giác để tìm một cơ hội chạy thoát khi đến một khu vực cô nhận ra.
Cô không nghi ngờ họ sẽ để cô đi, khi giờ đây cô đã hoàn thành việc họ muốn, nhưng cô nghi ngờ họ sẽ đưa cô trở lại nơi đã tìm thấy cô. Tại sao họ phải đi đường khác, vào lúc muộn thế này? Và thả cô xuống tại đầu kia thành phố của họ đồng nghĩa với việc cô sẽ bị lạc một cách vô vọng và mất thêm hàng giờ nữa để tìm đường về nhà. Cô có thể đã lớn lên ở London, nhưng đây là một thành phố lớn và cô chỉ quen thuộc với cái khu vực nhỏ hẹp của mình.
Cô biết ngay cái giây phút ánh mắt anh trở lại trên người cô. Liếc nhìn anh xác nhận điều đó. Anh có vài ý nghĩ trong đầu. Cái cách anh nhìn cô quá suy tư.
"Tiện thể, cậu đã để lại đôi giầy ở đâu vậy?"
Câu hỏi làm cô ngạc nhiên. Nó không phải là thứ cô chờ đợi được nghe, căn cứ vào cái cau mày trầm ngâm của anh. Và thực ra, cô ngạc nhiên anh đã không nhắc đến nó sớm hơn, khi mà anh đã để cô đi qua cả cánh rừng chỉ với đôi tất. Và anh đã trói hai cổ chân cô lại trước đó. Anh chắc đã phải bị mù mới không nhận ra cô không mang giày như bình thường.
"Đây là giầy của tôi," cô đáp, và giơ một bàn chân lên để anh có thể thấy cái đế da mềm dưới đáy đôi tất len cô đang đi.
"Thiên tài."
Cô hơi đỏ mặt, nhưng chỉ bởi vì cô cũng khá tự hào với đôi giày đầy chất ứng biến linh hoạt của mình. Cô đã tự làm chúng. Cô có một đôi giày bình thường, vì chạy quanh với cái nhìn có vẻ như đôi tất sẽ thu hút quá nhiều lời xì xầm vào ban ngày. Đôi này cô chỉ dùng khi làm việc.
"Không ngại nếu tôi xem xét gần hơn chứ?" anh hỏi
Cô nhanh chóng đút hai bàn chân vào lại dưới gầm ghế, càng xa khỏi anh càng tốt và tặng anh một cái nhìn trừng trừng chống đối. Anh chỉ nhún vai.
Rồi anh làm cô ngạc nhiên khi nói thêm, "Cậu tinh quái hơn tôi nghĩ rất nhiều. Đấy đúng là cả một câu chuyện cổ tích cậu đã kể trong tình trạng quẫn bách lúc đó. Ngài Carryway?" Ngay khi anh nói thế, anh cười khùng khục.
Danny chỉ nhún vai. "Nó phù hợp."
"Tôi cho là vậy," anh tán thành, nhưng sự hiếu kì của anh vẫn còn đó. "Cậu có thường xuyên bị tóm và phải bịa chuyện để thoát ra không?"
"Không. Chưa bao giờ bị tóm trước đây - chưa lần nào - cho đến tối nay. Hai lần trong một đêm, và cả hai đều vì anh."
Anh ho nhẹ. Nhưng tránh không buộc tội lung tung nữa, thay vào đó anh nói ra ý nghĩ thực sự trong đầu
Anh vỗ lên chiếc vòng cổ và vòng tay trên ghế ngồi bên cạnh mà hai người bọn anh đã bàn đến trước đó và nói, "Cậu có vui lòng đem hai thứ này trả lại cho chủ nhân thực sự của chúng được không, nặc danh, tất nhiên rồi." Anh hắng giọng và trông rõ ràng không thoải mái khi thêm vào, "Cậu không phiền chứ, anh bạn trẻ?"
"Tạ sao tôi lại phiền?"
"Vì số châu báu này là của cậu."
Cô khụt khịt. Cô vừa mới quyết định cô không muốn một món nào trong số đó cả. Hình ảnh bị bắt và bị treo cổ vẫn còn quá mới trong tâm trí cô. Nhưng biết số trang sức này đã bị trộm hai lần càng khiến việc này trở nên liều lĩnh hơn nên cô nói.
"Tống khứ những thứ như thế này đi sau khi chúng bị trộm lần đầu tiên là một chuyện, chỉ là vấn đề nhanh tay thôi. Nhung cố gắng xử lý đồ ăn trộm mà vốn đã là đồ ăn trộm thì giống là yêu cầu bị tóm ý. Một vài trong số chúng, không phải tất cả, đang được tìm kiếm. Tôi thà ném chúng ra ngoài cửa sổ còn hơn chạm vào chúng lần nữa."
Anh lắc đầu. "Việc đó không có tác dụng đâu. Cậu đã được hứa một vận may trong-"
"Bỏ qua chuyện đó đi, anh bạn. Nếu tôi muốn bất cứ thứ gì từ anh, anh sẽ được biết."
Ôi, Chúa ơi, ánh mắt anh bất ngờ lại chuyển thành gợi tình, làm ý nghĩ của cô nóng lên, làm ruột gan cô nhão ra thành cháo. Nếu cô có nói thêm gì nữa, sẽ cũng chỉ là những tiếng lắp bắp hoàn toàn vô nghĩa. Làm cách nào anh có thể làm thế chỉ bằng một cái nhìn? Và cô đã nói điều gì khiến biểu hiện của anh thay đổi như vậy? Việc nhắc đến từ "muốn"? Điều đó sẽ có nghĩa là anh đã biết cô là phụ nữ, nhưng anh không thể biết. Không một ai biết. Và anh không thể đã phỏng đoán. Cô thậm chí không còn biết cách cư xử như một người phụ nữ chút nào nữa, cô đã đóng vai đàn ông quá lâu, và cũng không phạm sai lầm nào để tố cáo chính mình.
Anh thả cô xuống khỏi cái móc treo bằng cách làm dịu đi tia nhìn chằm chằm đầy nhục dục của mình. Có phải đó là sự lúng túng cô vừa để lộ ra? Anh nhặt cuộn tiền lên, lướt nhanh ngón tay qua nó, và ném nó lên chỗ ngồi của cô.
"Chưa đầy một trăm bảng, nhưng tôi cho rằng nó sẽ giúp cô được một thời gian."
Tại sao anh khiến nó nghe như họ vẫn chưa xong việc với nhau? "Thế là nhiều hơn tôi từng nhìn thấy một lần, hoặc hai, hoặc ba," cô nhanh chóng quả quyết anh. "Với tôi thế là ổn rồi."
Anh chỉ cười. Cô quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy mặt kia của London.
Cô không nhận ra bất cứ cái gì, nhưng cô vẫn nói, giọng nói có phần tuyệt vọng, "Anh có thể để tôi xuống đây, anh bạn. Tôi có thể tự-"
"Không đời nào, nhóc. Tôi sẽ đưa cậu về tận cửa và giải thích tất cả những gì cần thiết, để giúp cậu thoát khỏi những rắc rối mà cậu đã nhắc đến. Chúng ta chỉ ghé qua để Percy xuống trước. Sẽ không lâu đâu."
Và sau đó còn lại một mình với anh và ánh mắt chết tiệt như muốn lột trần cô của anh? Không đời nào.
"Tôi đã phóng đại đấy thôi," cô nói dối. "Số tiền này sẽ bù lại khoảng thời gian tôi mất tích."
"Tôi nài nỉ đấy," anh nói, không bị lời nói dối của cô làm dao động. "Sẽ không ngủ được nếu tôi nghĩ vụ việc rắc rối này để lại hậu quả cho cậu."
"Cứ làm như tôi quan tâm anh có ngủ được hay không ý." cô đốp lại một cách xấc xược. "Ý tưởng giúp đỡ của anh chính là mồ chôn của tôi, vậy nên đừng giúp tôi thêm nữa. Tôi sẽ còn gặp rắc rối nhiều hơn nếu tôi chỉ cho anh chỗ các bạn tôi sống. Thức dậy trong một con hẻm sau khi bị đánh gần chết còn may mắn hơn."
"Cậu trông chờ bị đánh vì-"
"Không phải tôi," cô cắt ngang một cách mỉa mai.
Anh cười khùng khục. "Thôi được, tôi có thể hình dung ra. Nhưng tôi sẽ đi cùng cậu về đến quán rượu. Điều ít nhất tôi có thể làm."
Cô không nghĩ anh sẽ vừa lòng chỉ với thế một khi anh đã tiến xa đến mức đó nên cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói, "Không."
"Tôi không xin phép, cậu bé thân mến."
Danny mở miệng định gầm gừ một câu gì đó thật thô tục, nhưng vì nó sẽ chẳng mang lại điều gì, cô quyết định để dành hơi sức cho những gì sắp đến.