– Sáng thứ bảy
Chuông báo thức được cài đặt sẵn trong di động rất tận trách vang lên đúng giờ.
Theo thông lệ thường ngày, hồi chuông đầu tiên nhất định sẽ bị An Dật ngó lơ.
Nhưng không ngờ kêu chưa tới mười giây đã bị tắt đi, động tác khá nhanh chóng.
An Dật lăn người một cái, tiếp tục ngủ với vẻ mặt hạnh phúc.
Giường này thật là thoải mái, mềm mại, còn có mùi thơm.
Đối với nhà thiết kế mà nói, không có gì quan trọng hơn việc có được một giấc ngủ ngon.
Đối mặt với cái giường lớn làm người ta thoải mái như thế, thật con mẹ nó đây mới chính là cuộc sống đích thực.
An Dật đang say mê hưởng thụ giấc ngủ khoai khoái này, lại đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Kháo! Giường nhà hắn không thể nào thoải mái như thế, đây là đâu? !
Mở to mắt, một cái trần nhà được trang trí rất hiện đại đập vào mắt hắn.
Cả gian phòng lấy màu trắng làm tông nền chủ đạo, dùng một ít màu đen tô điểm cho phù hợp, khiến người ta vừa nhìn qua đã có cảm giác sạch sẽ thoải mái, đồng thời cũng có cảm giác hưởng thụ trong lòng.
Thưởng thức được một nửa, An Dật bây giờ mới nhớ mình ngủ tới mức đầu óc mê man mà bây giờ lại còn rảnh rỗi thưởng thức phòng người khác!
Sau đó hắn rời giường đi tới cửa sổ sát đất bên cạnh, kéo màn che, không ngờ phát hiện ra nơi này chính là nhà cao tầng, cao ít nhất cũng có hơn mười tầng, bất ngờ hơn nữa là từ đây có thể nhìn thấy biển cả xanh biếc.
Khu vực bờ biển vàng này rất mắc nha! Cho dù hơn mười tầng lầu, bét lắm cũng phải hơn ba trăm vạn!
An Dật có một chút kích động, bởi vì ước mơ của hắn chính là mua một căn hộ bên bờ biển vàng, sau đó lấy vợ sinh con. Như vậy cuộc đời hắn coi như viên mãn.
Nghĩ tới con số trong sổ tiết kiệm của mình, An Dật liền có cảm giác muốn lệ bôn (là thế này > T^T)
Cách con số ba trăm vạn vẫn còn hơi bị xa.
Lúc này có người đẩy cửa đi vào.
An Dật cũng không quá mức kinh ngạc khi nhìn thấy người tới, bởi bì hắn đã sớm đoán ra căn phòng này rất có thể là của y.
“Giám đốc, chào buổi sáng.” An Dật xấu hổ cười ha ha hai tiếng.
Nếu không phải tối hôm qua nhìn thấy Remy Martin liền nhất thời hưng phấn bất cẩn uống quá mức, hắn cũng sẽ không bị Trần Trăn kéo tới đây.
Trần Trăn gật đầu: “Không ngờ cậu dậy rất sớm.”
An Dật dè dặt hỏi y: “Tôi uống say chắc không quậy đâu ha?”
Dựa vào báo cáo bí mật của Hà Bồi Bồi, An Dật hắn khi say rượu thật sự rất kinh khủng.
Trần Trăn ăn mặc giản dị vô tư cười: “Cậu say rượu thật đúng là một hình ảnh cực kỳ đặc sắc.”
Trong nháy mắt, toàn thân An Dật cứng đờ giống như vừa bị sét đánh: “Tôi đã làm chuyện gì?”
Trần Trăn rất bình tĩnh cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là mới bắt đầu liền ôm tôi vừa khóc vừa nháo, nói cái gì mà ‘ai cũng không cho phép khi dễ An Dật’. Tôi nói, cậu có phải đã từng bị ngược đãi hay không?”
An Dật lập tức giậm chân: “Ngược đãi em gái anh!”
Trần Trăn: “Sau đó tôi hỏi địa chỉ nhà cậu, cậu không nói cũng chẳng sao, nhưng cậu vẫn cứ nói.”
An Dật: “Tôi đã nói địa chỉ, sao anh không đưa tôi về nhà?”
Trần Trăn: “. . . . . . Ngay từ đầu tôi đã nghĩ là cậu cố ý chơi tôi, bởi vì tôi mới về nước năm ngoái, đối với thành phố này vẫn còn rất xa lạ.”
An Dật: “? ? ?”
Trần Trăn nhìn vẻ mặt An Dật mang thần tình mê man, thở dài một hơi nhẹ: “Địa chỉ cậu nói là một cái quảng trường.”
An Dật: “. . . . . .”
Trần Trăn: “Nếu không phải thấy cậu thật sự say quá rồi, còn ôm lấy tôi không chịu buông. Tôi nghĩ tôi rất có thể sẽ đem cậu ném ở quảng trường đó.”
An Dật: “. . . . . .”
Sau đó Trần Trăn còn tiếp tục bỏ đá xuống giếng, cố tình tỏ vẻ thương tiếc nói: “Hầy, loài người đã không thể ngăn cản được hành động khi say rượu của An Dật.”
An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Giám đốc, tôi không biết người mà anh nói rốt cuộc là ai, tôi tuyệt đối không biết!”
Trần Trăn: “Thật đáng buồn, ngay cả bản thân mình cũng không biết. Mau mau đi ăn sáng đi, nói không chừng cậu sẽ nhớ ra.”
An Dật: “. . . . . .”
Trần Trăn nhìn đồng hồ, nói: “Cậu còn tối đa 20 phút nữa để ăn sáng, Bằng không sẽ đến trễ.”
An Dật kinh hãi: “Hôm nay không phải thứ 7 cuối tuần sao? !”
Trần Trăn hì hì hai tiếng: “Hóa ra cậu biết nha?”
An Dật trừng mắt: “Này, đừng có coi tôi như thằng ngốc.”
Trần Trăn: “Ha ha, ai kêu chọc cậu lại vui như thế.”
An Dật: “. . . . . .”
Bất ngờ là vị của tô cháo này thật sự rất được, An Dật có chút kinh ngạc: “Giám đốc, tôi không ngờ tay nghề của anh cũng không tệ nha?”
Trần Trăn nhếch nhếch chân mày: “Cũng được phải không?”
An Dật gật gật đầu.
Trần Trăn: “Vậy còn không mau cám ơn tôi đã làm cho cậu bữa sáng ngon như thế?”
An Dật: “Cám ơn.”
Trần Trăn: “Không có gì, đó là do tôi gọi điện đặt mua.”
An Dật: “. . . . . .”
Sau khi ăn xong bữa sáng, An Dật đứng dậy muốn trốn.
Thế nhưng Trần Trăm lại ngăn bước hắn: “Hôm nay tăng ca một ngày đi.”
An Dật không chịu: “Giám đốc, tôi nghĩ tôi có quyền hưởng thụ ngày cuối tuần nha?”
Trần Trăn: “Việc đó là đương nhiên. Bất quá đã gần tới thời gian nộp bản thảo cho bên khách hàng, nên tôi nhất định phải kêu cậu tăng ca.”
An Dật kinh ngạc: “Cái gì? ! Sao tôi lại không biết chuyện này? !”
Trần Trăn tỏ vẻ đáng tiếc: “Tôi cũng vừa mới biết được, không tin cậu xem thời gian tôi nhận được thông báo đi.”
An Dật: “. . . . . .”
Trần Trăn: “Siya tăng 200 vạn tiền vốn yêu cầu đẩy nhanh tốc độ, Blue Island không lý nào lại bỏ 200 vạn mà không nhận.”
An Dật uể oải, nghĩ tới ngày cuối tuần tốt đẹp bị hẫng, hắn muốn SHI: “Như vậy chúng ta phải về công ty?”
Trần Trăn an ủi hắn: “Ở nhà tôi là được, tư liệu gì đó, tôi đã lại rồi. Còn nữa, xốc lại tinh thần đi, xong cái case này công ty sẽ thưởng cho cậu.”
Thôi được, nếu không phải vì phần thưởng kia, An Dật quả thật muốn buông tay bỏ luôn cái case này.
Không ngờ trong nhà Trần Trăn được trang bị đầy đủ hết, vốn An Dật còn định đưa ra lý do không có máy tính rất bất tiện rồi trốn về công ty, ai mà ngờ nhà y có tới ba cái máy tính.
Mẹ nó, toàn bộ lại đều là hãng Apple.
Khoe của cũng đừng chơi kiểu này chứ! Y cũng đâu phải Quách Mỹ Mỹ!
Đương nhiên, An Dật bị kích thích tới nơi rồi.
Nhìn bề ngoài vậy thôi, chứ thật ra Trần Trăn là một người rất bận rộn.
Vì vậy hai người đều tự mình mở một máy, rồi tiến vào trạng thái làm việc.
Không thể không nói, hai người đều có tiềm chất cuồng công tác. Vừa tiến vào trạng thái đó, liền kiên trì ngồi đồng không dịch chuyển chút nào.
Thời gian trôi qua hai tiếng, chuông cửa Trần Trăn vang lên.
Trần Trăn đứng dậy đi mở cửa, phát hiện người tới hóa ra là Diệp Tử Thông.
“Tôi biết cậu ở nhà mà.” Diệp Tử Thông thân mật cười.
“Vào đi.” Trần Trăn nghiêng người nhường đường.
Vào phòng khách, Diệp Tử Thông phát hiện An Dật đang bận rộn ngồi trước máy tính.
Gã quay đầu lại nhìn Trần Trăn, sau đó chỉ chỉ An Dật: “Cậu ta?”
Trần Trăn: “An Dật.”
Diệp Tử Thông: “Tôi biết, nhưng sao cậu ta lại ở đây?”
Trần Trăn: “Nga, tối qua cậu ta uống say quá, nên ở lại chỗ tôi ngủ một đêm.”
Diệp Tử Thông: “. . . . . .”
Trần Trăn: “Yên tâm đi, tôi không ra tay với cậu ta.”
Diệp Tử Thông: “. . . . . . Lời giải thích của cậu rất có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.”
Trần Trăn: “Chỉ do tính anh đa nghi thôi. Sao, tới tìm tôi có việc?”
Diệp Tử Thông nhìn y, rồi lại nhìn qua An Dật đang đắm chìm trong thế giới việc làm của mình, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Thôi quên đi, lần sau hãy nói.”
Trần Trăn cũng không hỏi tiếp nữa.
“Case của siya có theo kịp tiến độ không?” Diệp Tử Thông tìm chuyện để nói.
Trần Trăn vừa trở về trước máy tính ừ một tiếng: “Đây không phải là đang theo đúng tiến độ hay sao.”
“Kêu cậu đích thân theo dõi, cậu thật sự đích thân làm.” Diệp Tử Thông hơi bực bội hừ một tiếng.
“Đây là điều nên làm.” Trần Trăn lên tiếng.
Chờ đến lúc An Dật hoàn hồn, Diệp Tử Thông đã ngồi ở sofa khoảng chừng 40 phút.
Trong lúc đó Diệp Tử Thông luôn nhìn vẻ mặt Trần Trăn lúc làm việc, đương nhiên, Trần Trăn bình tĩnh đến mức một chút thần tình mất tự nhiên cũng không có.
“A? Tổng giám đốc anh sao lại ở đây?” An Dật hoảng sợ hỏi, “Không phải anh đích thân tới đây giám sát chúng tôi chứ?”
Diệp Tử Thông nhàn nhạt cười: “Cậu nói thử xem?”
An Dật: “. . . . . .” Lại là một con hổ biết cười? !