Á Nô

Chương 127: Chương 127: Chúc mừng




Edit: Vĩnh Nhi

Trấn Bắc Vương đại hôn, chính hắn lại để lỡ giờ lành, sáng sớm đi thao trường luyện võ, khi trở về trên người vẫn mặc y phục, khắp người toàn là mồ hôi bẩn.

"Vương gia, ngài mau tắm rửa thay y phục đi, hôm nay là ngày ngài đón tân nương Thẩm Trắc phi, làm nô tỳ sốt ruột muốn chết....."

Nha hoàn cuối cùng cũng chờ được Trấn Bắc Vương trở lại, mọi việc trong hôn lễ đều đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ tân lang là hắn.

"Thẩm trắc phi?"

Quân Huyền Kiêu nhíu mày, danh xưng này làm cho hắn có một chút thất thần, có thể vừa nghĩ tới căn bản không phải người kia, hắn liền không cao hứng nổi.

"Đúng vậy, Thẩm trắc phi đã phái người đến thúc giục, hỏi thăm mấy lần, nói Vương gia sao vẫn còn chưa trở về, này giờ lành cũng đã qua..... Vương gia người xem?".

"Cái gì mà giờ lành hay không giờ lành, cứ như thường lệ mà làm..."

Vốn cũng chỉ là làm bộ một chút, Quân Huyền Kiêu không quan trọng, không đợi được chờ mong người kia, theo lí y cũng phải nghe được tin tức từ cung nữ thái giám trong hoàng cung rồi, vì sao đến giờ vẫn không thấy người đâu?

Nếu như Thẩm Ngọc chịu tới tìm hắn, cho dù chỉ tỏ ra có một chút không cao hứng, dáng vẻ ghen tuông, Quân Huyền Kiêu cũng sẽ ngay lập tức hủy bỏ lễ sắc phong này.

Tại sao Thẩm Ngọc không đến? Thật sự đã mất hết lòng tin vào hắn, nghe được hắn chuẩn bị lấy mỹ nhân, y cũng thờ ơ không chút động lòng sao?!

Quân Huyền Kiêu đứng ở bên bồn tắm, tùy ý để bọn nha hoàn giúp hắn tắm rửa, thay hỉ phục, đầu đội kim quan, bên kia kiệu hoa đi qua các cung tường, ở hoàng cung đi vòng một vòng lớn, Quân Huyền Kiêu mới mặc chỉnh tề.

Hắn giống như một xác chết di động, đón tân nương vào đại điện, cầm lấy đoạn hồng trù, Quân Huyền Kiêu phảng phất cho là trở về năm ngoái, chỉ là khi đó hắn cũng chỉ có tâm tư lấy thiếp thất về tiêu khiển, cho nên thậm chí không có chính thức hành lễ, qua loa cho xong.

Bây giờ nghĩ lại, Quân Huyền Kiêu trong lòng hối hận không thôi, nếu lúc đầu, hắn nghiêm túc cử hành lễ, Thẩm Ngọc cùng hắn có phải là sẽ nguyên vẹn một chút, đối với hắn càng lưu luyến thêm một chút?

Khăn hỉ bị mũ phượng làm gồ lên cao, Quân Huyền Kiêu liếc mắt nhìn kinh ngạc, phía dưới này là người hắn tha thiết ước mơ sao?

"Ngọc Nhi."

Quân Huyền Kiêu nhịn không được lên tiếng gọi tên của y.

Thẩm Nhược Phi vui mừng, Vương gia là đang gọi tên của nàng! Hắn thích mình, không sai, năm đó là do Trấn Bắc Vương chủ động nói muốn lấy nàng, nhất định là vì Vương gia thích nàng.

Thẩm Nhược Phi mừng rỡ, bên trong lại xen lẫn một ít hối hận, nếu như lúc đó người lên kiệu hoa chính là nàng, không phải tên tiện nô câm kia, nàng và Vương gia sớm đã ân ái tình thâm, trải qua những ngày vui vẻ, nói không chừng nàng đã vì Vương gia mang thai hài tử, như vậy nàng ở vương phủ liền đứng vững gót chân, đừng nói một người câm, ngay cả Vương phi, nàng cũng có thể đấu đổ nàng! Cũng may là chuyện tốt tuy nhiều, người cuối cùng lưu lại bên người Vương gia, vẫn là Thẩm Nhược Phi nàng.

Dưới khăn voan truyền đến một tiếng mềm mại, tràn ngập luyến ái đáp lại: "Vương gia.".

Trong nháy mắt kéo Quân Huyền Kiêu trở về thực tại, dưới hỉ khăn không phải là Ngọc Nhi của hắn, Ngọc Nhi không biết nói chuyện.

Quân Huyền Kiêu một trận chán ghét, Thẩm Ngọc cái tên này nguyên bản là của Thẩm Nhược Phi, sớm biết vậy, hắn nên bỏ cái tên đó của Ngọc Nhi, nàng làm sao xứng cùng Thẩm Ngọc liên quan đến? Quân Huyền Kiêu nhịn không được nhìn về phía ngoài điện, Thẩm Ngọc vẫn không đến.

Sau khi lễ thành, Thẩm Nhược Phi được dắt đi vào tẩm điện động phòng, Quân Huyền Kiêu đứng ở dưới mái hiên đợi đến trăng sáng sao thưa, lúc này Thẩm Nhược Phi mới không nhẫn nại nổi nữa tự mình nhấc lên khăn hỉ giục.

"Vương gia... Thời điểm không còn sớm, nên nghỉ ngơi?"

Thẩm Nhược Phi sắc mặt hồng rực, rốt cuộc, nàng cũng có thể cùng Trấn Bắc Vương trở thành thành phu thê, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy, tuy có chút vội vàng, nhưng nàng đã đủ hài lòng.

"Ngươi tự mình ngủ đi."

Quân Huyền Kiêu cũng không quay đầu lại, lạnh lùng để lại một câu nói rồi đi.

Thẩm Nhược Phi kinh ngạc, hồi lâu không phản ứng kịp, không phải nên động phòng sao? Vương gia sao có thể đi được? Đêm tân hôn để nàng một mình một người ở trong phòng? Thẩm Nhược Phi nắm chặt lấy khăn hỉ hung hăng ném xuống đất, châu hoa lăn đầy đất, nàng tự an ủi chính mình, chắc là Vương gia còn bận tiếp khách.

Quân Huyền Kiêu trở lại tiệc rượu, hắn vốn là muốn mượn cơ hội này lôi kéo quan viên khắp nơi, hắn vừa mới đoạt được chính quyền, nhưng mà nếu muốn thống trị Đại Tĩnh, vẫn là phải dựa vào những quan viên này.

Tâm tình phẫn uất, Quân Huyền Kiêu thoải mái uống, hắn tửu lượng như biển, xác thực khi tiệc tàn, đem mình chuốc đến hơi say, bước chân lảo đảo, trở về nơi ở hậu cung? Đi đâu? Quân Huyền Kiêu muốn đi nơi vắng vẻ nhất kia, đi hỏi y một câu, tại sao có thể tâm địa sắt đá đến như vậy?

Có thể với sự kiêu ngạo của Quân Huyền Kiêu, Thẩm Ngọc nếu không đến, hắn cũng sẽ không khóc lóc van nài, nhiệt tình đến tìm mà lại bị hờ hững, hắn đã chịu đủ sự hờ hững của Thẩm Ngọc rồi.

"Ngọc Nhi, ngươi không đến, vậy Bổn vương liền thật cùng người khác đi vào động phòng! A..... Bổn vương khi nào cần phải lấy lòng một người như vậy?"

Quân Huyền Kiêu buồn bực mà kéo kéo y phục của chính mình, từ lúc có Thẩm Ngọc, hắn chưa từng chạm qua bất kỳ người nào khác, cho dù là Hồng Liên, cũng là cùng hắn diễn trò, Thẩm Ngọc vì sao vẫn không hiểu tâm ý của hắn chứ? Trấn Bắc Vương ở trong men rượu, dần dần nản lòng thoái chí.

Rẽ vào tân phòng trong sân viện, Quân Huyền Kiêu cho là mình uống nhiều rượu hoa mắt, người mà lòng hắn đang tưởng niệm đang đứng ở giữa sân viện, y một thân bạch y, ở dưới ánh trăng trong suốt tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt cũng trắng đến thuần khiết không tỳ vết, gió nhẹ thổi một cái, vạt áo y phát ra thanh âm rất nhỏ.

"Ngọc Nhi..... Bổn vương không nhìn lầm chứ?"

Quân Huyền Kiêu hầu kết khẽ động, ném bình rượu, ba bước thành hai bước đi tới, tâm tình vui sướng lộ rõ ở trên mặt.

"Ngươi đã đến rồi! Ngươi vẫn phải đến."

Thẩm Ngọc thân thể giật giật, cẩn thận bắt đầu hành lễ.

"Chúc mừng Vương gia đại hôn, chúc Vương gia phu thê tình thâm, trăm năm hảo hợp.".

Thẩm Ngọc lạnh nhạt dùng thủ ngữ, vẻ mặt lãnh đạm hung hăng đâm vào trái tim Quân Huyền Kiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.