Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Mười ngày sau, xe ngựa tiến vào trong một vùng non xanh cây cối um tùm, dân cư thưa thớt, nơi này đồi núi trùng điệp, dòng thác tỏa ra hơi nước lơ lửng, sơn cốc chật hẹp, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng chim hót bên ngoài cách một dặm.
Phong cảnh thiên nhiên đẹp như tranh vẽ, khiến Thẩm Ngọc quên đi mệt mỏi khi đi xe ngựa.
Xe ngựa dừng lại ở một nơi bằng phẳng trong sơn cốc, Sở Linh bảo mã phu trở về, nhìn thấy Thẩm Ngọc có vẻ hơi mệt, Sở Linh xoa xoa đầu y.
"Ngọc Nhi, mệt rồi sao?"
Thẩm Ngọc lắc đầu nói: "Có một chút, nhưng cũng hứng thú, bây giờ chúng ta đi bên nào?"
Thẩm Ngọc nhìn ngang nhìn dọc, vài dặm xung quanh đều là núi rừng, không thấy một gian nhà hay một bóng người nào.
"Ngọc Nhi, đệ nhìn ngọn núi kia đi."
Sở Linh chỉ vào một ngọn núi cao dựng thẳng đứng ở đằng xa, giống như là một mũi tên nhọn đâm thẳng vào mây xanh, trong dãy núi sương mù lượn lờ càng dễ thấy.
"Đó gọi là núi Bạch Tiêu, chúng ta sắp tới rồi."
"Núi Bạch Tiêu?" Thẩm Ngọc chưa từng nghe qua tên ngọn núi này.
"Ừ, tiếng tăm không bằng Ngũ Nhạc* ở bên ngoài, cái tên núi Bạch Tiêu này là do Sở nhân đặt sau khi ẩn cư tại đây."
*Ngũ Nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn.
Sở Linh lấy ra một vật giống như một cây sáo trúc nhỏ, nhưng kích cỡ chưa đến ba phần sáo trúc, chỉ dài hơn ngón tay một chút, Sở Linh đặt lên môi, thổi ra âm thanh trong trẻo sắc bén.
"Đệ chờ một chút, có người đến đón chúng ta."
Thẩm Ngọc gật đầu, bắt đầu đi dạo trong sơn cốc, có một đầm nước lạnh trong này, nước đầm mát lạnh, sau khi Thẩm Ngọc vốc nước rửa mặt, rùng mình một cái, nơi này quá thanh tịnh, bên ngoài đã là đầu hạ, nhưng trong sơn cốc vẫn còn lưu lại một chút hơi mát.
Sở Linh quan sát tỉ mỉ, thấy Thẩm Ngọc run rẩy, vừa cười vừa nói: "Nơi này đông ấm hạ mát, Ngọc Nhi phải mặc thêm một lớp y phục rồi."
Thẩm Ngọc vừa lau khô nước đọng trên mặt vừa gật đầu, trên vai lại nhẹ nhàng rơi xuống một lớp áo mỏng.
Thẩm Ngọc quay đầu lại, liền nhìn thấy mặt nạ ác quỷ.
"Ám, ám vệ đại ca..."
Thẩm Ngọc kinh ngạc, ám vệ lạnh lùng không lên tiếng này, còn có một mặt ân cần như vậy?
Xem ra là bản thân mình nghĩ sai rồi, hắn không lạnh lùng một chút nào, chỉ là không biết nói chuyện thôi.
"Mình nói rồi mà, hắn không thể nào là người kia được."
Thẩm Ngọc nói thầm trong lòng, lúc trước y luôn đặt bóng dáng của ám vệ và ác bá kia chồng chéo lên nhau, sự thật chứng minh chỉ là ảo giác của y.
Ám vệ quan tâm chu đáo, sẽ đưa thêm y phục cho y.
Mà người kia, chỉ một lòng một dạ muốn lột xiêm y của y.
Đang lúc Thẩm Ngọc nghĩ ngợi lung tung, một đội kỵ mã từ trong rừng cây đi ra, bảy tám nam tử trẻ tuổi, đều ăn mặc theo kiểu Sở nhân, mũ cao đai trán, mỗi người cưỡi một con ngựa, người cuối cùng còn dắt theo một con ngựa trống.
Mấy người đồng loạt xuống ngựa, khom mình hành lễ với Sở Linh.
"Đại công tử."
Sở Linh gật đầu, kéo Thẩm Ngọc đến giới thiệu: "Đây là hậu duệ dòng chính mà lần này ta tìm về, về sau thân phận của y và ta giống nhau, các ngươi phải đối xử với y không khác gì ta."
Mọi ngươi chắp tay hành lễ với Thẩm Ngọc: "Công tử."
Thẩm Ngọc hơi cẩn trọng mà hoàn lễ, tò mò quan sát tướng mạo trang phục của những người này.
"Đại công tử, trong tộc không biết ngài muốn đưa người khác trở về, chúng ta chỉ dắt theo một con ngựa..." Một nam tử trẻ tuổi làm vẻ mặt khó xử nói.
"Không sao." Sở Linh xua tay, quay sang hỏi Thẩm Ngọc, "Ngọc Nhi, đệ cưỡi ngựa được không?"
Thẩm Ngọc lắc đầu, y đã từng muốn học, sau đó Quân Huyền Kiêu muốn dạy y, nhưng cưỡi ngựa một mình... Thẩm Ngọc vẫn chưa có cái tự tin này.
"Vừa hay, đệ và ta cùng cưỡi một con đi." Sở Linh vui mừng đề nghị.
Thẩm Ngọc nhìn nhìn, bên kia chỉ dẫn theo một con ngựa, ám vệ có ngựa của riêng mình, vậy chỉ có thể đi cùng Sở Linh thôi.
"Được..."
Chữ được còn chưa kịp nói xong, cơ thể Thẩm Ngọc đã bị nhấc bổng lên cao, y bị người khác nâng lên, như là xiên vịt quay ở trong lò lửa, Thẩm Ngọc hoảng sợ khua tay loạn xạ, hồn vía chưa ổn định, mông đã đặt trên lưng ngựa, chân vừa vặn giẫm vào bàn đạp.
"Ám vệ đại ca..."
Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn trước ngực ám vệ bị mình đá in hai dấu chân, có chút ngượng ngùng.
Ám vệ để Thẩm Ngọc ngồi vững, sau đó vỗ vỗ mông y, ra hiệu cho y tiến lên phía trước một ít.
Hai má Thẩm Ngọc đỏ lên, thành thành thật thật mà dịch lên trước, để dành ra nửa cái yên ngựa.
Quân Huyền Kiêu nhảy lên, động tác phóng khoáng lưu loát, Sở Linh từ đằng xa liếc nhìn.
Để cho Thẩm Ngọc và Sở Linh dán sát vào nhau cùng cưỡi ngựa?!
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Bọn họ cô nam quả nam cùng một buồng xe đã là cực hạn khoan nhượng của Quân Huyền Kiêu!
Sở Linh cảm nhận được địch ý của Quân Huyền Kiêu, nhẹ nhàng cười cười.
"Ngọc Nhi, hắn sẽ ở bên cạnh chiếu cố đệ, vậy ta cũng yên tâm rồi." Sở Linh cưỡi một con ngựa khác.
Đội kỵ mã đi theo hàng trên con đường nhỏ trong núi tiến về phía trước, đường núi hiểm trở, Thẩm Ngọc ngồi lắc lư trên lưng ngựa, lên dốc ngả người ra sau xuống dốc cúi người về phía trước, vừa bắt đầu còn thấp thỏm lo sợ, nhưng mà kỹ thuật cưỡi ngựa của ám vệ hiển nhiên rất cao siêu, hơn nữa hai cánh tay hắn vòng hai bên Thẩm Ngọc để điều khiển dây cương, dùng tư thể bao bọc mà che chở Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc cũng không còn sợ nữa.
Còn có thể đưa mắt ngắm nhìn cảnh đẹp bốn phía.
Quân Huyền Kiêu ở phía sau lại khổ không thể tả.
Cũng không phải là cưỡi ngựa vất vả, mà là lúc Thẩm Ngọc ngửa ra sau, cả thân thể rơi vào trong lồng ngực hắn, lúc cúi xuống mông nhấc lên, trực tiếp chạm vào hạ thân Quân Huyền Kiêu, hơn nữa Thẩm Ngọc còn xoay tới xoay lui như chú gà con, Quân Huyền Kiêu bị khiêu khích đến mất hồn mất vía.
Đã mấy tháng hắn chưa ăn mặn* rồi.
*bản gốc là khai trai: chỉ hành động tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.
Thẩm Ngọc chính là món thịt đầy đủ sắc, hương, vị, chỉ có thể nhìn, nhưng lại không thể ăn.
Gần như là Quân Huyền Kiêu phải chịu đựng dày vò trong ý loạn tình mê, Quân Huyền Kiêu giết người không chớp mắt, vậy mà lại giống như hòa thượng trong miếu thờ niệm chú Thanh tâm, dựa vào đó xua đuổi tạp niệm.
Nhưng mà cũng không có tác dụng.
Quân Huyền Kiêu chỉ có thể thở dài một tiếng, lùi về phía sau, cũng không phải là hắn không muốn thân mật với Thẩm Ngọc, mà là hắn sợ Thẩm Ngọc cứ cọ xuống dưới như vậy nữa, hắn sẽ mất khống chế.
Sau lưng Thẩm Ngọc chợt trống rỗng, không có cảm giác an toàn, vì vậy cũng dịch về đằng sau.
Trong lòng Quân Huyền Kiêu kêu rên một tiếng, nghẹn đỏ cả mắt.
...
Ngọc Nhi ngây thơ quá chừng, chết cười, thấy tội Huyền Kiêu, ngay trước mắt mà không ăn được