“Lan Lăng Khúc” có độ khó rất lớn, không chỉ cần tay chân mềm mại mà còn phải có một cỗ khí sát phạt. Vũ cơ bình thường đều là nữ tử, vô cùng xinh đẹp, lộ ra mị lực tầm thường.
Mà Thẩm Ngọc thì bất đồng, thân thể y mềm mại yêu kiều hoàn thành động tác có độ khó cao lại vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện ra khí phách hào hùng nam nhi. Mọi người nhìn như si như say, liên tục khen ngợi.
Múa xong một khúc, lại là một tràng âm thanh nịnh nọt Trấn Bắc Vương. Thẩm Ngọc không quan tâm những lời tán dương dành cho y, y chỉ quan tâm Trấn Bắc Vương có hài lòng hay không.
Đáng tiếc, vẻ mặt Trấn Bắc Vương trầm ngưng, Thẩm Ngọc không nhìn ra trong đôi mắt thâm thúy của hắn rốt cuộc là cao hứng hay mất hứng.
“Nàng về trước đi.”
Trấn Bắc Vương vung vung tay.
Thẩm Ngọc thất vọng rũ mắt. Xem ra y đã làm Trấn Bắc Vương thất vọng, cho hắn mất mặt rồi.
Khi trở về viện, Thẩm Ngọc cố ý thả chậm bước chân. Nói đến cũng thật buồn cười, y đi từ một đình viện này lại đi tới một đình viện khác, cũng chưa từng nhìn kỹ thế giới rộng lớn bên ngoài, chứ không chỉ là ô cửa sổ vây bốn phía.
Trước kia y tự đem mình khóa lại, để mẫu thân đỡ phải rước lấy tai họa. Hiện tại, y là tù nhân của Trấn Bắc Vương, sống chết khóc cười đều chỉ vì lấy lòng một người.
“Phu nhân có muốn dạo quanh vương phủ không?”
Tống Thanh hình như nhìn thấu khát vọng của y.
Muốn không? Tất nhiên là muốn, nhưng mà không được, y đã làm Trấn Bắc Vương thất vọng rồi, không thể lại đi lung tung nữa, không chừng lại chọc giận Trấn Bắc Vương.
Thẩm Ngọc lắc đầu, cúi đầu bước nhanh về viện của mình.
Đêm khuya, tiệc tàn, Trấn Bắc Vương không hẹn mà tới.
Lúc cửa bị đẩy ra, Thẩm Ngọc sợ tới mức co người lại.
Thân ảnh Trấn Bắc Vương to lớn xuất hiện trước mắt y, dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như một vị thần, tùy ý thưởng phạt Thẩm Ngọc.
“Hừ” Thanh âm của Trấn Bắc Vương trong trẻo mà lạnh lùng: “Sao lại quỳ ở đây, sớm thỉnh tội sao? Nàng ngược lại cũng biết lấy lòng người khác.”
Thẩm Ngọc không nghĩ đến Trấn Bắc Vương sẽ tha tội. Hình phạt của Trấn Bắc Vương chắc chắn sẽ không thoát được, nô lệ đã làm sai, nên quỳ gối trước mặt chủ nhân, chủ động lĩnh phạt.
Trấn Bắc Vương nhìn dáng vẻ nhu thuận của Thẩm Ngọc, càng thêm tức giận, chính là dáng vẻ lạnh lùng như băng lại thập phần mê hoặc này, ở yến hội không biết đã bao nhiêu tâm của nam nhân bị bắt làm tù binh. Mấy gã nam nhân ở yến hội trong lòng đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì, Trấn Bắc Vương biết rõ.
Cổ Thẩm Ngọc bị bóp một cái, yết hầu bị bóp đến nghẹt thở.
“Trấn Bắc Vương.. muốn giết ta sao? Cũng tốt.. rốt cuộc cũng được giải thoát rồi..”
Thẩm Ngọc không nhịn nổi đau đớn, ấn đường hơi nhăn lại, nhưng y không giãy giụa thậm chí còn buông lỏng, tất cả của y đều thuộc về Trấn Bắc Vương, tính mạng có bị hắn lấy đi cũng là điều đương nhiên.
Thẩm Ngọc đợi, nhưng đáp lại không phải cái chết mà là một nụ hôn sâu cuồng nhiệt. Môi Trấn Bắc Vương kề sát môi y, liều lĩnh cướp đoạt, đem đầu lưỡi của y cuốn vào khoang miệng mình. Thẩm Ngọc bị cánh môi ấm áp bao trùm toàn bộ.
Đang lúc Thẩm Ngọc sắp mất đi ý thức, Trấn Bắc Vương buông yết hầu y ra, không khí lạnh như băng tràn vào khoang miệng, đi vào cổ họng. Thẩm Ngọc sặc đến mức chảy nước mắt.
“Nàng muốn chết?”
Trấn Bắc Vương lạnh lùng u ám nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc muốn nói không phải, y chẳng qua là tuân theo ý muốn của chủ nhân, làm bất cứ chuyện gì.
“Rất tốt, rất cứng cỏi, nàng chỉ muốn mau chóng thoát khỏi ta đúng không? Ta tra tấn nàng, làm nhục nàng, nàng tình nguyện chết còn hơn đúng không?”
Không phải vậy, nếu như có thể sống, ai lại muốn biến thành một thi thể lạnh băng?
Thế nhưng Thẩm Ngọc không thể thốt ra lời giải thích, y cũng không giỏi dùng biểu tình nói chuyện. Y lo lắng cùng hoảng sợ, trong mắt Trấn Bắc Vương lại biến thành lạnh lùng không sợ hãi.
“Tốt, nàng không sợ chết, ta đây sẽ thành toàn giúp nàng.”
Trấn Bắc Vương nói xong, giật thắt lưng của mình xuống, nắm lấy cổ tay Thẩm Ngọc..