Edit: Vĩnh Nhi
Thẩm Ngọc yên lặng nhìn Quân Huyền Kiêu, gương mặt anh tuấn uy vũ này, từng đối với y thâm tình chân thành, y ái mộ dốc hết cả lòng, nhưng bây giờ, y hoàn toàn nhìn không thấu, dưới gương mặt nhìn tưởng như chân thành này, đến cùng ẩn giấu bao nhiêu hư tình giả ý.
"Vương gia." Thẩm Ngọc cười một tiếng, nghiêm túc dùng thủ ngữ nói, "Ngươi thật buồn nôn."
Quân Huyền Kiêu giống như bị một tia chớp đánh trúng.
Thẩm Ngọc rất nhu nhược, y luôn luôn lễ phép cung kính với mình, bảo sao nghe vậy, cho dù là mình phụ lòng y, từ trước đến nay y cũng chưa từng nói nặng lời đến như vậy.
Quân Huyền Kiêu lòng tràn đầy nhiệt huyết bị giội cho một thùng nước lạnh, hắn cũng đã nhiều lần hạ thấp mình nhận sai, cầu xin tha thứ, vì sao Thẩm Ngọc vẫn mãi thờ ơ, không động lòng? Y làm sao biết nói những lời như vậy?!
"Hay là ngươi không tin ta?" Quân Huyền Kiêu mặt âm trầm hỏi, "Tại sao ngươi không tin ta?"
Thẩm Ngọc nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của hắn, trong lòng thẫn thờ.
"Trước kia cho dù ngươi có nói lời lừa gạt ta, ta cũng sẽ tin tưởng, không một chút nghi ngờ." Thẩm Ngọc vẻ mặt mệt mỏi dùng thủ ngữ.
Trái tim Quân Huyền Kiêu giống như bị hung hăng đâm một cái.
Nói như vậy, tất cả những thứ này là do hắn tạo thành? Là hắn tự mình phá huỷ toàn bộ sự tính nhiệm của Thẩm Ngọc?
"Được, ngươi không tin ta thích ngươi, vậy Bổn vương hỏi ngươi, ta phí hết tâm tư, đoạt lại ngươi từ trong tay Diệp Đế, là vì cái gì?"
Thẩm Ngọc chuyện như đương nhiên dùng thủ ngữ nói: "Dĩ nhiên là vì Sở vương mộ, Vương gia chắc hẳn là đã nhận được thám báo rồi?"
Quân Huyền Kiêu yên lặng, hắn không có cách nào phản bác lại.
Quả thực, hắn vừa mới nhận được tin tức không lâu, trong Quân Sơn Lăng, vật quý giá nhất nằm trong Sở vương mộ, mà Sở vương mộ được đúc bằng một loại kim loại đặc biệt, vô cùng cứng rắn, bước đầu tra xét căn bản là không có cách mở ra.
Thẩm Ngọc là từ chỗ Diệp Đế biết được sao?
Quân Huyền Kiêu bực tức ngược lại cười, hắn đại khái là gột tẩy không sạch, Thẩm Ngọc đã nhận định mình lợi dụng y, coi như mình khổ tâm cô nghệ* muốn vãn hồi y, y cũng chỉ cảm thấy mình vẫn còn đang tính kế y.
*Khổ tâm cô nghệ: Khổ lòng, tự mình tới.
"Ha ha...." Quân Huyền Kiêu thất vọng cười nói, "Đúng, ta chỉ vì Sở vương mộ."
Nếu Thẩm Ngọc đã cho là vậy, hắn còn gì để mà giải thích chứ?
Lồng ngực Quân Huyền Kiêu gần như muốn nổ tung, chưa từng có người nào dám đối với hắn như vậy! Cũng chưa từng có người nào làm cho hắn nóng ruột nóng gan, ân hận cúi đầu nói nhận sai, nhưng ngay cả nửa chữ cũng không tin!
Từ lúc Thẩm Ngọc rời khỏi vương phủ, hắn chưa từng chạm qua bất kỳ nam nữ nào, trước kia hắn cố ý cùng tiểu quan kia dây dưa, lạnh nhạt Thẩm Ngọc, thậm chí trong đầu nghĩ đến chính là Thẩm Ngọc! Có thể nói ra lời này, Thẩm Ngọc chỉ càng cảm thấy nực cười.
"Nếu đã là vậy, ngươi bảo Bổn vương phải đối đãi với ngươi thế nào, hả?" Quân Huyền Kiêu xoay mặt y lại, âm trầm hỏi.
Thẩm Ngọc cười khinh miệt, dùng thử ngữ nói: "Vương gia còn nhiều hình phạt tàn khốc, không bằng đem hình phạt trong thiên lao đều thử qua một lần? Hoặc là moi thi thể của mẹ ta ra, uy hiếp ta, dù sao thủ đoạn của Vương gia, từ trước tới nay chưa từng có hạn cuối."
Quân Huyền Kiêu bị bức đến gần như muốn giết người, hắn bóp nắm đấm vang lên tiếng răng rắc, cả người tản ra lệ khí, không chỗ phát tiết, lồng ngực của hắn sắp nổ tung ra, gần ba mươi năm qua, hắn lần đầu phải kìm nén phẫn nộ như vậy.
"Không, hình phạt thì có là gì?" Quân Huyền Kiêu âm u cười nói, " Ngươi không phải chán ghét ta sao? Cảm thấy Bổn vương buồn nôn? Bổn vương phải giữ ngươi ở bên mình, giống như trước đây vậy, ngày ngày thượng ngươi, dù sao ngươi cũng nói, Bổn vương trước đây chỉ coi ngươi là tính nô!"
Quân Huyền Kiêu nói xong, nghiêng người áp đảo Thẩm Ngọc, hắn thực tủy tri vị*, đã sớm say đắm thân thể Thẩm Ngọc, nếu y đã coi mình là người ác, vậy hắn coi như là một kẻ ác, đẩy xiêm y của Thẩm Ngọc ra, có loại khoái ý mang tính trả thù.
*Thực tủy biết vị: Đại khái là "ăn" được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
Thẩm Ngọc làm sao chống đỡ được khí lực thô bạo của hắn? Tay chân bị trói buộc gắt gao, đôi môi Trấn Bắc Vương tiến lại gần, ở cổ cùng hai gò má của y liếm loạn.
Một vật cứng nhô lên đè ở bắp đùi của mình, Thẩm Ngọc lòng thầm cười lạnh, đây chính là thích của Trấn Bắc Vương, không bằng nói là yêu thích phát tiết, khoái cảm tình dục.
Thẩm Ngọc tuyệt vọng vừa đau lại vừa hận, y yêu Quân Huyền Kiêu, nhưng y cũng không thấp hèn đến mức ở dưới thân hầu hạ kẻ thù, y kinh ngạc nhìn nóc nhà, sắc mặt như tro tàn.
Quân Huyền Kiêu nhận thấy y vô lực phản kháng, ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Thẩm Ngọc, chung quy hắn không thật sự tàn nhẫn hạ quyết tâm, miệng nói muốn cưỡng bức Thẩm Ngọc, chỉ là muốn cho Thẩm Ngọc một ít trừng phạt.
"Vương gia vì sao không tiếp tục?". Thẩm Ngọc có chút run rẩy dùng thủ ngữ.
"Dĩ nhiên là sợ làm chết ngươi! Chờ thân thể của ngươi tốt lên, Bổn vương tự nhiên sẽ ngày ngày để cho ngươi đau đến không muốn sống! Nhưng Bổn vương sẽ không để cho ngươi chết, nếu không từ đâu biết được bí mật của Sở vương mộ chứ?"
Thẩm Ngọc kiên cường chống tay ngồi dậy, nghỉ lấy hơi, mới dùng thủ ngữ nói: "Không bằng Vương gia đáp ứng ta vài chuyện, sau đó ta liền nói cho ngươi biết, thế nào?"
"Ngươi nói." Quân Huyền Kiêu không vui nhíu mày.
Thẩm Ngọc sợ rồi, cuộc sống giống như trước đây, lòng y vẫn còn sợ hãi, y chỉ muốn sống thật tốt, có thể thoải mái một chút mà sống qua thời gian còn lại.
Dù sao thời gian còn dư lại cũng không còn nhiều nữa, y không muốn mình chật vật như vậy ô uế mà đi.