Á Nô

Chương 113: Chương 113: Quyết định ỷ lại vào ngươi




Cửa cung truyền đến một tiếng vang thật lớn, Thẩm Ngọc không kiềm được phóng tầm mắt nhìn ra xa, hẳn là cửa thành đã bị phá, giờ khắc này tiếng quân đội gào thét tiếng binh khí va chạm vang lên ngập trời, dường như muốn nuốt chửng toàn bộ kinh thành.

Người trong hoàng cung càng thêm hoảng sợ, vốn là vẫn ở lại xem thế nào, kỳ vọng Diệp Đế có thể toàn thắng trở về, bảo hộ bọn họ, lúc này tất cả hi vọng đều tan biến, cuốn lên chăn đệm châu báu vội vàng thoát thân, nghe nói Trấn Bắc Vương ở trên chiến trường giết người không chớp mắt, chưa bao giờ lưu lại người sống, bọn họ không muốn trở thành oan hồn dưới đao ác ma kia a.

"Giết!"

Sau một canh giờ, chiến hỏa rất nhanh tràn vào hoàng cung, những thị vệ kia đều bị Diệp Đế phái đi cổng thành, hoàng cung phòng thủ trống không, bị Trấn Bắc quân trực tiếp đạp phá cửa cung.

Trong hoàng cung, phi tần cùng bọn thái giám còn chưa kịp trốn, liền bị Trấn Bắc quân bao vây, Trấn Bắc quân xông vào hoàng cung thế tới hung hăng, bọn họ cho rằng đây là muốn đại khai sát giới, từng người từng người sợ đến chạy trốn loạn cả lên.

Hoàng hậu Thái tử cùng những người có thân phận tôn quý, một ngày trước đã được Diệp Đế cho xuất cung, còn lại chỉ nghe theo mệnh trời.

Trấn Bắc Vương cưỡi hắc mã xuất hiện ở ngoài Kim Loan Điện, cả người hắn tắm máu người, chiến bào đã biến thành huyết y, bất quá này đều là máu của Tĩnh quân, ngay cả hắc mã cũng nhiễm vết máu loang lổ, để cho Trấn Bắc Vương thoạt nhìn gống như quỷ La Sát, cả người tỏa ra sát khí.

Tống Thanh theo sát phía sau, nhìn chung quanh, đang tìm kiếm một bóng người.

"Ngươi đi Phật tháp, giúp Bổn vương đón y, không cho phép có một tia thương tổn!"

Quân Huyền Kiêu dĩ nhiên là hướng Tống Thanh ra lệnh, người ở sau lập tức lĩnh mệnh, thúc ngựa chạy về phía Phật tháp.

"Tống Thanh! Ngươi là một tên chết tiệt! Đợi ta với....." Đuổi theo phía sau là một người mặc y phục màu đỏ xinh đẹp, cưỡi trên một con ngựa gầy ốm, Hồng Liên vì đuổi theo Tống Thanh, mệt mỏi đến mặt trắng bệch.

"Ta có vương mệnh trên người, không rảnh chờ ngươi!" Tống Thanh lạnh lùng nói, lại bổ sung thêm một câu, "Ta đã nói với ngươi rồi, đừng cùng đến, ngươi mới vừa học cưỡi ngựa được bao nhiêu ngày?"

Hồng Liên nỗ lực nặn ra một nụ cười quyến rũ, không biết xấu hổ không biết thẹn thùng nói: "Ngươi biết rõ ta không giỏi cưỡi ngựa, chỉ giỏi cưỡi nam nhân, sao không chạy chậm một chút?"

Tống Thanh tức giận nói: "Cũng không phải ta ép ngươi cùng Trấn Bắc quân trèo non lội suối đến kinh thành."

"Nha, ngươi đúng là ma quỷ không có lương tâm, ta vì cứu nhân tình của ngươi, mới chọc đến mối họa lớn như vậy, Tần Hoài Lâu cũng bị mất, ngươi bảo ta đi nơi nào nương thân?" Hồng Liên ủy khuất oán giận nói, "May mà lúc đám người kia thiêu hủy Tần Hoài Lâu, ta ở vương phủ mới tránh được một kiếp, nếu không ngươi có muốn gặp ta, cũng gặp không được.".

Tống Thanh quay đầu lại liếc mắt một cái, nhìn thấy Hồng Liên đang đưa tay gạt lệ, thầm nói một tiếng giả vờ giả vịt.

"Vương gia không còn sủng hạnh ngươi, ngươi cũng không cảm thấy ngại, không cần mặt mũi nương nhờ vương phủ."

Hồng Liên quả nhiên ngưng gạt lệ, cợt nhả nói: "Kia ta cũng mặc kệ, ta cứu y, ngươi nên cảm kích đến rơi nước mắt, ta hiện tại không còn nhà mẹ đẻ, liền quyết định ỷ lại vào ngươi, ngươi phải nuôi ta!".

Tống Thanh nhụt chí, hắn từ vương phủ đến kinh thành, cùng Hồng Liên đấu miệng cả một đường, trước sau không thắng nổi, mấu chốt là Hồng Liên da mặt như sắt thép, hắn căn bản không biết đến cái gì gọi là ngượng.

Cũng gần đến Phật tháp, Tống Thanh không tiếp tục cùng hắn đấu miệng nữa.

...

Ở lúc Trấn Bắc quân công phá cửa cung, rất nhiều binh mã ở hoàng cung chạy loạn, tuy là không có tùy tiện giết người lung tung, nhưng tình cảnh rất doạ người, người trong hoàng cung loạn thành một đoàn, chỉ có Phật tháp nơi đó không có lấy một tia quấy nhiễu, bất kể là Trấn Bắc quân hay là thị vệ hoàng cung, đều không từng lui tới.

Thẩm Ngọc nhìn thấy một nữ hài tử chừng mười tuổi ở dưới Phật tháp gào khóc không ngừng, nhìn dáng vẻ đầy trông mong của nàng, chắc hẳn là đã cùng người thân tách ra.

Thẩm Ngọc sợ nàng bị quân lính ngộ thương, đem nàng kéo vào Phật tháp.

Nữ hài tử mặc y phục hoa lệ, chắc hẳn là một người có thân phận tôn quý trong hoàng cung, Thẩm Ngọc nhìn nàng khóc nức nở không ngừng, bưng một chén trà an ủi nàng.

Nữ hài tử co rúm lại nhận lấy uống, khôi phục một ít bình tĩnh.

"Ta là Dao Gia công chúa, ngươi cứu ta, ta sẽ nói với phụ hoàng ban thưởng ngươi."

Công chúa phong thái kiêu ngạo, bất quá cũng chỉ là một nữ hài tử, hiện tại hoàng cung đã bị chiếm đóng, Diệp Đế người ở phương nào cũng khó nói.

Thẩm Ngọc hướng nàng hiền hòa lắc đầu một cái, mình dùng thủ ngữ nàng xem cũng không hiểu.

Dao Gia công chúa giống như là nghĩ tới điều gì đó, nhìn dáng vẻ người trước mặt này, là một nam nhân, dung mạo so với nữ tử còn muốn xinh đẹp hơn, lại là một người câm, còn ở tại Phật tháp, ngoại trừ yêu tinh trong truyền thuyết kia còn là ai nữa?

Dao Gia công chúa sắc mặt thay đổi, vừa sợ vừa chán ghét chỉ vào Thẩm Ngọc nói: "Ngươi, ngươi là yêu tinh kia! Ngươi đừng tới đây!"

Thẩm Ngọc ngẩn người, mấy ngày nay ngoại trừ Diệp Đế, cũng không có người nào dám cùng y nói chuyện, người trong hoàng cung đều coi y giống như ôn dịch vậy, không nghĩ tới ngay cả một nữ hài tử cũng vậy, đối với y tránh không kịp.

"Ngươi quả nhiên chính là! Đều là yêu quái ngươi hại chết Tam hoàng đệ của ta! Mê hoặc phụ hoàng!" Dao Gia công chúa mặt đầy oán hận hô to, "Hoàng cung chết nhiều người như vậy, đều là do ngươi hại! Yêu quái như ngươi sao không đi chết đi?! Ngươi đi chết đi a!"

...

Lúc thì nói là yêu tinh, lúc thì nói là yêu quái, đó là do tác giả a, không phải t edit loạn đâu nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.