“Bổn vương muốn nàng ngay bây giờ!”
Một bàn tay trực tiếp ôm lấy eo Thẩm Ngọc, nhẹ nhàng bế y lên, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, đem y đặt lên đùi mình.
Tay trái của hắn còn với một ly rượu.
“Uống nó.”
Thẩm Ngọc không biết uống rượu, khi còn nhỏ có người lừa y uống qua một chút, kết quả y đã hôn mê một ngày.
Thẩm Ngọc cùng Trấn Bắc vương bốn mắt nhìn nhau, sát đến quá gần, Trấn Bắc vương uy nghiêm làm y không dám làm loạn, Trấn Bắc vương chính là trời của y.
Thẩm Ngọc cầm lấy ly rượu, học dáng vẻ người ta uống một ngụm nhỏ, rượu mạnh đi vào cổ họng, cay đến y phải ho khan một trận, nước mắt cũng chảy ra, càng lộ vẻ kiều diễm ướt át.
Trấn Bắc vương một ngụm uống cạn lượng rượu còn lại trong ly, dáng vẻ hắn ngửa đầu, yết hầu lên xuống, vừa cuồng dã lại vừa sảng khoái, Thẩm Ngọc chưa từng gặp qua nam nhân trên người tản ra khí phách như vậy.
“Đây là rượu giao bôi của ta và nàng.”
Rượu giao bôi sao?
Nam nhân như vậy, Thẩm Ngọc cam nguyện vì hắn sinh vì hắn tử, đáng tiếc y chỉ là đồ giả.
Trấn Bắc vương xoay người đem Thẩm Ngọc đè dưới thân, dáng vẻ y chấn kinh giống như một con nai nhỏ, Trấn Bắc vương rất thích loại khoái cảm chinh phục này, hắn chính là thợ săn, muốn đem tiểu mỹ nhân này ăn sạch.
Hắn cúi người xuống, hôn môi mãnh liệt, trực tiếp phủ lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Ngọc, không có báo hiệu trước, tùy ý làm bậy đoạt lấy, cạy ra hàm răng, lập tức bắt giữ đầu lưỡi mềm mại của Thẩm Ngọc.
Hắn giống như một kẻ xâm lược dã man, muốn đoạt lấy tất cả!
Hơi thở mãnh liệt của nam nhân hòa cùng mùi rượu, tràn ngập trong khoang miệng, xông thẳng lên đại não Thẩm Ngọc, y gần như bị một nụ hôn sâu làm cho choáng váng.
“Ưm..”
Giằng co bừa bãi chiếm đoạt thật lâu, làm Thẩm Ngọc không thể thở được, hô hấp không thông, nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, trước khi y mất đi ý thức, Trấn Bắc vương mới buông tha y, rời đi bờ môi của y.
Thẩm Ngọc thở hổn hển, há to miệng hô hấp khó khăn. Vừa một khắc kia, y còn tưởng rằng mình sẽ chết.
Dáng vẻ Thẩm Ngọc thở dốc càng thêm kích thích Trấn Bắc vương, hắn dường như thật hưởng thụ bộ dáng ẩn nhẫn chịu đựng của Thẩm Ngọc, đặc biệt khi Thẩm Ngọc run rẩy lông mi phảng phất như cọ vào lòng hắn, Trấn Bắc vương lại lần nữa cúi người xuống, lần này trực tiếp chôn mặt vào hõm vai Thẩm Ngọc.