Á Nô

Chương 190: Chương 190: Thói quen yêu y






Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

"Ngươi đang tức giận sao?" Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ hỏi.

Thẩm Ngọc lắc đầu nói: "Không, ta chỉ muốn nói rõ ràng với ngươi, ngươi đã thành thân, cớ sao lại mập mờ không rõ với ta? Ta cũng không thể như thế cùng ngươi."

Ký ức Thẩm Ngọc vĩnh viễn mang theo một người, bất kể là yêu hay hận, bây giờ lòng y đã khuyết mất một mảnh, cả đời cũng không thể dành trọn trái tim cho một người khác. Thậm chí y cũng hoài nghi việc mình có cảm tình với ách vệ, chỉ là bởi vì ở ách vệ có điểm nào đó rất giống với người kia.

Buồn bực trong phòng nửa ngày, rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng suy nghĩ rõ ràng rồi.

Thà rằng nói rõ với nhau, còn hơn cứ dây dưa không dứt.

Quân Huyền Kiêu mãi không biết trả lời như thế nào, hắn coi Thẩm Ngọc là thê tử của hắn, nhưng Thẩm Ngọc lại cho rằng lòng hắn thuộc về người khác.

Cuối cùng hắn cũng biết cái gì gọi là có khổ khó nói, không tính bây giờ hắn không thể nói chuyện, kể cả hắn có trăm miệng, chỉ sợ cũng không nói được.

Nếu sớm biết chuyện này sẽ khiến Thẩm Ngọc vướng bận đến tận hôm nay, thì ngày đó không nên nói đã thành thân, nhất thời mềm lòng không muốn lừa Thẩm Ngọc, kết quả tạo thành phiền toái lớn hơn.

Có điều bị hiểu lầm, dù sao vẫn tốt hơn so với việc bị phát hiện.

Cho dù là xa cách với Thẩm Ngọc một ít, chỉ cần y ở bên cạnh, Quân Huyền Kiêu đành phải ngậm đắng nuốt cay vậy.

"Được, sau này ta chỉ thực hiện chức trách của ám vệ, không thân cận với ngươi." Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ.

Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, không nghĩ tới hắn thẳng thắn đáp ứng như vậy, trong lòng có chút chua chát, xem ra cho dù hắn thích mình, cũng chỉ có một chút xíu vậy thôi sao? Mất công mình còn luôn tập trung suy nghĩ lâu như vậy.

"Bây giờ ngươi có thể ăn cơm chưa?"

Quân Huyền Kiêu ra hiệu xong, cầm đôi đũa trên bàn lên, gắp thức ăn vào chén cho Thẩm Ngọc, gắp mấy miếng thịt viên móng ngựa*, đưa chén lên bên miệng y.



Buổi sáng Thẩm Ngọc cưỡi ngựa mất không ít thể lực, lại nhịn đói nửa ngày, Quân Huyền Kiêu lo lắng tấm thân nhỏ này của y xảy ra vấn đề, nhưng lại sớm quên mất bản thân đứng ngoài phòng cả buổi, một hạt cơm cũng chưa vào bụng.

Thẩm Ngọc ngẩn ngơ trong chốc lát, hốc mắt hiện lên một ít hơi nước, y nhận lấy chén đũa đưa tới, cúi đầu buồn buồn gẩy mấy miếng.

"Đã nói rồi ta không cần ngươi chăm sóc." Thẩm Ngọc điều chỉnh giọng nói, "Sau này ngươi không cần cố gắng làm những thứ này."

Quân Huyền Kiêu không làm tiếp thủ thế nữa, khẽ gật đầu một cái, sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài phòng.

"Khoan! Ám vệ đại ca!"

Thẩm Ngọc gọi hắn, Quân Huyền Kiêu dừng lại, hắn vẫn mong đợi Thẩm Ngọc nói chút lời thân mật.

"Sau này ngươi... phải đối xử với thê tử của mình tốt một chút, chần chừ do dự là tổn thương người nhất." Thẩm Ngọc dặn dò, "Trước kia ta cũng bị....haizz, bỏ đi ta biết ngươi không phải là kiểu người như hắn."

Đã nói là làm, mấy ngày tiếp theo Thẩm Ngọc đều không tìm ách vệ nói chuyện phiếm nữa, có lúc ách vệ ở bên cạnh, Thẩm Ngọc cũng chỉ coi như không khí, đi luyện tập cưỡi ngựa cùng hai huynh đệ Sở Linh và Sở Dực càng nhiều hơn, tài cưỡi ngựa của y tuy không thể nói là giỏi vượt bậc, nhưng đã có thể một mình cưỡi ngựa chạy băng băng.

Sở Dực kể từ lần trước bị ách vệ dọa, cả người trở nên trầm mặc ít nói, không vui tươi thoải mái giống như trước kia, ríu ra ríu rít không ngừng, hắn luôn mang dáng vẻ muốn nói lại thôi như là có lời muốn hỏi Thẩm Ngọc, lại bị ánh mắt của Sở Linh ngăn lại.

Thẩm Ngọc xin Sở Linh vài thị nữ, hạ nhân, nếu đã muốn giảm bớt tiếp xúc với ách vệ, thì có một số việc cũng không để cho ách vệ làm được, chẳng hạn như bưng thức ăn, thu dọn, giặt giũ, quét tước đều có hạ nhân làm rồi, vậy cơ hội ách vệ xuất hiện ở trước mặt Thẩm Ngọc cũng rất ít.

Ách vệ vụng về, vốn dĩ không làm được mấy loại chuyện hầu hạ người khác như này, trước kia hắn học cách giặt y phục cho Thẩm Ngọc, có thể không cẩn thận kéo rách vải, thu dọn chén đũa một ngày không rơi vỡ hai ba cái, Thẩm Ngọc mới cảm thấy không bình thường.

Nhưng đổi tới hạ nhân làm quen việc, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, Thẩm Ngọc lại cảm thấy không thích ứng.

Lúc trở lại quỳnh hồ tiểu trúc, rõ ràng trong sân có thêm mấy nha hoàn, nhưng Thẩm Ngọc cảm giác trống vắng hiu quạnh như thiếu người vậy, y vẫn có thói quen cho rằng ách vệ sẽ chờ ở trong sân, tùy ý gọi thì đến.

Ám vệ thật sự trở thành ám vệ rồi, trong ngày hắn hiện thân cực ít, Thẩm Ngọc biết rõ hắn ở trong sân, nhưng không biết hắn đang làm gì.

Mỗi đêm Thẩm Ngọc vỗ trán mình, loại trừ suy nghĩ vớ vẩn, không dễ gì mới có thể ngủ, thời tiết đã đến thời điểm khô nóng nhất, Thẩm Ngọc tỉnh lại mồ hôi thường chảy ướt đẫm cả lưng, phải đi tắm ngâm nước lạnh mới được.

Các nha hoàn làm việc không giống nhau, nói chung các nàng biết mỗi ngày Thẩm Ngọc muốn làm gì, sẽ luôn chuẩn bị xong trước thời hạn, ví dụ như ban đêm còn chuẩn bị nước nửa lạnh nửa nóng, nhiệt độ thích hợp, có thể hóng mát cũng không bị nước tắm làm cảm lạnh, hoặc như tắm xong, Thẩm Ngọc đưa tay liền có thể lấy được một bộ y phục sạch sẽ treo trên bình phong.

Đợi sau khi Thẩm Ngọc tiêu tan nóng bức chìm vào giấc ngủ, Quân Huyền Kiêu mới nhẹ nhàng đi vào phòng, đổi chậu băng đã tan ra ở góc phòng, không nhịn được ngắm gương mặt ngủ say của Thẩm Ngọc.

Hắn không biết làm như vậy có đáng hay không, đã từng là Trấn Bắc Vương thét lớn nơi Bắc Vực, hôm nay lại rơi vào tình cảnh bất lực.

Có lẽ Thẩm Ngọc không cần hắn, cho nên mới bảo hắn không cần tận lực chăm sóc y, thật ra thì hắn cũng không gắng sức lắm, chẳng qua là đã thành thói quen.

Giống như thói quen yêu y.

....

Xin lỗi các cô nha, t có chút nhầm lẫn các chương khi up truyện, phải xóa đi up lại nè, huhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.