Thẩm Ngọc bị gọi đến Lê Thanh Viện, Tống Thanh lúc này tâm tư nhạy bén, lập tức chạy đi bẩm báo cho Trấn Bắc Vương.
“Nàng lại gọi Ngọc Nhi đến?”
Trấn Bắc Vương một chưởng đem mặt bàn đập nứt ra, nổi trận lôi đình, sải bước chân vội vàng đi tới Lê Thanh Viện.
Vì để dưỡng thân thể Thẩm Ngọc cho tốt, hắn cũng đã nhẫn lâu ngày như vậy không đụng đến Thẩm Ngọc, thế mà nữ nhân đáng chết đó lại còn dám đụng vào nàng, làm hỏng chuyện tốt của mình?!
Chỉ là khi Trấn Bắc Vương xông vào Lê Thanh Viện, ngoài ý muốn nhìn thấy Vương phi đang dắt tay Thẩm Ngọc cười cười nói nói.
“Ngọc Nhi!”
Trấn Bắc Vương đẩy Vương phi ra, đem Thẩm Ngọc ôm vào lòng kiểm tra trái phải.
“Nàng không có làm gì ngươi chứ?”
Vương phi thiếu chút nữa thì té nhào, ủy khuất dịu dàng nói: “Vương gia, Thẩm Ngọc đã được Vương gia phong làm Trắc phi, sau này sẽ là tỷ muội trong nhà, ta nào còn dám làm khó nàng? Chuyện trước kia là ta sai, cũng đã được dạy dỗ, đã biết hối cải, ta gọi nàng tới, là muốn tự mình nói xin lỗi với nàng, nàng cũng đã tha thứ cho ta, không tin thì người cứ hỏi Ẩn phi.”
Trấn Bắc Vương nửa tin nửa ngờ, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, Vương phi như vậy hung hăng càn quấy, có thể tùy tiện hối cải sao?
“Ngọc Nhi, có phải hay không nàng lại uy hiếp ngươi? Ngươi không cần để ý cứ nói với ta, không cần sợ, ta làm chủ cho ngươi.”
Thẩm Ngọc thấy trong mắt Trấn Bắc Vương tất cả đều là lo âu, trong lòng một hồi dịu dàng nhưng lại hung hăng đau lòng một chút, tất cả những quan tâm này đều do mình lừa gạt Trấn Bắc Vương mà có được, gạt đến nỗi lừa mình dối người, để Vương phi nói ra lời nói đó, liền đánh tan hết thảy những tham vọng, ước mong xa vời của y.
Đúng là lúc này Vương phi không có thi hành hình phạt đối với y, có điều câu nói đầu tiên của Vương phi khiến cho Thẩm Ngọc ngay tức khắc rơi vào địa ngục tăm tối lạnh lẽo.
“Thẩm Tri phủ trong phủ có một người hầu nhỏ bị câm, dung mạo xinh đẹp mê hoặc lòng người, nghe đồn cũng không được tường tận, cho nên bị mẹ khóa nhốt lại trong hậu viện, cực kỳ ít gặp người, lúc thiên kim tiểu thư Thẩm phủ xuất giá, là do người câm đó thay thế gả đến...Ngươi, biết ta đang nói cái gì chứ?”
Vương phi ánh mắt quyến rũ sắc bén nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc giống như bị đưa ra án tử, máu cùng sức lực trong người như bị rút hết ra, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ, mặt trở nên trắng bệch.
Vương phi...Làm sao biết bí mật của y? Hơn nữa nàng còn nói rất tường tận, đây là điểm chí mạng duy nhất mà Thẩm Ngọc sợ người khác phát hiện ra.
“Ha, một người nam nhân, lại trời sinh dung nhan họa thế, khó trách bị nhốt lại không cho gặp người, đem Vương gia cũng dụ dỗ lừa gạt đi, đến tâm tư cũng toàn bộ đặt trên người của ngươi...Ngươi đang suy nghĩ, ta làm sao lại biết được chuyện này sao?”
Thẩm Ngọc đầu óc rối loạn, y chỉ còn lại sự sợ hãi, chẳng lẽ là do y không giấu kín đáo sao? Vì cái gì lại để cho Vương phi phát hiện chứ?
“Toàn bộ Bắc Vực này Vương gia nắm trong lòng bàn tay, ta phái người đi tìm hiểu chuyện trong phủ của Thẩm gia, thật đúng là dễ dàng như trở bàn tay, Thẩm Tri phủ lá gan cũng thật lớn, dám ly miêu hoán thái tử, hắn là ỷ vào ngươi có nhan sắc, đành liều đánh cuộc một phen, coi như bị Vương gia phát hiện ra, cũng sẽ không nỡ ra tay giết ngươi?”
Vương phi nở nụ cười lạnh lẽo, nàng đối với Thẩm Ngọc đã hận thấu xương, khi biết được lai lịch thực sự của y, giống như được báo thù rửa hận vô cùng sảng khoái.
Thẩm Ngọc ngã ngồi dưới đất, Trấn Bắc Vương đối với y hết mực sủng ái, đều là do cái thân phận “Thẩm Ngọc” thiên kim tiểu thư Thẩm phủ mang tới, Vương gia thật sự sẽ không đành lòng mà giết y sao?
Không có khả năng, Thẩm Ngọc tuyệt vọng suy nghĩ.
“Nhưng mà ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không vội vàng mà vạch trần ngươi, dĩ nhiên, điều kiện trước tiên là ngươi phải nghe lời của ta.” Vương phi hung dữ nói: “Ngươi nghe hiểu chứ?”
Thẩm Ngọc không suy nghĩ được nữa, có thể y đã cùng đường, không còn con đường nào nữa để cho y có thể đi.
Cuối cùng, Thẩm Ngọc gật đầu, y ngoài đáp ứng ra còn có đường thứ hai để chọn sao?
“Rất tốt.” Vương phi đắc ý nói: “Ta muốn ngươi tối nay cự tuyệt Vương gia, để cho hắn tới nơi này của ta qua đêm, nếu như ngươi không làm được, hừ...”