A Nông là một người nhút nhát.
Đoạn ký ức kia, không phải bị mất đi, mà là bị vứt bỏ.
Nhiều nan kham, nhiều thống khổ, cho nên làm sao có thể cứng rắn đến nỗi xẻo khỏi trí nhớ vứt đi đâu được.
*nan kham: gian nan, kham khổ.
Làm người hẳn luôn dũng cảm.
A Nông nhớ trên TV đều diễn như vậy, nhân vật chính luôn dũng cảm kiên cường, mà không phải trốn tránh.
Nhưng em không nghĩ đến việc đóng vai nhân vật chính.
A Nông rúc sâu trong lòng ngực Lục Thung, ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên không đầu không đuôi thốt ra một câu như vậy.
Lục Thung cúi đầu hôn hôn nàng, tựa như hôn môi công chúa trong đồng thoại, nhưng công chúa lại là nhân vật chính, vì thế hắn đang hôn là hoa.
Là hoa của hắn.
“Ừm, em có thể là hoa nhỏ.”
A Nông cười ha ha, nhắm mắt lại, duỗi tay nhéo mặt Lục Thung: “Vậy anh là hoàng tử bé.”
A Nông còn nhớ rõ Lục Thung đã kể cho nàng nghe truyện “Hoàng Tử Bé“.
Nghe xong chuyện xưa, A Nông nghĩ, Lục Thung nhất định chính là hoàng tử bé kia.
Mình thì sao?
Mình chỉ cần là A Nông.
*
A Miêu lại không ở nhà.
Gần đây hay cùng với mèo cái nhà hàng xóm cách vách làm loạn đến cùng, hai ngày trước còn bị tìm tới tận cửa, chủ nhà kia đến hỏi tội, A Miêu liền tránh ở trong ổ không dám chui ra.
Xong việc, bị Lục Thung nắm cổ, ném ra ngoài.
“Cho mày tự do.”
“Đừng có mà trở về nữa.”
A Miêu thực sự động tâm, lựa chọn một hồi giữa sắc đẹp và chủ nhân, hồi tưởng đến những ngày chủ nhân nuôi nó, A Miêu ngộ đạo, vui rạo rực mà chạy mất.
Có thể thấy được Lục Thung đối xử với A Miêu nhiều kém thế nào.
Lục Thung đối với mèo hoàn toàn là nuôi thả, một chút cũng không nhìn ra dù chỉ là một sạn quan tâm.
Hôm nay đã ngày thứ ba, A Miêu vẫn chưa về.
A Nông thở dài, vẫn là bỏ không được.
Nếu vẫn chưa trở lại, ngày mai nhất định phải đi tìm.
Ban đêm vào mùa đông giống như bị nuốt mất tiếng, yên tĩnh lạnh lẽo.
Mấy nhánh cây trụi lủi ở trong gió hoảng loạn, A Nông duỗi tay ra ngoài cửa sổ, nhận thấy có vài giọt mưa rơi.
A Nông lo lắng lúc Lục Thung về, cho nên vén tay áo lên, đang muốn đi ra ngóng bên lan can ban công, lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Nheo mắt, A Nông liếm liếm đôi môi khô khốc.
Thung Thung từ trước đến nay luôn mang theo chìa khóa, hơn nữa mới vừa rồi gọi điện thoại vẫn là trạng thái tắt máy.
Đi tới cửa, A Nông nhẹ giọng hỏi: “Xin chào, cho hỏi ai vậy?”
Phía sau cánh cửa trầm mặc mất một lúc lâu, mới truyền đến một giọng nam nghẹn cứng: “Chuyển phát nhanh, xin ký nhận một cái.”
“Đặt ở cửa là được, cảm ơn.”
Tay A Nông nắm chốt cửa run nhè nhẹ, ngầm phát hiện có gì đó không đúng, nhưng gọi vào di động của Lục Thung vẫn đang tắt máy, có gọi lại thế nào cũng vô dụng.
Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, từ rõ ràng đến mơ hồ, rồi không còn nghe thấy nữa, A Nông thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, bắt đầu chuẩn bị làm cơm chiều.
A Nông mở TV, chọn coi một gameshow.
Tiếng cười rộn rã trong tiết mục lẫn lộn với tiếng xào nấu trong phòng bếp, cho nên tiếng mở cửa nhỏ đến đủ làm người xem nhẹ không để ý.
Trùng hợp lúc A Nông bưng đĩa đồ ăn đi ra, nghe thấy tiếng đóng cửa, lần này thì nàng nhoẻn cười, nghĩ rằng Lục Thung đã về.
“Em gọi điện thoại cho anh lần nào cũng......”
Vừa nói chuyện vừa đi đến bên cửa nhà, A Nông bỗng dưng dừng lại, đôi tay chết cứng ở hai bên cơ thể, mặt cũng tái nhợt trong nháy mắt.
Đôi mắt không dám chớp, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt.
Đầu óc vang lên tiếng nổ ầm ầm, vô số mảnh nhỏ của âm thanh đan chéo với tiếng vọng.
Thế giới cũng không còn tồn tại nữa.
Vốn cố lấy những điều tốt đẹp phủ lên ký ức xưa, nhưng một khi bị vạch trần, lập tức sẽ tản mát ra thứ mùi hư thối khó ngửi.
Làm sao mà quên được.
Làm sao có thể quên được?
Hết thảy, hết thảy chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi.
Từ hốc mắt lăn xuống giọt nước mắt to như hạt đậu, rồi rơi thành từng chuỗi từng chuỗi, A Nông giơ tay, chỉ vào người kia, ngón tay run dữ dội, căn bản là không khống chế nổi nước mắt, chỉ vì thói quen sinh lý xúc động đến tuyến lệ, một khi rơi liền không thể cứu vãn.
Là đang nhắc nhở nàng.
Mày xem, mày nhớ rất rõ, mày nhớ rõ mỗi một chút đau đớn khi bị ông ta quất đánh, cũng nhớ rõ những hàng nước mắt thống khổ chứa đựng nỗi sợ hãi, không dám đánh trả cũng như không dám phản kháng qua năm tháng.
Ẩn nhẫn im hơi lặng tiếng mà khóc, sống một ngày bằng một năm.
Đã trở lại rồi.
Toàn bộ, toàn bộ đã trở lại rồi.
Rốt cuộc không giả bộ được nữa.
Thung Thung, Thung Thung.
Cánh môi thiếu nữ mấp máy, dường như bị mất tiếng, không thể bật ra bất cứ âm tiết gì.
Thung Thung.
Thung Thung.
Nàng chỉ biết gọi, Thung Thung.
Đó là người duy nhất tồn tại trong thế giới của A Nông.
Người đàn ông mặc quần áo màu đen, khuôn mặt già nua che kín bởi nếp nhăn, đôi mắt vẩn đục âm u tràn ngập ý cười.
“Tìm được rồi, bé A Nông.”
*
Dạ dày Lục Thung như quặn lại thành một đống, lăn qua lộn lại cắn nát các chỗ thiết yếu, đau đến mức không sao thở nổi.
Cái trán đầy mồ hôi hấp tấp chảy xuống từng chuỗi tiếp từng chuỗi, trợ thủ không kịp lau mồ hôi cho hắn, nhịn không được mở miệng: “Bác sĩ Lục, anh có phải thấy không thoải mái không?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen của Lục Thung rất sáng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thao tác dùng dao phẫu thuật, âm thanh trầm thấp dọa người: “Câm miệng.”
Trợ thủ không dám mở miệng lần nữa.
Nửa giờ sau, giải phẫu kết thúc.
Lục Thung dường như đã kiệt nước mà bước ra khỏi phòng giải phẫu, cởi khẩu trang, nửa đầu tóc đen ướt rượt, môi mỏng không còn chút huyết sắc.
Suy sụp đẩy cửa phòng nghỉ ra, ngồi vào ghế, Lục Thung lấy di động ra, cắm pin vào, khởi động máy.
Trong căn phòng nhỏ không có bật đèn, tin báo ting ting ting vang lên một tiếng tiếp một tiếng, màn hình hắt sáng lên khuôn mặt không có biểu tình của người đàn ông.
A Nông gọi nhỡ ba cuộc.
Lục Thung gọi lại, nhưng không có người nghe.
Lại gọi thêm một lần nữa, vẫn không có ai nghe.
Lục tung khắp nơi tìm chìa khóa xe hết nửa ngày, Lục Thung mới nhớ tới đã đưa xe đi bảo dưỡng, cho nên hôm nay không có lái xe.
Vài việc không may cứ gộp với nhau, trở thành dự cảm không tốt.
Lục Thung ngay cả áo blouse trắng cũng không đổi, một mạch đi ra ngoài, nện bước như bay, ngay cả đi ngang qua một bác sĩ khác chào hỏi cũng không đáp lại.
Không nghe, không nghe, vẫn không nghe.
Trong tiết trời này, người qua đường bị đông lạnh đến run bần bật, trời lại dậu đổ bìm leo, một hồi sau cứ thế đổ cơn mưa rào.
Lục Thung vứt mắt kính, đứng trong mưa, đón xe taxi, không bao lâu, cả người liền ướt đẫm, lại dường như không cảm giác được sự lạnh lẽo.
Dạ dày đau tựa hồ cũng chết lặng.
Điên cuồng hệt nhau.
Ngồi trên xe taxi, Lục Thung báo địa chỉ, nói với tài xế: “Phiền toái chạy nhanh lên.”
Xe taxi chạy ở trong mưa, âm thanh cần gạt nước vang không ngừng.
Đi đường ngày mưa, tài xế không dám chạy nhanh.
Rốt cuộc, điện thoại cũng thông.
Lục Thung nghe thấy tiếng A Nông truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, đang khóc nức nở, mỗi một chữ bật ra đều run rẩy, làm cho người nghe khó có thể phân biệt đó là câu gì.
Ngay sau đó cuộc trò chuyện bị cắt đứt lập tức.
Mu bàn tay của Lục Thung nổi hết gân xanh, hắn kiệt sức ức chế lệ khí của chính mình và dục vọng muốn giết người.
Nhất định, nhất định là người kia.
Trần Ngọc trước khi đi, đã nói.
“Cha của Chu Nông sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu.”
Hai tròng mắt cố giãn lớn, đau đớn tra tấn người đàn ông, mỗi một cử động đều sống không bằng chết, ý thức dần dần tan rã, hắn lại đột nhiên mở miệng, nói với tài xế: “Phiền toái xuống xe, để cho tôi chạy đi.”
Tài xế đột nhiên dừng xe, vẻ mặt kinh ngạc, che chở tay lái, thế nào cũng không cho.
Lục Thung kéo thân mình, mở cửa xe bên ghế phụ ra, nề hà sức lực mỏng manh, thật sự kéo không nổi tài xế không chịu nhúc nhích.
Nước mưa đánh vào trên mặt, vừa đau vừa lạnh, ba giây sau, Lục Thung bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, không hề do dự, âm thanh trầm thấp cực kỳ, lại càng thêm nhỏ bé.
Lục Thung cả đời cao ngạo hiếu thắng, chưa bao giờ bày ra vẻ hèn mọn trong tận xương cốt như thế, quỳ xuống cầu xin người khác, ngoan cố đến cùng, cho dù có đổ lệ cho dù có đổ máu.
“Cầu xin ông, cầu xin ông......”
Hắn tựa như chỉ biết mỗi một câu này, lặp đi lặp lại mấy lần, tài xế thật sự không đành lòng, hùng hùng hổ hổ xuống xe.
Xe chạy nhanh như lướt, không dám tưởng tượng đến tột cùng đã đạp ga đến mức nào.
Tựa như không muốn sống nữa.
Ý thức bị cắn nuốt từng chút một, cảnh vật trước mắt mơ hồ, Lục Thung cắn răng, một tay rút ra con dao phẫu thuật từ trong túi, cắt một nhát vào trên đùi.
Miệng toàn vị rỉ sắt nồng đậm, đầu lưỡi cũng bị hắn cắn đến xuất huyết.
Lục Thung bình tĩnh lái xe, mỗi một đường thẳng, mỗi một chỗ ngoặt, đều vô cùng chính xác.
Bên tai lại nghe thấy tiếng của A Nông:
“Thung Thung, em đau quá......”
—— Nàng nói, nàng đau quá!
Ứng với ngày đó nói, nàng đau, hắn đau gấp trăm lần ngàn lần.
Nhớ đến, nàng sợ đau như vậy.
Nước mưa lạnh lẽo mà khóe mắt người đàn ông lại nóng đến bỏng rát.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
“Một nỗi bi thương to lớn và một cuộc chia ly đau lòng đang đợi bạn...