Qua hết những ngày tết.
A Nông ưỡn ưỡn bụng, để cho Vu Nghi sờ tới sờ lui, dường như đang đoán mệnh, biểu tình nghiêm túc, quái dị thần bí.
Lục Thung đang đọc sách về sản phụ, nhẹ vịn mắt kính, trong mắt mang theo ý cười: “Tay thánh phụ khoa?”
Âm thanh người đàn ông ôn hòa. Vu Nghi ho nhẹ hai tiếng, rồi thu tay lại.
“Thấy được rồi.”
Vu Nghi định liệu trước.
Thế nhưng A Nông lại tin là thật, bắt lấy tay thánh của Vu Nghi, mở to hai mắt: “Là bé...?”
Vu Nghi nắm tay, nói giọng siêu nhỏ: “Bé trai.”
Bé trai à.
A Nông nghĩ nghĩ, chỉ vào Lục Thung, hỏi: “Sẽ giống Thung Thung à?”
Vấn đề này có chút khó đáp, Vu Nghi cũng bị làm khó.
Lục Thung lật qua một trang, mặt mày ôn nhuận, nhàn nhạt nói: “Trên đời này chỉ có một mình anh.”
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng trẻ nhỏ vui cười và tiếng pháo hoa từng đợt.
Vu Nghi hít hít mũi, không phải vì mùi thuốc nổ gay mũi, mà ê ẩm vì ganh tị.
Cô cũng có ngày này.
Ganh tị?
Đáng vui.
-
Không qua bao lâu, Vu Nghi bị an bài đi xem mắt, nhất quyết lôi kéo A Nông đi theo.
Đương nhiên, chuyện này Lục Thung hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi A Nông mang thai, khuôn mặt nhỏ mập thêm chút thịt, nhìn qua trông càng giống trẻ con, làn da láng mịn, con ngươi đen nhánh trong suốt thấy đáy, lúc cười lên cực kỳ trong sáng.
Nếu như xem nhẹ cái bụng lớn ở trước, chỉ nhìn mặt và tay chân mảnh khảnh, vẫn là bộ dáng thiếu nữ đủ chuẩn.
Đối phương là một người đàn ông hào hoa phong nhã, lúc tới thấy tận hai người, đầu tiên là sửng sốt, tiện đà mỉm cười giới thiệu bản thân.
Tầm mắt anh ta xẹt qua Vu Nghi, sau đó dừng ở trên người A Nông.
“Vị này là?”
Vu Nghi nhìn A Nông chỉ chuyên tâm ăn uống, giải thích nói: “Em gái của tôi, vì mang thai nên được yêu cầu phải chiếu cố nó.”
Người đàn ông hiểu rõ gật gật đầu, suốt quá trình luôn nề nếp nói chuyện phiếm với Vu Nghi.
Hai người đều biết, lại là một lần nữa xem mắt lạnh nhạt.
Lạnh thì lạnh, cũng không cần phải giãy giụa làm gì.
Qua loa kết thúc, Vu Nghi hỏi A Nông ăn no chưa, thì lại nghe thấy âm thanh do dự của người đàn ông đối diện.
“Xin hỏi vị này kết hôn chưa?”
Sau khi A Nông mang thai, cung phản xạ hình như bị dãn cực dài, sau khi nuốt xuống một hơi, nhớ tới câu hỏi của Vu Nghi, cảm thấy bụng vẫn còn hơi đói.
Thôi, về rồi ăn thêm.
Vì thế, ngẩng đầu nghiêm túc đáp: “Chưa ạ.”
Vu Nghi: “......”
Chết chắc rồi.
Lúc ra về, Vu Nghi luôn nhắc nhở A Nông, ngàn vạn lần không được nói cho Lục Thung chuyện đi xem mắt.
A Nông cái nhớ cái không gật đầu.
Về đến nhà, Lục Thung đã ở nhà, đang nấu cơm.
A Nông thay dép lê, lặng lẽ đi qua, từ sau lưng ôm chặt lấy Lục Thung.
Nhưng người đàn ông chỉ bình tĩnh quay đầu, hôn trán A Nông, dùng gương mặt ấm áp áp vào da thịt lạnh lẽo của nàng.
Đã thân mật thành quen.
“Đi đâu về vậy?”
Ký ức của A Nông chỉ duy trì được ba giây, theo bản năng đáp: “Đi xem mắt với A Nghi.”
Miệng còn đang gặm một quả táo lớn, lát sau mỉm cười lấy ra một món đồ, rồi đưa cho Lục Thung như hiến dâng vật quý.
“Người kia bí mật đưa cho em đó.”
Đồ ăn trong nồi sôi kêu tiếng sùng sục.
Lục Thung đóng nắp nồi lại, tiếp nhận món đồ từ tay A Nông.
Là một tờ giấy nhỏ.
Mặt trên viết: Gia cảnh của tôi tạm được, đối với em nhất kiến chung tình, mang thai cũng không sao cả, nếu em nguyện ý, tôi sẽ cưới em.
Thật là một người đàn ông thâm tình.
Lục Thung bình tĩnh nhìn hồi lâu, nhìn đến khi phảng phất hoa có thể mọc, sau một lúc lâu, vo thành một cục, ném vào thùng rác.
A Nông không biết nội dung trên giấy, cũng không để ý lắm, chỉ lo thịt thơm ngào ngạt trong nồi.
Đột nhiên mùi khét bay ra, miếng táo dở trong miệng A Nông còn chưa kịp nuốt xuống, gấp đến độ chụp lấy Lục Thung.
“A... cháy... cháy rồi......”
Lục Thung chậm rãi tắt lửa, nhưng vẫn chậm mất, một nồi thịt thơm ngon cứ như vậy không còn.
“Ô, thịt, cháy mất rồi.”
Lục Thung cười, sờ sờ đầu A Nông, dịu dàng tựa như non nước thanh tĩnh.
“Cháy thì thôi.”
A Nông đau lòng muốn chết, nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, nắm chặt ống tay áo của Lục Thung, nói: “Ngày mai nấu lần nữa, được không?”
Lục Thung đổ hết một nồi thịt, lắc đầu nói: “Không có tiền.”
Đúng vậy, sinh hoạt giờ không dễ dàng gì đâu.
Buổi tối, tuyết lại rơi.
A Nông cuộc áo lên, để lộ ra cái bụng trắng nõn phình lớn, có chút tròn tròn, rất cứng, hệt như một cái lồng nhỏ.
Vẫn là thích bụng nhỏ mềm mại hơn.
A Nông uể oải, vùi vào trong lòng ngực Lục Thung làm nũng: “Em muốn cái bụng nhỏ của em.”
Lục Thung thấp giọng nở nụ cười, hôm nay đã đổi qua sách sản phụ mới, khi A Nông vùi người vào, hắn đành úp sách lên trên bàn.
Kéo tay nhỏ của A Nông qua, sờ lên cái bụng của hắn, mang theo vài phần không rõ ý vị nói: “Anh đem của anh cho em, được không?”
A Nông cảm thụ trong chốc lát, cưng cứng, không thích.
Nàng cọ tóc đến rối loạn, lại bị Lục Thung chải vuốt lại chỉnh tề.
“Em cũng đem của em cho anh.”
Dưới đèn, A Nông tuy là người đã làm mẹ nhưng lại giống như một đứa trẻ, ưỡn bụng, kêu Lục Thung sờ thử.
Rất có vài phần cảm giác tự hào.
Lục Thung không thường vuốt ve bụng bầu của A Nông, không biết vì sao, lại không dám đụng vào, trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ diệu nhàn nhạt và cả cảm giác mất mát.
Vốn không tính toán có đứa nhỏ.
Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn.
Lục Thung không nói gì, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, lập tức muốn rút tay về.
A Nông lại giữ chặt tay hắn, đặt ở trên bụng, ý cười mang theo vui sướng và ấm áp: “Anh sờ sờ xem, có phải đây là đầu của bé cưng không?”
Qua một lát, lại đổi một góc độ khác.
“Anh sờ đây này, tay tay của bé cưng.”
“Chân.”
“Chân chân.”
“......”
Nàng cười hì hì, tâm tính non nớt, tựa như em bé, vẫn không biết rằng bởi vì đứa nhỏ này sẽ gặp ít nhiều đau đớn, cũng không biết một người mẹ phải chấp nhận đủ điều, không lo được sức khỏe của mình, khi nào cũng phải tươi cười, chịu đứa bé đấm đá, tốt xấu gì cũng phải đón nhận.
Có đôi khi Lục Thung bừng tỉnh trong đêm khuya, nhớ đến đứa nhỏ này, miên man suy nghĩ, ở trong lòng âm thầm trách móc đứa nhỏ này, cũng trách móc chính mình.
Hắn không thích nhìn A Nông chịu khổ, không thích hết thảy nhân tố khiến nàng khổ sở trên thế giới này.
Nếu có liên quan đến hắn, hắn cũng sẽ không thích chính mình.
Sờ sờ vào đó, kỳ thật cũng sờ không thấy cái gì.
Nhưng Lục Thung theo lời A Nông nói động tay, mặt mày ôn hoà, cả người tựa hồ cũng hiền lành đi rất nhiều.
Sau đó A Nông ôm lấy Lục Thung, từng chút từng chút khẽ vuốt ve cái ót của hắn, bỗng chốc như trưởng thành rất nhiều.
Nàng nói, Thung Thung, em và Thái Tử đều rất thích anh.
Anh thì sao?
Lục Thung gập người, dựa đầu vào trên bụng A Nông, lần đầu tiên thân cận đứa bé chưa thể trông thấy mặt.
Hắn nhắm mắt lại, trong lòng kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói với nó.
Muốn nói, con không cần thích người ba này, nhưng nhất định phải rất yêu người mẹ sinh ra con.
Ba cũng sẽ nỗ lực thích con.
Nếu có thể, con cũng hãy thích ba một chút.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง